Trong tiếng ồn ào bàn tán của mọi người, chiếc cáng được khiêng ra ngoài võ đài, Triệu Phi hùng vẫn nằm đó với một bộ y phục lại rách nát, toàn thân đều là vết xước, tay chân hình như đều đã gẫy và được nẹp tạm thời, gương mặt thì tái trắng không có sức sống, đôi mắt hắn nhắm liền với một vết rách toàn máu cắt ngang mày. Hắn khi này đang ngủ ngon trên chiếc cáng với sự vỗ về của các y sư cùng mẫu thân và tiểu muội. Nhìn bộ dạng này thật khó biết tên này ngủ đến bao giờ mới tỉnh dậy.
“Tiểu nha đầu ra tay độc ác, thù này lão nương nhất định không quên!” Cơ Ngọc Ninh ánh mắt âm hàn nhìn Triệu Phi Hùng rồi lại nhìn sang chỗ mấy người Điền Tiểu Hi lẩm bẩm. Triệu Phi Tuyết thì đi theo cáng của đại ca, nàng nước mắt đang nhạt nhòa không còn đâu cái vẻ lãnh đạm khinh người nữa.
Quay lại võ đài, trận đấu tiếp theo đã bắt đầu, người người hò reo cổ vũ tạo nên không khí sôi nổi chưa từng có ở các trận đấu trước. Cơ Nhiên Dã một thân bạch y trắng toát tay cầm trường kiếm đang chém ra rất nhiều luồng kiếm khí tấn công đối thủ của mình.
Đối thủ của y, Cơ Khí Long thân mặc thanh y hai tay kết ấn liên tục dị thuật hệ thổ liên tục được phóng ra. Từng lớp từng lớp tường đá mọc lên giữa võ đài chặn lại những luồng kiếm khí chém đến.
“Ầm Ầm! Rắc rắc!”
Tiếng kiếm khí chém vào đá liên tục vang lên, Cơ Nhiên Dã kiếm quang liên tục bắn phá nhưng vẫn chưa công kích hết được tầng tầng thạch bích do đối thủ tạo ra thì vẻ mặt hắn trở lên âm trầm, trường kiếm trong tay khẽ rung một cái, theo đó một màng lửa xuất hiện rồi đại phóng bao phủ thân kiếm.
“Bùng!”
Ngay sau đó, một thanh hỏa kiếm dài hơn hai trượng được hình thành, Cơ Nhiên Dã không chần chừ nhảy lên không một kiếm bổ xuống. Hỏa kiếm lại một lần nữa phóng lớn bổ ngang hơn năm trượng như muốn chia đôi võ đài.
“Ầm!”
Một âm thanh vang vọng, một luồng sáng màu vàng cắt ngang võ đài, mọi thứ trên võ đài đều bị trẻ đôi. Tất cả những thạch bích kia đều bị trẻ cho vỡ vụn đổ xuống. Còn Cơ Khí Long cũng rất nhanh tránh qua một bên nhưng do phản trấn của vụ nổ lan đến cũng làm hắn khá chật vật.
“Đối đầu với ta chỉ phòng thủ thôi là không đủ!” Cơ Nhiên Dã khi này thu kiếm lại miệng nói lớn rồi lại một kiếm hoành ngang cắt về phía trước. Một vầng sáng hình bán nguyệt cực nhanh bay đến trước mặt của Cơ Khi Long.
“Ùng!” Cơ Khí Long hai tay nắm chặt rồi hỏa thuật cũng bùng nổ trên hai cánh tay đó, hắn vung mạnh hai quyền đánh lên hỏa nguyệt đang đến của Cơ Nhiên Dã.
Hỏa đối hỏa, hỏa mang bùng nổ bắn tung tóe khắp nơi, Cơ Khí Long khi này lại khụy người, tay phải hừng hực hỏa mang đánh một quyền xuống nền võ đài.
“Phịch!” Quyền vừa xuống nền đài thì ngay tại nơi cạnh chỗ Cơ Nhiên Dã đang đứng một tảng đá lớn bị lộn bật lên đập vào người y.
“Xoeng!” Hỏa mang chợt lóe, tảng đá kia đã bị chẻ làm hai bắn ra sau.
Hai nửa của tảng đá đổ sang hai bên, phía sau đó, Cơ Nhiên Dã hai tay cầm kiếm nhảy đến, đồng thời mũi kiếm hướng thiên miệng khẽ lẩm bẩm.
“Kiếm Viêm Tận!” Ngay sau câu nói, Cơ Nhiên Dã biến mất trong đống bụi đá. Rồi chỉ thấy trong đống đá đổ nát một bóng người mờ ảo vụt qua, bụi đá bắn sang hai bên. Điều này khiến hai mắt Cơ Khí Long mở to hai tay hỏa quyền lúc nào cũng sẵn sàng ứng chiêu.
“Xoẹt!”
Bóng người kia rất nhanh lướt qua rồi bay ra sau Cơ Khí Long, lúc này có thể nhìn rõ bóng người đó không ai khác là Cơ Nhiên Dã, tên này một thân bạch y đang đứng đó nhìn xuống lưỡi kiếm của mình. Thanh trường kiếm của y đã không còn lửa cháy nữa nhưng lại có vết máu chảy xuống.
Nhìn lại thì Cơ Khí Long vẻ mặt dần trắng bạch, trên cánh tay trái của hắn lúc này máu đang không ngừng chảy xuống, phần ngực cũng có vết máu thấm đỏ lớp áo xanh.
Cơ Khí Long vội vàng vận chuyển nguyên thần vây kín vết thương lại rồi từ từ quay lại vẻ mặt sợ hãi nói: “Ta thua rồi! Ngươi quả không hổ là tiểu Kiếm Vương của Cơ gia ta.”
Một kiếm vừa rồi Cơ Khí Long thực sự không thấy gì cả, tất cả hắn thấy là đối thủ hai tay nắm kiếm, mũi kiếm khẽ rung lên rồi uốn lượn một cái. Đối thủ biến mất rồi rất nhanh một bóng mờ mờ lướt qua mình rồi mình cảm thấy đau đớn. Hắn không kịp phản ứng, tất cả những gì hắn có thể làm là trố mắt ra nhìn mà thôi. Hắn thầm nghĩ nếu là sinh tử chiến thì thế nào, mình có phải đã bị giết rồi không?
Cơ Nhiên Dã thì không để ý nhiều mà lại dùng vẻ mặt lạnh như tiền thu kiếm vào vỏ đi ra khỏi đài.
“Kiếm pháp rất nhanh, thật lợi hại!” Liễu Thiên vừa xem xong một màn tỷ thí chưa đầy hai phút nhưng đầy hấp dẫn làm hắn đến bây giờ mới thốt ra được một câu.
“Nhiên Dã quả nhiên có tư chất hơn người!” Cơ Ngọc Hoàn khi này cũng gật đầu nói.
“Vòng sau chính là ta đánh cùng hắn!” Điền Tiểu Hi vẻ mặt hưng phấn nói.
“Con phải cẩn thận đó, ta nhìn Nhiên Dã nó chưa dùng hết sức đâu!” Điền Vô Lượng lúc này mới quan tâm căn dặn.
“Đại ca chắc chắn sẽ không làm tổn thương Tiểu Hi muội đâu, Điền thúc cứ yên tâm!” Cơ Nhiên Phùng nghe vậy liền vội vàng giải thích.
“Kiếm là thứ binh khí có tính sát thương cao nhất vì vậy cũng khó dừng tay nhất! Mà lại nói khi kiếm khách gặp đối thủ ngang tầm thì không có chuyện lương tay. Kiếm đã xuất ra là toàn lực, kiếm nào cũng muốn lấy mạng đối phương! Vì vậy chiến đấu với kiếm khách tốt nhất vẫn cẩn thận thì hơn. Người xưa thường nói đao kiếm không có mắt mà đa số người dùng đao kiếm cũng vô tình.” Điền Vô Lượng lắc đầu từ từ giải thích vẻ mặt gã càng nói càng lo lắng.
“Phụ thân yên tâm, ta tự biết bảo vệ mình, mà sao mọi người cứ cho là ta yếu hơn vậy? Điền Tiểu Hi gật đầu nói rồi lại tỏ vẻ không vui bĩu môi hỏi.
“Đao kiếm không có mắt, đao khách kiếm khách là kẻ vô tình!” Liễu Thiên thì lẩm bẩm, hắn đã nghe thấy câu nói này ở đâu đó. Hắn chính là nghe thấy câu nói này khi nghiên cứu Vô Danh Kiếm pháp. Đây là câu nói của vị Cuồng Nhân kiếm khách kia.
“Chẳng nhẽ đã tu kiếm thì phải vô tình ư, tuyệt tình sắc bén, cắt đứt mọi thứ? Vô tình vô trở?” Liễu Thiên tự hỏi.
“Không thể, mình cứ luyện kiếm còn tình cảm thì cứ như thường thôi, mình không tin kiếm đạo có thể đồng hóa tâm tính. Người khác không nói chứ mình sẽ không vì bất cứ thứ gì mà bỏ đi tình cảm!” Liễu Thiên suy nghĩ một hồi rồi lại lắc lắc đầu thầm nhủ.
Trên đài, vị trọng tài kia tuyên bố Cơ Nhiên Dã chiến thắng đồng thời bắt đầu công bố các cặp đấu ở vòng ba.
“Cặp đầu tiên là Cơ Ngọc Hưng và Cơ Đức Du.”
“Cặp đấu thứ hai là Cơ Linh và Cơ Viễn Sinh.”
“Cặp đấu thứ ba là Cơ Khuyết và Cơ Hoa Diệm”
“Cặp đấu cuối cùng là Điền Tiểu Hi và Cơ Nhiên Dã”
“Vòng ba sẽ bắt đầu sau nửa canh giờ nữa, hai người đánh trận đầu hãy chuẩn đi.” Vị trọng tài kia liền phổ biến xong thì liền lùi xuống quay lại chỗ của mình ngồi xuống.
Toàn trường trở lên yên ắng lại, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi bàn luận nhẹ nhàng, không khí sôi động hồi hộp không còn nữa.
“Ra rồi!”
“Ngọc Hưng ca cố lên!”
“Ngọc Hưng ca là thần tượng của muội...”
Thời gian tĩnh lặng rất nhanh qua đi, trận đấu đầu tiên đã sắp bắt đầu, mọi người trên khán đài lại trầm trồ to nhỏ, có kẻ khi thấy thiếu niên thanh y Cơ Ngọc Hưng đi ra còn hét lên cổ vũ vài câu khiến người nghe là Cơ Ngọc Hưng cũng cảm thấy hưng phấn.
Lúc này, mấy người Liễu Thiên cũng đang ngồi ở ngày tầng đầu của khán đài đông bắc quan chiến. Cả nhóm năm người đều rất tập trung nhìn ra võ đài.
“Trận này sẽ rất nhanh thôi, tu vi và trình độ tu luyện di thuật chênh lệch nhau quá lớn. Cơ Đức Du không có cơ hội thắng trận đấu này.” Cơ Nhiên Phùng nhìn hai người trong võ đài lắc đầu bình phẩm.
“Ta nghĩ cố gắng cũng không quá ba chiêu!” Điền Tiểu Hi cũng gật đầu nói. Dù sao thì ai cũng xem trận đấu của Cơ Đức Du và Cơ Tiểu Lâm. Trận đó Cơ Đức Du rất vất vả mới thắng được đối thủ cùng cảnh giới Khai Minh cảnh sơ kỳ. Mà giờ lại đánh với người ở cảnh giới Khai Minh cảnh hậu kỳ, đồng thời lại là một kẻ có kỹ năng chiến đấu rất điêu luyện. Như vậy không cần đánh ai cũng biết kết quả của trận chiến này.
Trên võ đài, hai người kia đứng cách nhau năm trượng, Cơ Ngọc Hưng thân mặc thanh y hai tay chắp sau lưng tỏ vẻ thư thái vô cùng. Cơ Đức Du một thân hoàng y, tay cầm trường kiếm, ánh mắt tập trung vô cùng.
“Quy củ của chiến đấu vẫn không có gì thay đổi, hai ngươi có ý kiến gì không?” Vị trọng tài kia khi này liền hỏi.
“Ta không có ý kiến!” Cơ Ngọc Hưng lắc đầu nói.
“Ta cũng vậy!” Cơ Đức Du cũng nhẹ nhàng nói.
“Vậy được! Tỷ thí bắt đầu!” Vị trọng tài kia gật đầu nói rồi rất nhanh lùi ra ngoài.
“Khoan! Ngươi gì mà vội vàng thế!” Thấy Cơ Đức Du thân hình khẽ động thì Cơ Ngọc Hưng dơ tay ra chặn lại nói.
“Sao?” Cơ Đức Du dừng lại tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
“Chỉ là ngươi nghĩ gì mà vẫn muốn chiến đấu cùng ta? Với cảnh giới của ngươi thì tốt nhất nên nhận thua đi có phải đỡ thương tổn không?” Cơ Ngọc Hưng nhíu mày khuyên nhủ.
“Không phải tự đắc! Thua thắng ta không quan tâm, ta chỉ biết kiếm trong tay thì ta sẽ không lùi bước dù kẻ địch là ai!” Cơ Đức Du vẻ mặt trầm xuống nói, cuối câu nói kia trường kiếm trong tay hắn trợt vung lên. Một luồng kiếm khí mờ mờ bay đi!
“Hừ!” Cơ Ngọc Hưng khẽ hừ một cái, tay phải khẽ đưa ra trước mặt nhấn một cái.
“Phụp!” Theo một nhấn kia, chỉ thấy luồng kiếm khí đang bay đến bỗng nhiên nổ nhẹ một tiếng biến mất đồng thời một luồng khí nén mông lung không màu vẫn tiếp tục bay đến chỗ Cơ Đức Du
“Phụp phụp!” Thấy vậy Cơ Đức Du liên tục chém ra năm kiếm, năm đạo kiếm khí bay đi chém nổ luồng khí nén kia thì còn lại hai đạo bay đến trước người Cơ Ngọc Hưng.
“Phạch! Phạch!...” Cơ Ngọc Hưng khi này cũng không hề né tránh, hắn đứng im cho mấy luồng kiếm khí chém lên lớp chân nguyên hộ thể.
Quả nhiên là hai luồng kiếm khí không thể xuyên thủng được lợp phòng hộ kia, Cơ Ngọc Hưng không tổn thương dù một cọng tóc.
“Lôi Trảm!” Cơ Đức Du thấy đối thủ tỏ vẻ coi thường mình thì liền khó chịu, hai tay hắn cầm kiếm khẽ uốn lượn rồi nhảy lên bổ ra.
Liễu Thiên thấy một màn này thì không khỏi giật mình! Hắn sớm biết Lôi Phá kiếm pháp không chỉ có mình hắn luyện nhưng hôm nay khi thấy người khác dùng thì vẫn không khỏi ngỡ ngàng.
Trên đài chỉ thấy Cơ Đức Du hai tay cầm kiếm vung từ sau ra trước rồi theo đó một luồng lôi điện nhằng nhằng xuất hiện bao bọc lưỡi kiếm. Rất nhanh luồng lôi điện bùng nổ đại trướng thành một lôi kiếm dài hơn năm trượng bổ xuống đỉnh đầu Cơ Ngọc Hưng.
“Chút tài mọn!” Cơ Ngọc Hưng thấy vậy vẻ mặt không sợ hãi mà lại trở lên ngông cuồng hơn. Hắn biết mình giờ có kết ấn tấn công cũng không kịp nữa nên tạm thời hắn phải phòng thủ. Tất nhiên, hắn tin vào việc nguyên thân của mình mạnh mẽ hơn nhiều so vơi nguyên thần đối phương nên hắn liền vận chuyển nguyên thần ùn ùn tràn ra ngoài cơ thể. Miệng thì khẽ lẩm bẩm một câu gì đó rồi nguyên thần quanh thân đại phóng tràn ra đón nhận luồng lôi điện bổ xuống.
“Xoẹt! Ầm!”
Nói thì lâu nhưng thực chất lại rất nhanh! Chỉ thấy loáng một cái rồi một tiếng nổ đinh tai điếc óc vang lên, thân hình Cơ Ngọc Hưng đứng gần vụ nổ bị phản trấn bay ra ngoài. Cơ Đức Du thì sau một kiếm mạnh mẽ khi tiếp đất liên tục lùi mây bước, nhìn lại thì thấy gương mặt hắn hơi tái rồi lại hồng, cánh tay cầm kiếm khi này vẫn đang run run.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT