Bữa tiệc diễn ra hơn nửa canh giờ không khí ăn uống khắp quảng trường vẫn rất rôm rả nhưng tại bạn Liễu Thiên đã sớm tàn. Khi này Liễu Thiên đã theo mẫu thân đi về phòng của mình.

Không khí ồn ào qua đi, trong phòng là một không gian yên tĩnh.

“Dự tiệc kiểu này thật mệt mỏi, ăn uống cũng không thoải mái! Cũng may là đã kết thúc!” Liễu Thiên vào đến phòng liền nằm vật ra giường nói.

“Ừm! Đại gia tộc nghi lễ rất nhiều, đây là còn sơ lược đi rồi đấy! Mà cũng nói ăn uống khi bị người khác chú ý ta cũng thấy không thoải mái!” Cơ Ngọc Oanh ngồi xuống bàn ở giữa nhà uống một ngụm nước từ từ nói.

“Thôi mẫu thân nghỉ trước đi, hài nhi phải tu luyện!” Liễu Thiên bật dậy nói.

“Ừm tu luyện ít có điều độ thôi, chăm chỉ nhưng phải giữ gìn sức khỏe đấy!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu ân cần căn dặn.

“Vâng! Hài nhi tự có chừng mực!” Liễu Thiên vừa đi vừa mỉm cười nói.

Liễu Thiên lúc này lại tiến hành tu luyện, hắn vào gian phòng nhỏ của mình. Hắn sẽ kết thúc ngày hôm này bằng một canh giờ hấp thụ linh khí.



Sáng sớm hôm sau, khi này, mặt trời vẫn chưa lên, sương mù dăng khắp nơi, tiết trời có chút se lạnh.

“Liễu Thiên! Liễu Thiên!” Khi này, Liễu Thiên còn chưa ngủ dậy đã có tiếng gõ cửa.

“Đến đây!” Sau nhiều tiếng gọi, Cơ Ngọc Oanh liền đi ra mở cửa, cùng lúc đó Liễu Thiên từ trong phòng mình cũng đi ra.

“Nhiên Phùng? Có chuyện gì mà gọi Liễu Thiên sớm thế?” Cơ Ngọc Oanh mở cửa ra thấy Cơ Nhiên Phùng liền nhíu mày hỏi.

“Hì hì! Ngũ di, ta muốn rủ Liễu Thiên đi tham quan chút!” Cơ Nhiên Phùng cười cười nhìn Liễu Thiên phía sau Cơ Ngọc Oanh nói.

“Rủ đệ đi tham quan? Mà đi đâu?” Liễu Thiên nghe vậy nhăn mày đi lại gần hỏi.

“Ta có chỗ này hay lắm, chúng ta đi nhanh không muộn!” Cơ Nhiên Phùng vẻ mặt háo hức dụ dỗ.

“Dù sao đệ cũng ít khi đến chỗ ta, cũng để vị ca ca như ta dẫn đi chơi một vòng chứ! Ngũ Di yên tâm đi ta sẽ đảm bảo an toàn cho Liễu Thiên!” Cơ Nhiên Phùng thấy Liễu Thiên và Cơ Ngọc Oanh chần chừ thì lại nói.

“Ngươi không phải tham gia tỷ thí ư mà còn đi chơi được?” Cơ Ngọc Oanh lúc này nghi hoặc nhìn Cơ Nhiên Phùng hỏi.

“Với tu vi của tiểu điệt thì thi thố gì. Vì vậy thà không tham gia còn đỡ, chứ tham gia cũng chỉ cho mọi người chê cười mà thôi. Tất cả trách nhiệm đều để Nhiên Dã ca lo liệu!” Cơ Nhiên Phùng liền giải thích.

“Vậy được! Đi đi” Cơ Ngọc Oanh gật đầu đáp ứng.

Vậy là khi Liễu Thiên vệ sinh cá nhân xong, hai người rất nhanh chạy xuống.

“Ài! Tuổi trẻ thật tốt, cái gì cũng muốn làm, đâu cũng muốn đi, thích là làm, thích là đi!” Cơ Ngọc Oanh nhìn theo hướng hai người Liễu Thiên thở dài lẩm bẩm.

Lúc này, hai người Liễu Thiên đã đi đến cầu thang đi xuống Thủy Tiên phong. Từ chân Thủy Tiên Phong, hai người Liễu Thiên đi hết sân lớn tiến ra những dãy núi bên ngoài của Hoa Vân sơn. Chỉ một lúc bóng dáng hai người đã biến mất trong những dãy hành lang và nhà cửa.

Tây nam Hoa Vân sơn, phía ngoài phạm vi dãy núi. Nơi đây có một dãy núi thấp sù sì cũ kỹ có tên là Thâm Uyên lĩnh. Cạnh Thâm Uyên lĩnh có một cái hồ nhỏ có diện tích trên dưới một mẫu, trên hồ hoa súng lác đác nở, nước hồ thì trong veo vào những trưa nắng có thể nhìn thấy cả đáy. Giữa hồ có một mô đất trừng vài mét vuông, trên đó hao cỏ xanh tốt. Đặc biệt là ở giữa mô đất kia có một cái đình bằng đá, trong đình có một bàn và hai ghế đá, trên bàn có một bàn cờ vây đang đánh dở.

Nhìn cảnh vật nơi đây tưởng như thanh tịnh yên ắng, là một nơi quy ẩn của các bậc cao nhân. Thế nhưng giờ phút này lại hoàn toàn khác. Xung quanh hồ lúc này có rất nhiều nhóm người qua lại, người người cười nói hỏi han nhau. Mặt trời còn chưa lên nhưng ở đây cũng có đến mấy chục người đang tụ họp.

“Sớm thế mà đã tập trung đông người như vậy là sao!” Liễu Thiên đứng từ xa nhìn lại lẩm bẩm.

“Tiên Kỳ hồ, một trong bốn cấm địa của Cơ gia, một nơi trong xanh nước biếc, cảnh vật lên thơ. Tiên Kỳ đình trên hồ lại là một tiểu đình bạch thành ngàn năm không hư tổn. Đình này cũng chính là nơi Thủy tổ cơ gia từng chơi cờ cùng với tông chủ đời thứ hai của Kỳ Nhân các. Vì vậy ngày nào cũng có con cháu Cơ gia đến đây để tìm cơ duyên.” Cơ Nhiên Phùng đứng cạnh liền chỉ tay về cái đình nhỏ giữa hồ giải thích.

“Nhưng tại sao phải đi sớm như vậy?” Liễu Thiên lại nghi hoặc hỏi.

“Đó là do khi xưa hai vị kia đánh một ván cờ ba ngày ba đêm chưa phân thắng bại. Đến sáng sớm ngày thứ tư thì Kỳ Nhân các có chuyện gấp lên cả hai đều để ván cờ dở dang đó mà rời đi. Nhưng khi họ đi thì đều hi sinh, ván cờ cứ mãi để như thế. Người đời sau của Cơ gia cũng không có động vào bàn cờ kia nhưng một thời gian sau lại có lời đồn rằng cứ mỗi khi mặt trời mọc lại thấy bóng dáng hai người kia trở về bàn cờ đó tiếp tục đánh cờ.” Cơ Nhiên Phùng từ từ kể lại.

“Khi đó một số người đến đây ngộ đạo vào sáng sớm đã vô tình gặp được hai vị tiền bối đánh cờ, người đó khi trở về tu luyện tăng tiến rất nhanh. Vì thế số người kéo đến đây vào buổi sáng mỗi ngày một đông rồi dần để cao tầng trong tộc biết được. Thế là nơi đây trở thành cấm địa. Gia tộc khi đó đã phải cử người đến canh giữ và cấm ai đến gần để nghiên cứu.

Khoảng thời gian hơn hai mươi năm những bậc tiền bối của gia tộc dày công nghiên cứu nhưng không tìm được gì cả. Cuối cùng gia tộc lại cho mọi người thoải mái đến đây tham quan phía ngoài Tiên Kỳ hồ còn bên trong tiểu đình thì không ai được đến gần. Thế nhưng chỉ đứng phía ngoài thôi mà trong hàng ngàn năm qua, cứ mấy trăm năm lại có người nhận được tạo ngộ của tiền nhân vì thế số người đến đây tìm cơ may vẫn duy trì ở mức đồng và tất cả đều đi vào buổi sáng nên mới có hiện tượng động người tập trung ở đây như vậy.”

Cơ Nhiên Phùng nhìn đám người đang chờ đợi phía trước rồi lại quay ra thúc dục: “Chúng ta cũng nhanh thôi! Mặt trời sắp lên rồi!”

“Vậy huynh định dẫn đệ đến đây tìm cơ may ư?” Liễu Thiên lúc này nhíu mày hỏi.

“Ha ha! Cơ may gì, người khác ngày ngày đến đây còn không gặp, hai chúng ta vừa đến đã đòi gặp ư? Chỉ là ở đây mặt trời mọc rất đặc biệt, rất đẹp nên ta muốn dẫn đệ đến xem cho biết thôi! Coi như trả ơn đệ cảnh tỉnh ta!” Cơ Nhiên Phùng cười lắc đầu nói.

“Nhưng đệ hỏi thật nha? Tại sao huynh có vẻ thân thiết với đệ vậy, chúng ta mới gặp mà? Lại nói quan hệ giữa nhị bá và mẫu thân đệ không được tốt cho lắm!” Liễu Thiên nghe vậy lại hỏi.

“Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy đi chơi cùng ngươi rất vui, nói chuyện cũng thẳng thắn thoải mái và có phần hiểu biết. Mà thôi chúng ta ra bờ hồ lại nói tiếp!” Cơ Nhiên Phùng lắc lắc đầu nói rồi lại thúc dục.

Thế là hai người đi ra đứng cạnh bờ hồ nhỏ kia rồi lại theo nhóm người đi lại tập hợp sang phía tây của hồ. Tất cả đều đứng phía tây của hồ nhìn về phía đông nơi có dặng nùi thấp Thâm Uyên.

“Tập trung đi, chỉ một khoảnh khắc thôi, rất đẹp đó đừng bỏ phí!” Cơ Nhiên Phùng ánh mắt tập trung nhìn về phía Đông nhắc nhở.

Nghe vậy, Liễu Thiên gật đầu sau đó hai mắt nhìn về cái đình nhỏ hướng Đông kia.

Trời hửng sáng, những tà mây trên đỉnh núi Thi Uyên đang tản mát dần nên có thể nhìn thấy ở chân trời phía đông phát ra một dài sáng nhuộm hồng hết một dài chân trời phía sau dãy núi. Thêm một chút nữa, trời đã sáng hơn, sương mù trong không khí cũng đang tan đi, phía sau dãy núi kia là một vùng ánh sáng tươi tắn nhưng phía bên Liễu Thiên đang đứng thì chưa có tia sáng nào chiếu đến cả.

Thêm một chút nữa, Liễu Thiên đã thấy tia sáng đầu tiên.

Ở đỉnh núi, những chùm sáng màu vàng nhạt xuyên qua đỉnh núi chiếu lên những lớp sương sớm tạo lên những luồng khí trắng, trong luồng khí đó những phân tử nhỏ nước li li đang lững lờ bay.

Ngay sau đó, một vầng sáng lớn đang từ từ lên cao phía bên kia đỉnh núi. Thế nhưng do có núi cản lại nên mặt trời dù đã lên nhưng mấy người Liễu Thiên chỉ nhìn thấy những dải sáng phía cao chứ chưa thực sự được chùm sáng kia chiếu đến.

Thế rồi từ một khe núi lớn giữa Thâm Uyên lĩnh một luồng sáng lớn màu vàng đầu tiên xuyên qua rồi phá tan mây mù xuyên đến trố mấy người Liễu Thiên đang đứng. Luồng sáng đó trải dài từ đỉnh núi đến chỗ mấy người Liễu Thiên thì vừa đúng đi lướt qua đỉnh của cái đình nhỏ giữa hồ.

Luồng ánh sáng vàng nhạt ấm áp của buổi sớm vừa chiếu vào đỉnh đình thì một hiện tượng kỳ bí xuất hiện. Trong khoảnh khắc ánh sáng đi qua đỉnh đình thì ngay tức khắc tạt ra một luồng sáng bảy màu, nó chiếu sáng cả không gian xung quanh đình nhỏ kia. Một quang cảnh như cầu vồng chiếu rọi khiến người ta mê mẩn.

“Lăng kính!” Liễu Thiên thấy vậy nhíu mày thầm nghĩ rồi lại tập trung nhìn lại quang cảnh trước mắt.

Ánh sáng bảy màu như cầu vồng đan sen lan tỏa xung quanh hồ, nó tạt lên những làn sương mù tạo thành những dải lụa mềm với đủ màu sắc khác nhau. Cảnh vật dưới hồ rồi lại bị mặt nước trong như gương của hồ phản chiếu. Những ánh sáng đa màu sắc phủ kín mặt hồ tạo lên một quang cảnh mờ ảo huyền bí.

Từng làn sương mù cũng được phủ ánh sáng đa sắc nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí. Mặt nước lóng lánh biến đổi, cây cối xung quanh cũng trở lên lung linh lộng lẫy vô cùng. Không những cảnh vật mà mấy người Liễu Thiên đứng ở đây cũng có một cảm giác rất khác. Một cảm giác hồi tưởng suy tư gì đó khiến hắn say mê không thôi.

Nhưng cảnh đẹp lại không diễn ra được lâu! Khi mặt trời mọc lên cao một chút nữa thì ánh sáng từ nó tràn qua đỉnh núi bao phủ lên tiểu hồ và tiểu đình, mọi cảnh sắc vừa rồi đều biến mất. Bây giờ chỉ còn một cái hồ nhỏ được nhiều tia nắng buổi sớm bao phủ, cảnh vật vẫn đẹp nhưng so với trước thì kém hơn rất nhiều.

“Nhanh thật! Vừa xuất hiện đã biến mất! Người xây dựng nơi này rất thông thạo đặc tính của ánh sáng!” Liễu Thiên thở dài lẩm bẩm.

“Ta nhìn cảnh vừa rồi rất nhiều lần nhưng cũng không khỏi tiếc nuối, thật quá đẹp đi!” Cơ Nhiên Phùng đứng cạnh lúc này nhìn ra giữa hồ cảm thán.

“Vậy chúng ta tiếp theo làm gì?” Liễu Thiên đứng suy ngĩ một lúc thì thấy mọi người lục tục rời đi thì liền hỏi.

“Đúng ra chúng ta không được phép lên đình nhưng lần này lại khác, chờ mọi người đi hết hai chúng ta sẽ lên đình nhỏ kia chơi một lúc.” Cơ Nhiên Phùng lúc này nhìn quanh rồi lại ghé sát vào tai Liễu Thiên nói.

“Vậy được! Đệ bây giờ ngồi xuống đả tọa tĩnh tu chút đã, mấy khi được tu luyện ở nơi đẹp thế này.” Liễu Thiên gật đầu ánh mắt đảo quanh nói.

“Ừm! Chúng ta nghỉ ngơi một chút!” Cơ Nhiên Phùng cũng không phản đối, hắn cũng kiếm một phiến đá ngồi xuống.

Hai người bắt đầu ngồi xuống tu luyện, những người khác thì mang đầy vẻ thất vọng rời đi. Trong những kẻ rời đi có kẻ thấy hai người Liễu Thiên tu luyện thì bĩu môi cười cười. Một số kẻ khác thì lắc lắc đầu tỏ vẻ thương hại đối với hai người Liễu Thiên.

Nguyên nhân của việc này chính là tại trong phạm vi một dặm quanh tiểu đình này không hề có linh khí. Cảnh vật ở đây đẹp đẽ vô cùng nhưng lại không có ai đến đây tu luyện cả chính là nguyên nhân đó. Đây là một nơi không thể hấp thụ linh khí, những kẻ hàm hồ muốn thử như Liễu Thiên rất nhiều nhưng tất cả đều thất vọng rời đi.

Nhưng dù vậy thì vẫn luôn có trường hợp đặc biệt mà Liễu Thiên lại nằm trong số đó. Vừa rồi khi mà ánh sáng nhiều màu lan tỏa khắp nơi thì Liễu Thiên bỗng có cảm giác vô cùng đặc biệt. Lúc mà hắn phát hiện ra đây chính là một dạng phân tách ánh sáng giống như lăng kính thì trong đầu hắn đồng thời hiện lên mấy hình ảnh rất lạ, mấy hình vẽ nhiều đường thẳng phức tạp, những giao điểm, đầu nối rồi những chữ viết chú thích. Vì quá phức tạp nên khi ánh sáng nhiều màu kia kết thúc hắn đã đề nghị ngồi xuống tu luyện để tìm hiểu kỹ hơn những hình ảnh kia.

Mà Cơ Nhiên Phùng tuy không biết Liễu Thiên tại sao lại muốn tu luyện ngay nhưng khẳng định Liễu Thiên đã có thu hoạch. nên hắn không hề phản đối mà ngay tức khắc ngồi xuống cùng tu luyện nghỉ ngơi.

Liễu Thiên lúc này đang chìm trong những suy nghĩ và hình ảnh kia, hắn không hiểu tại sao lại có những hình ảnh đó nhưng hắn khẳng định có liên quan đến Thông Thiên thần dịch kia. Tuy hắn không cảm thấy thần dịch hoạt động nữa nhưng hắn khẳng định việc này là do lượng thần dịch còn xót lại tạo lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play