- “Ngươi là ai? Ta như thế nào lại ở trong này?” Tiểu Từ từ trên giường ngồi dậy, trừng lớn hai mắt, tùy tiện hỏi một câu.
Nam tử trước mắt tao nhã tuấn mỹ, ánh mắt nhu tình.
Vừa thấy nàng tỉnh lại, trong lòng Thư Thư mừng như điên. Đảo mắt, câu hỏi
của nàng làm hắn sửng sốt. Hắn đã từng đặt ra vô số giả thiết khi nàng
tỉnh lại. Nàng nhất định rất bi thương khổ sở, cho nên hắn sớm chuẩn bị
tốt lời hay để trấn an, nàng nếu muốn lập tức rời khỏi nơi này, không
muốn nhìn thấy Kế Diêu và Tang Quả. Hắn cũng sẽ sẵn sàng mang nàng đi.
Nhưng hắn vạn vạn không ngờ được bộ dáng của nàng hiện tại. Hắn không
dám hô hấp, kiềm nén niềm vui trong lòng, cực lực bình tĩnh trấn định.
Bộ dáng của nàng hoàn toàn không có một chút thương tâm, chính là tò mò
khó hiểu còn điểm thêm một chút ngây thơ mơ hồ. Hàng mi cong thon dài
khẽ nhíu, mày rậm đáng yêu như một tiểu oa nhi, đôi mắt linh động không
chớp mắt nhìn hắn, tìm tòi nghiên cứu tò mò, còn mang theo một tia cảnh
giác đề phòng.
Hắn giật mình, chẳng lẽ?
Hắn chần chờ một chút, thử nói: “Ta là Vân Thư, nàng đã quên sao?”
- “Vân Thư?” Nàng đảo đôi mắt to tròn, lắc đầu nói: “Ta không biết ngươi a.”
Đôi mắt của nàng trong suốt như suối nguồn róc rách. Nàng luôn là một người không có tâm cơ, giờ phút này, hắn tin tưởng một việc, trong lòng nhất
thời động đậy.
Ý niệm đó vừa xuất hiện, hắn ngược lại có chút run run, hắn cố hết sức áp chế bão tố trong lòng, giọng điệu ôn nhu bình
tĩnh nói: “Tiểu Từ, ta là phu quân của nàng. Nàng sao có thể quên?”
Hắn vươn cánh tay, muốn đặt lên đầu vai của nàng. Sắc mặt nàng thoáng cái
đỏ lên, lập tức nhảy xuống giường, né tránh: “Nói bậy. Ta căn bản không
biết ngươi, làm sao có thể cùng ngươi thành thân.”
- “Là thật.”
Nàng rõ ràng không tin, liếc nhìn hắn một cái, hỏi: “Vậy ta là ai?”
Thư Thư ôn nhu cười: “Nàng là Tiểu Từ.” Giấc mộng nửa đêm quay về, những
đêm không ngủ, chỉ có cái tên này vấn vít trong đầu, giờ phút này ôn nhu nói lên, giống như nhả từng sợi tơ, giống như từ trong lòng tinh tế
phát ra, mấp máy bên môi.
- “Ta họ gì? Là người nơi nào?”
- “Họ Vân, là người kinh thành.”
Nàng phì cười, khóe môi mang theo vẻ đắc ý: “Ta gọi là Vân Từ, ngươi kêu Vân Thư, chúng ta cùng một họ, ta làm sao có thể gả cho ngươi, ít lừa gạt
đi, mau nói thật, ngươi có phải thuộc nhóm buôn người, chuyên lừa gạt
phụ nữ và trẻ em, mau chút đưa ta về nhà, bằng không, chờ ta nhớ ra rồi, sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
Thư Thư sửng sốt, ai, suýt thì quên nha đầu ngang bướng này, bất quá không sao, hắn cũng không ngại vô lại hơn một chút.
Hắn cười hì hì đến gần: “Như thế nào, muốn ta đẹp mặt? Ta muốn nhìn xem thử nàng có cách gì.”
Tiểu Từ cả mặt nóng bừng, một bên chạy trốn, một bên vội la lên: “Ai, ai, ngươi cách xa ta một chút.”
Thư Thư nín cười tiếp tục sán tới, biểu tình vừa thâm tình vừa đau khổ: “Ta là trượng phu của nàng, trượng phu trượng phu, chính là phu quân trong
vòng một trượng, như thế nào có thể cách xa nàng chút đây.”
Lưng nàng đụng trúng bàn, đã không còn đường lui, gấp đến dậm chân: “Đừng đến đây, ta mới không tin.”
Hắn vươn bàn tay, cười nói: “Nàng xem, đây là tín vật đính ước của chúng ta.”
Trong lòng bàn tay hắn có một khối ngọc bội, phỉ thúy màu xanh biếc trong suốt.
Nàng liếc nhìn ngọc bội trong tay hắn, bĩu môi nói: “Bất quá chỉ là một khối ngọc bội, trên đường có thể tùy ý mua. Tưởng lấy cái này gạt ta, ngươi
cũng quá coi thường ta đi.”
A, tiểu nha đầu rốt cục khôi phục
được sự thông minh đáng yêu ngày nào. Lo lắng áp lực mấy tháng nay của
hắn nháy mắt đều tan thành mây khói, hắn không biết, còn có cái gì có
thể so sánh với niềm vui mà nàng mang đến cho hắn đây.
Hắn đã
từng lấy buông tay cùng thành toàn cho nàng xây thành một tòa thành trì, giờ phút này tòa thành đó tràn ngập nguy cơ, khát khao muốn có được như thủy triều mạnh mẽ càn quét qua, đảo mắt đem tòa thành của hắn cắn nuốt bao phủ.
Khi hắn biết sinh mệnh của nàng chỉ còn một đoạn đường
ngắn ngủi, hắn do dự không thôi, cuối cùng nhịn đau buông tay, thầm nghĩ khiến cho những ngày tháng cuối đời của nàng không phải hối tiếc. Thế
nhưng hiện tại nàng đã không sao rồi. Nàng sẽ sống một cuộc đời dài lâu, cùng với ai?
Dụ hoặc như vậy hắn sao có thể bỏ qua. Hắn không phải là dạng người dễ dàng từ bỏ.
Nàng quên hết tất cả. Như vậy, hắn lại một lần nữa có cơ hội.
Những kỷ ức không vui lần đầu tiên gặp nàng, hiện tại có thể lau đi. Hắn là
Vân Thư, còn nàng là Tiểu Từ, hắn gặp nàng trước Kế Diêu, hắn nhất định
sẽ khiến nàng yêu thương hắn.
Hắn không biết cách làm của mình có gì không thích hợp. Thiên hạ có thể nằm trong tay con người, như vậy
tình cũng dựa vào con người. Khi tỉnh lại người đầu tiên nàng nhìn thấy
là hắn, đây cũng coi như là duyên phận của nàng và hắn đi.
Nàng
đã quên Kế Diêu, như vậy ba người bọn họ, đều bắt đầu trở thành những
người xa lạ. Hắn rốt cuộc có thể đứng ở vị thế cân bằng với Kế Diêu,
đứng cùng vạch xuất phát, không còn mối tình đầu, không còn Cẩm Tú sơn
sớm chiều làm bạn.
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn, là ông trời
thương tiếc cho tấm lòng si của hắn, cho hắn một cơ hội làm lại. Hắn hẳn phải nắm chắc, hẳn phải tranh thủ, hắn không tin, hắn không thể so với
Kế Diêu.
- “Nương tử, nàng bị ốm một trận, đem tất cả mọi thứ quên sạch rồi.”
Tiểu Từ vừa thẹn vừa giận, giậm chân nhíu mày: “Không được gọi ta là nương tử.”
Thư Thư nhích tới gần hơn, vẻ mặt chân thành, ôn nhu nói nhỏ: “Vậy gọi là gì? Cục cưng?”
Tiểu Từ càng ngượng ngùng, hung dữ nói: “Ta không phải nương tử của ngươi,
cũng không phải cục cưng gì gì đó. Ngươi nhận sai người.”
- “Nàng nói như vậy không biết trong lòng vi phu có bao nhiêu đau buồn đâu.
Nàng tới sờ sờ.” Hắn ôm ngực cau mày, lại lặng lẽ tới gần thêm một chút.
Không ngờ Tiểu Từ một chút cũng không tỏ vẻ đồng tình, quát to một tiếng: “Ngươi còn như vậy, ta liền hét lên.”
Hắn cười hì hì: “Nàng kêu đi, mọi người đều biết nàng là phu nhân của ta.
Người khác nghe được, sẽ nghĩ là chuyện khuê phòng, chỉ sợ càng thêm chê cười chúng ta mà thôi.”
Nói xong, hắn dứt khoát bước đến, kéo Tiểu Từ ôm vào lòng, cúi đầu, môi ép xuống.
Tiểu Từ bị hành động bất ngờ của hắn làm cho trở tay không kịp, đầu óc quay
cuồng, tựa hồ tất cả không khí trong phế quản đều bị hút cạn. Hắn hôn
cường thế bá đạo, ở trên đôi môi mỏng manh của nàng hung hăng xâm chiếm. Nàng liều mạng giãy dụa, hắn lại giống như nam châm gắt gao siết chặt,
không có dấu hiệu dao động.
Nàng vừa đau vừa giận, tìm ra khe hở, hung hăng cắn một ngụm. Máu tươi ở trong khoang miệng tràn ngập, hắn
lại như cũ không chịu buông ra.
Nàng suýt ngất đi, đột nhiên
không khí như gió lốc tràn vào. Nàng suy yếu dựa vào cánh tay hắn, suýt
nữa không đứng vững. Bờ môi hắn vì hôn mà hồng nhuận, còn có một mảng đỏ màu máu, càng làm nổi bật thêm khuôn mặt như tượng thạch của hắn. Hắn
vẫn chưa phát giác ra vết thương trên môi mình, chỉ là thật sâu nhìn
nàng, ánh mắt si mê quyến luyến, tựa như vẫn chưa đủ.
Nàng hung hăng đẩy hắn ra, cả giận nói: “Ngươi đồ tiểu nhân ti bỉ, vô sỉ…”
Hắn nở nụ cười, chợt nhớ tới trước kia, nàng cũng mắng đi mắng lại vài từ
như thế. Hắn không tức giận, nếu nàng cao hứng, nếu nàng thích hắn, hắn
tình nguyện bị nàng mắng như vậy.
Hắn cười hì hì sờ môi nói: “Đánh là thân, mắng là yêu. Phu nhân, nàng thế nhưng cả hai loại đều làm, vi phu thật cao hứng.”
Nàng chán nản, không nói gì, chỉ tức giận nhìn hắn, nàng mới không tin mình
lại gả cho một người như vậy, luôn giở trò vô lại. Nếu phải gả, cũng
phải gả cho một người như trời quang trăng sáng, một người chính trực
ngay thẳng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó vang lên tiếng gõ cửa. Tiểu Từ nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng có người đến.
Thư Thư mở cửa, giật mình, lập tức nói: “Tiết thần y, phu nhân của ta tỉnh. Nhưng là nàng đã quên ta là trượng phu nàng, thần y xem như thế này
phải làm sao mới phải, có biện pháp gì không?”
Tiểu Từ ngây ngẩn nhìn lão giả vừa đi vào phòng, nàng thật sự bị bệnh, được hắn cứu tỉnh lại?
Tiết Chi Hải quay đầu nhìn thoáng qua Thư Thư nói: “Việc này, bệnh của phu
nhân, nếu chậm rãi châm cứu, một ngày nào đó có lẽ sẽ tốt lên. Bất quá,
ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều.”
Thư Thư nở nụ cười.
Tiểu Từ sợ run, lão giả này cũng gọi nàng là phu nhân, chẳng lẽ nàng thật sự là phu nhân của hắn?
Trong lòng nàng quýnh lên, đầu óc choáng váng.
- “Phu nhân chú ý nghỉ ngơi cho tốt, không cần quá mức suy nghĩ.”
Lão giả bước tới giúp nàng xem mạch, sau đó xoay người rời đi, trước khi đi, đối Thư Thư nói: “Ngươi nói chuyện với ta một lát.”
Thư Thư quay đầu nhu tình nhìn Tiểu Từ, cười nói: “Phu nhân hảo hảo nghỉ ngơi.”
Hắn đóng cửa lại, theo Tiết Chi Hải đến cuối hành lang.
Tiết Chi Hải nhìn thẳng vào hắn, thấp giọng nói: “Nàng không có trí nhớ, ý của ngươi là, thú nàng.”
Thư Thư cười: “Không phải thú, mà là đã thú.”
Tiết Chi Hải thở dài: “Ngươi tìm ra cây mận gai, ta rốt cuộc chế được giải
dược của nhất mộng đầu bạc, đây xem như ta thiếu nợ ngươi. Ngươi nếu
thật tâm thích nàng, ta cũng không đi vạch trần, chỉ hy vọng ngươi về
sau có thể đối tốt với nàng. Ta đối với một nhà Tiêu Dung, ai…Chuyện cũ
đã qua, chỉ hy vọng nàng sẽ sống tốt.”
- “Tiết thần y yên tâm, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng.”
- “Tốt lắm, độc của nàng cũng đã được giải, ngươi liền mang nàng rời đi đi. Nếu Kế Diêu trở về, chỉ sợ lại có tranh chấp.”
- “Không có cách nào, Kế Diêu trở về nếu có hỏi, ông trực tiếp nói cho
hắn Tiểu Từ đang ở Họa mi sơn trang. Để hắn tới tìm ta, ta chờ hắn.”
Thư Thư khoanh tay mím môi, tự tin cười.
Tiết Chi Hải gật đầu, xoay người rời đi.
Thư Thư trở lại phòng, chỉ thấy Tiểu Từ bĩu môi ngồi ở bên bàn, đang chống cằm.
Hắn nhu tình nói nhỏ: “Tiểu Từ, nàng không cần suy nghĩ nhiều, chuyện đã
qua đều đã trở thành hư ảo, tương lai trước mới cần nắm chắc. Nàng nếu
quên ta, ta cũng không giận, ta cũng không vội vàng, ta sẽ chậm rãi chờ, ta sẽ khiến cho nàng nhớ rõ ta, yêu thương ta. Nàng có tin tưởng ta
không?”
Tiểu Từ sắc mặt đỏ lên, lập tức cách xa hắn, thấp giọng nói: “Ngươi nói phải giữ lời. Không được đối ta vô lễ.”
- “Được, bất quá.”
- “Bất quá cái gì?”
- “Bất quá chúng ta là vợ chồng, cư xử xa lạ lạnh nhạt cũng không tốt. Ta nghĩ nếu muốn nhớ lại nhanh, cách tốt nhất không bằng cho ta ôm hôn một cái?”
Tiểu Từ bị dọa ngay tức khắc né ra, sắc mặt càng thêm hồng. Buồn bực nói: “Mơ tưởng.”
Thư Thư mày ủ mặt ê nói: “Mơ tưởng? Ngay cả nghĩ cũng không cho nghĩ sao?
Phu nhân thật đúng là nhẫn tâm.” Nói xong, thở dài một hơi, bộ dạng cực
kỳ thương tâm buồn bực.
Tiểu Từ bị bộ dáng của hắn chọc cười.
Nàng kỳ thật cũng không rõ người trước mặt rốt cuộc có phải trượng phu
của mình hay không. Bất quá, nàng mơ hồ cảm thấy không phải, giờ phút
này nàng thật sự rất bối rối, nàng là ai?
- “Phu nhân, chúng ta ở dược vương cốc cũng đã được một thời gian, đã đến lúc về nhà rồi.” Thư Thư vẻ mặt ôn hòa nói.
- “Là về nhà ngươi? Kia nhà của ta ở đâu?”
- “Nhà của ta chính là nhà của nàng, phụ thân nàng là Vân Cảnh, mẫu thân
tên Tiêu Dung, lão giả vừa rồi danh xưng Tiết thần y chính là sư phụ của mẫu thân nàng. Phụ mẫu nàng đều đã qua đời, chôn ở ngoại ô kinh thành.
Trở về, ta dẫn nàng đi xem, nàng liền hiểu được.”
Tiểu Từ bán
tính bán nghi, nhưng là trước mắt, tựa hồ ngoại trừ hắn cũng chỉ có lão
giả kia là biết thân thế của nàng, thật sự giống như những lời hắn nói?
Nàng quyết định đi kinh thành nhìn một cái. Về phần hắn một mực khẳng
định là trượng phu của nàng, chuyện này nàng còn lâu mới thừa nhận.
Thư Thư nhanh chóng chuẩn bị tốt xe ngựa, mang theo Tiểu Từ hồi kinh.
Tiểu Từ rất cảnh giác, ngồi ở trong xe nhất quyết không cho hắn đến gần, Thư Thư vắt óc tìm kế miệng lưỡi muốn nứt ra, thật vất vả mới làm cho nàng
thản nhiên cười đùa, nhưng nếu hắn chỉ cần dịch người về phía nàng một
chút, nàng liền lập tức thay đổi sắc mặt. Ngồi chung một chiếc xe ngựa,
không gian chật hẹp như vậy, mùi hương trên người nàng từng trận đánh úp lại, làm tâm thần hắn không ngừng nhộn nhạo. Nhưng là hắn cũng không
dám xằng bậy.
Nếu nàng thích quân tử, hắn sẽ hạ quyết tâm thử một lần, làm quân tử quy củ, hy vọng có thể nắm được lòng nàng, cho nên hắn kiềm chế vô cùng thống khổ. Nếu dựa theo tính cách vốn có của hắn, thì
chuyện xấu xa bỉ bổi gì cũng có thể làm được. Thế nhưng hiện tại đối mặt với nàng, đều phải cẩn thận, lo được lo mất, sợ rằng chỉ vì một hành
động khinh suất có thể dẫn đến kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Một đường này, Thư quân tử diễn không kém Liễu Hạ Huệ là bao nhiêu. Thật
vất vả mới đến được kinh thành, chuyện đầu tiên Tiểu Từ muốn làm chính
là đến thăm phần mộ của cha mẹ. Chờ đến khi thật sự tới đó, đứng trước
phần mộ cha mẹ, nhưng lại cái gì cũng không nghĩ ra. Nàng nóng nảy,
chẳng lẽ nàng thật sự vĩnh viễn cũng không biết chính mình là ai?
Nàng nhụt chí theo chân Thư Thư đến Họa Mi sơn trang. Thư Thư sớm đã phân
phó xuống, hạ nhân vừa nhìn thấy nàng, đều đồng loạt hô một tiếng “phu
nhân”, sau khi xưng hô mấy lần, liền ngay cả Tiểu Từ cũng cảm thấy hồ
đồ, nàng thật sự là phu nhân của hắn? Nhưng tại sao nàng đối với hắn,
ngay cả một tia cảm tình cũng không có?
Trên đường, hắn đều quy
củ đặt hai gian phòng ngủ. Vậy mà vừa về đến nhà, hắn đã khôi phục sự vô lại của mình, sống chết cũng muốn cùng phòng. Nói là nếu nàng không
chịu để hắn ngủ lại, bọn hạ nhân sẽ lén cười nhạo hắn sợ vợ.
Nàng mới mặc kệ, đóng cửa, lên giường đi ngủ.
Tương kính như tân như vậy nhịn hơn mười ngày, Thư Thư cảm thấy tiến triển quá chậm.
Một ngày, hắn ngồi ở trong phòng, mặt mày ủ ê nói: “Phu nhân dự định để vi phu ngủ ở thư phòng tới khi nào?”
Tiểu Từ có chút áy náy, bất quá áy náy kia cũng chỉ bé bằng nửa hạt vừng mà thôi.
Nàng tùy ý nhìn lướt qua quang cảnh xơ xác ngoài cửa sổ, gốc cây anh đào trơ trụi, thờ ơ đảo sang chuyện khác: “Như thế nào còn chưa đến mùa xuân a. Thật muốn nhìn hoa anh đào.”
- “Mùa xuân đến, động vật cũng vội
vàng chọn bạn trăm năm, phu nhân có phải hay không đang có suy nghĩ muốn cùng vi phu thân thiện hữu hảo ngủ chung phòng?”
Phi, đồ lưu manh. Tiểu Từ khuôn mặt nóng hổi. Ngay lập tức đuổi hắn đi.
Thư Thư nhanh như chớp nắm chặt lấy khung cửa, quay đầu cợt nhả nói: “Phu
nhân, nếu ngày mai hoa đào nở, phu nhân có thể hay không làm cho vi phu
cảm thấy như mùa xuân.”
Tiểu Từ trừng mắt hung dữ nói: “Hoa nở cũng không. Mùa xuân đến càng không.”
Thư Thư cười hì hì nói: “Nói phải giữ lời, nếu ngày mai hoa đào nở, phu nhân phải để ta về phòng ngủ.”
- “Hảo.” Tiểu Từ đẩy hắn một phen, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận, người này, trước mặt hạ nhân thì làm
ra vẻ lạnh lùng, nghiêm trang. Một hồi trở về phòng, liền lộ ra bộ mặt
xấu xa. Không phải nhích từng chút về phía nàng, thì là thừa dịp giở trò sờ sờ tay nàng.
Ngày hôm sau, Tiểu Từ vừa mở cửa sổ, liền sợ ngây người. Mãn thụ hoa đào nhưng lại thực sự nở.
Nàng kinh ngạc bước ra vườn, nhìn kỹ mới phát hiện nguyên lai trên từng tán
lá đều là những bông hoa dệt từ tơ tằm, trông rất sống động.
Chẳng lẽ là hắn trong một đêm treo lên? Nàng giật mình, áy náy trong lòng từ hạt vừng biến thành hạt đậu tương.
- “Phu nhân, có vừa lòng?” Thư Thư không tiếng động đứng phía sau, cúi đầu ở bên tai nàng thì thầm.
Nàng ngứa tránh ra, lại ngã vào lòng hắn. Hắn dùng lực đem nàng ôm siết,
cũng không cố kị giữa ban ngày, kéo nàng vào phòng. Đóng cửa lại.
Tiểu Từ hoảng hốt giãy dụa, lại không đấu được với khí lực cường đại của
hắn, đảo mắt đã đến bên giường. Trên giường ổ chăn còn ấm, còn mang theo mùi hương của nàng. Thư Thư máu nóng ngay lập tức xông lên đỉnh đầu.
Chỗ đó cũng kìm không được căng cứng.
Giờ phút này ý niệm làm quân tử bị hắn quăng lên chín tầng mây, muốn làm bá vương.
Tiểu Từ vội vàng nói: “Ta nói hoa thực, cũng không phải hoa giả.”
- “Phu nhân ngày hôm qua thời điểm đáp ứng cũng không nói rõ ràng phải là hoa thật.”
- “Ngươi vô lại.”
Thư Thư triệt để biến thành kẻ vô lại nói: “Vợ chồng ở trên giường, vô lại mới có tình thú.”
Tiểu Từ nóng nảy, đẩy cũng đẩy không ra, chắn lại chắn không được, mắt thấy
môi hắn đã muốn hôn xuống. Nàng quay đầu né tránh la lên: “Ngươi còn nói ta là phu nhân của ngươi, vậy hãy nói xem trên người ta có bao nhiêu ấn ký?”
Thư Thư sửng sốt. Ngày đó, trên người nàng có hai ấn ký,
hắn rất rõ ràng. Nhưng là, nay, hai ấn ký đó đều tự động biến mất. Những cái khác, hắn thật sự không biết.
Thất thần lâu như vậy, rốt cuộc bị Tiểu Từ một cước đá xuống giường…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT