Tỉnh lại khi mặt
trời đã lên cao. Tiểu Từ sờ sờ bên cạnh, sớm đã không còn độ ấm, có lẽ
hắn sáng sớm rời đi. Nàng thở dài, cũng không biết Mộ Dung Hàn có hay
không thực sự như mong muốn của mọi người, lập tức lui binh.
Giữa trưa, Kế Diêu cùng Tiểu Chu đột nhiên trở về, mang đến một tin tức, Mộ Dung Hoàn đã chết.
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn Kế Diêu, khó mà tin được, tối hôm qua còn nhìn thấy
thiếu niên đó, cư nhiên đã chết. Nhớ lại một tấm thảm trắng noãn, một
thiếu niên mang theo thần sắc yếu nhược, dưới ánh nến, cúi đầu liên tục
ho khan. Giống như còn vang vọng bên tai. Chớp mắt liền như phù dung sớm nở tối tàn rời đi. Nàng gian nan nuốt nước bọt, thông cổ họng hỏi ra
tiếng: “Là thật?”
- “Vân đại nhân mật báo, hẳn không thể là giả.”
- “Thư Thư đâu?”
- “Hắn đang cùng Vân đại nhân vạch ra kế hoạch thừa dịp Mộ Dung Hàn lui binh là lúc, giết hắn trở tay không kịp.”
- “Không phải nói không hạ độc chẳng qua chỉ làm Mộ Dung Hoàn bệnh nặng thêm sao? Hắn thế nào đột nhiên chết?” Tiểu Từ chợt mềm cả người, trong ngực loạn thành một đoàn, chẳng lẽ là do mình dùng quá nhiều liều
lượng?
- “Ta cũng không rõ lắm. Vân đại nhân công vụ vội vàng, ta và Tiểu Chu cũng không có cơ hội hỏi.”
Tiểu Từ có chút hoảng hốt, không biết như thế nào, trước mắt vẫn hiện ra tấm thảm trắng noãn.
Thành U Châu vẫn duy trì yên tĩnh đến đêm.
Thư thư rốt cuộc từ phủ thứ sử trở về, Tiểu Từ đợi hắn nửa ngày, thừa dịp Tiểu Chu cùng Kế Diêu chơi cờ, đi tới phòng Thư Thư.
Thư Thư nhìn thấy nàng, đuôi lông mày nhướn lên, trong mắt phút chốc mơ màng.
Tiểu Từ đứng trước cửa, quá mức khẩn trương mà dựa vào khung cửa, lấy dũng khí hỏi: “Mộ Dung Hoàn thực sự đã chết?”
Thư Thư chần chừ một lát, yên lặng gật đầu.
Tâm Tiểu Từ nhất thời chìm xuống, vội hỏi: “Là, là bởi vì ta hạ dược?” Ngữ
khí của nàng lướt nhẹ, giống như nói chậm một chút, chuyện này sẽ trở
thành sự thật.
- “Đúng.”
- “Ta sẽ không dùng sai, ta…”
Nàng không nói được, tay có chút run rẩy. Nàng chưa từng giết người,
huống chi là một thiếu niên như vậy. Ngay cả khi phụ thân hắn là hung
thần ác sát, hắn bất quá chỉ là một đứa trẻ. Trong lòng nàng đau xót, áy náy cơ hồ muốn rơi lệ.
Thư Thư đứng lên, lạnh lùng nói: “Không phải nàng hạ dược quá lượng. Là dược kia, căn bản chính là độc dược trí mạng.”
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn hắn: “Độc dược? Ngươi không phải nói, chỉ cần làm cho hắn bệnh nặng thêm thôi sao? Vì sao muốn đẩy hắn đến chỗ chết?”
Thư Thư cười lạnh một tiếng: “Hắn chết đi. Mộ Dung Hàn mới hoàn toàn bị
đánh bại, nội bộ Yến quốc nhất định sẽ bắt đầu rục rịch. Hắn để ổn định
đại cục bắt buộc phải trở về.”
Tiểu Từ sững sờ nhìn hắn, nghẹn cứng cổ họng nói: “Ngươi làm như vậy, quá độc ác. Hắn chẳng qua chỉ là một đứa trẻ.”
Thư Thư chậm rãi đến gần, bàn tay đặt ở trên đầu vai nàng, ánh mắt nhu hòa
như trăng rằm. Tiểu Từ muốn tránh ra, lại giống như bị chế trụ, toàn
thân đều mất đi khí lực, nàng thế nhưng, tự tay giết một người.
Hắn thanh âm trầm thấp nhu hòa, chậm rãi như dòng nước dịu dàng nói: “Cọp
con vừa sinh ra cũng rất giống một con mèo nhỏ đáng yêu. Nhưng khi nó
trưởng thành sẽ biết ăn thịt người. Mộ Dung Hoàn chết đi, kế hoạch của
ta mới phát huy tác dụng.”
Tiểu Từ chậm rãi lắc đầu: “Ngươi vì sao không dùng biện pháp khác?”
- “Đây là phương pháp tốt nhất, hy sinh Mộ Dung Hoàn, có thể đổi lấy
nhiều mạng sống của binh sĩ và dân chúng. Có thể giảm bớt rất nhiều nhân lực vật lực cùng tính mạng. Biện pháp này, nhanh nhất cũng hiệu quả
nhất. Hơn nữa, là ông trời giúp ta. ta vốn tưởng phải dùng nhiều người
hy sinh mới có thể đạt thành mục đích này. Không nghĩ đến, ông trời có
mắt, đem Mộ Dung Hoàn đưa đến Ẩn Lư, đây là thiên ý. Tiểu Từ, thiên ý
trợ ta! Ta thực cảm thấy nàng là quý nhân mà ông trời phái đến giúp ta,
sau khi gặp nàng, hết thảy đều thuận lợi.”
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn hắn, nguyên lai hắn sớm có tính toán đẩy Mộ Dung Hoàn vào chỗ chết.
Nàng không muốn quan tâm bước tiếp theo của hắn là gì, chính là cảm thấy có chút sầu não: “Ngươi lừa chúng ta.”
- “Ta nói thẳng, nàng
nhất định sẽ mềm lòng, nhất định sẽ kích động. Ở Ẩn Lư chỉ cần một khắc
sơ hở liền có khả năng mất mạng. Lúc này, ta không tính lừa nàng, chỉ
muốn nàng, bình an.” Hắn giọng điệu càng thêm ôn nhu, ánh mắt dịu dàng
dây dưa, hắn không giống như đang nói đến chuyện tàn nhẫn nhất, mà tựa
dưới ánh trăng lộ ra một chút tình ý, rủ rỉ nói.
Tiểu Từ im lặng
xoay người, trong lòng có cảm giác nguội lạnh. Cho dù lới hắn nói có đạo lý, nàng không thể phản bác, nhưng chung quy không thể trốn tránh tội
lỗi làm cho nàng khó chịu.
- “Tiểu Từ, ta biết trong lòng nàng
nghĩ gì. Nếu nàng cứu một người xấu, hắn sẽ hại càng nhiều người tốt.
Nàng cứu hắn kỳ thật là giết người, nàng có cứu hay không?”
Tiểu Từ chỉ cảm thấy trong đầu hỗn độn, lời nói của hắn giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng nàng.
- “Tiểu Từ, ta không phải cố ý để cho bàn tay nàng nhiễm máu. Trong mắt ta hắn không phải là một thiếu niên, mà là quốc quân tương lai của Đại
Yến, là uy hiếp tương lai của U Châu. Sau này nàng sẽ hiểu rõ cách làm
của ta hôm nay, ta, cũng không phải người xấu, tiểu nhân như nàng
tưởng.” Ánh mắt hắn sáng quắc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng. Mỗi một
câu nói đều vừa chậm vừa nặng, rất muốn chạm đến lòng nàng.
Tiểu Từ thở dài một tiếng, hờ hững xoay người.
Thư Thư từng bước tiến lên, giữ chặt ống tay áo của nàng.
- “Tiểu Từ, cho dù ta lừa nàng, cũng là vì muốn tốt cho nàng. Ta không
thể cam đoan vĩnh viễn không lừa nàng, nhưng có thể thề rằng, ta quyết
không hại nàng.”
Tiểu Từ không quay đầu, mệt mỏi nói: “Thư Thư,
trở lại Định Châu, ta sẽ chỉ làm một nữ nhân ru rú trong nhà. Đối với
ngươi, ta không mong gặp lại.”
Thư Thư ngón tay khẽ động, buông
lỏng tay áo nàng ra, lại dứt khoát kiên quyết nói: “Sẽ không, chúng ta
nhất định sẽ gặp lại. Ta nếu muốn thứ gì đó quản chi ngàn vạn khó khăn,
cũng sẽ không buông tay.”
Tiểu Từ bỗng dưng lạnh lẽo, vội vàng rời đi.
Trong tay Thư Thư chỉ còn lại một khoảng trống. Những chấm nhỏ trên bầu trời
đêm, lập lòe như những đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ. Ông trời rất công
bằng, có được tất có mất, mọi thứ đều thuận lợi suôn sẻ khiến cho người
ta kinh ngạc, chẳng qua trong ngực lại nặng nề đến khó chịu.
Màn
đêm dần buông xuống, đột nhiên một tiếng động lớn rầm rĩ vang lên, có
tiếng chém giết hỗn loạn. Tiểu Từ và Kế Diêu từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh giấc, khoác áo choàng đi ra ngoài, đứng ở trong viện. Cửa phòng
Thư Thư vang lên một tiếng, hắn nghiêng mình đi ra, nhìn thấy Kế Diêu
hắn khẽ gục đầu, trong bóng đêm không thấy rõ thần sắc.
Tiểu Chu nói: “Không lùi mà là phản công? Chẳng lẽ tin tức Vân đại nhân thu được là giả?”
Thư Thư chợt nói: “Đây là Mộ Dung Hàn đang thoái binh. Phía trước dương
công, phía sau chắc chắn sẽ thừa dịp ban đêm mà rút lui.”
Kế Diêu cũng đồng ý với cái nhìn của Thư Thư, thở dài: “Xem ra kế sách thừa dịp hắn rút lui triệt đường lui của hắn của Vân đại nhân không dùng được.”
Thư Thư thản nhiên nói: “Không sao. Trận này Mộ Dung Hàn không chiếm được
một chút tiện nghi còn bị suy vong. Chờ An vương điện hạ tới, sẽ có một
ván cờ chờ hắn.”
Tiểu Từ quay đầu nhìn Thư Thư nhưng không thấy
rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy toàn thân hắn bao trùm một cỗ bí hiểm
cùng nắm chắc thắng lợi.
Trời vừa sáng, Vân Dực đã ở trên tường
thành quan sát cuộc chiến. Quả nhiên, Mộ Dung Hàn quay về như gió, đêm
qua để cho ba ngàn quân sĩ đánh nghi binh, số còn lại an toàn rút lui.
Mà ba ngàn quân này đều là những binh sĩ ốm yếu bệnh tật, căn bản không
có sức chiến đấu, cổn thạch nước sôi, dưới biển tên lửa, tất cả không
một ai sống sót. Thành hào xung quanh thành đã chất đầy xác chết, không
khí tràn ngập một mùi tanh hôi của thi thể.
Vân Dực vội vàng phân phó thủ vệ: “Khẩn cấp dẫn người ra khỏi thành, đem nhưng thi thể ở
trong thành hào vớt lên, đưa ra cách thành hai mươi dặm đốt hết sau đó
chôn sâu.”
Thủ vệ tuân mệnh dẫn binh đi. Thư Thư cau mày đứng bên cạnh hắn, nói: “Mộ Dung Hàn thực ra thủ đoạn cứng rắn tác phong mạnh
mẽ, hắn hiện tại không có con nối dòng, việc quan trọng nhất chính là ổn định thế cục, trong thời gian ngắn sẽ không thể quay lại U Châu, chúng
ta vừa vặn có thời gian đào một con sông bao quanh U Châu, An vương bao
lâu đến?”
- “Ba ngày nữa.”
Thư Thư nói: “Ngươi nói Kế Diêu ở lại thêm ba ngày. Ta sợ hắn gấp rút phải đi.”
Vân Dực nhíu mày, giọng điệu mang theo sự tán thưởng: “Ta xem hắn cũng
không phải hạng người sợ chết, ngươi gọi hắn đến đây, ta sẽ giải thích
rõ với hắn việc này, hắn nhất định đồng ý.”
- “Nếu hắn là một
người đơn độc, ngươi có muốn hắn theo đến Đại Yến cắt đầu của Mộ Dung
Hàn hắn cũng không e ngại, bất quá trước mắt…”
Thư Thư muốn nói lại thôi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hòa hợp của hai người trên hành lang gấp khúc.
Một đôi như hoa mỹ quyến đi tới, xuân sam như cẩm, mặt mày như họa. Phía
sau ánh nắng ấm áp làm nền, mặc dù không đối mặt, cũng không nắm tay,
nhưng vẫn có sự gần gũi ăn ý. Giống như một đôi quyến lữ trời sinh, một
cái nhăn mày một nụ cười, nhất cử nhất động đều tự nhiên hài hòa.
“Năm tháng tĩnh hảo cầm sắt hài hòa” Những lời này tựa hồ chính là dùng để miêu tả một cách sinh động nhất.
Thư Thư trong lòng cứng lại, có một câu nói một mực quấy nhiễu hắn, như
mạch nước ngầm trong biển sâu cuộn trào mãnh liệt làm cho hắn không thể
bình ổn. Tháng sau bọn họ sẽ thành thân…
Tiểu Chu kích động từ
bên ngoài trở về, nhìn thấy Kế Diêu và Tiểu Từ đang ngồi ở bàn đá trong
viện nhàn nhã phẩm trà, bèn đi tới gần, không khách khí cầm lấy một ly
trà, cười hì hì nói: “Yến quân quả nhiên rút lui rất nhanh, trừ bỏ thi
thể, một người sống cũng không lưu lại.”
Kế Diêu nói: “Mộ Dung Hàn luôn kiểm soát nghiêm cẩn, tác phong thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn.”
Tiểu Chu ngồi xuống, thở dài: “Đánh giặc không phải chơi đùa, người chết
nhiều lắm, dân chúng cũng bị dọa chết khiếp. Hiện tại thì tốt rồi, trên
đường đều một mảnh vui mừng.”
Kế Diêu gật đầu: “Đúng vậy, Yến
quân tuy rằng đáng giận, nhưng cũng là cha mẹ sinh dưỡng, lúc này chết ở nơi tha hương, cha mẹ thê nhi trong nhà không biết sẽ như thế nào. Mộ
Dung Hàn vì tư tâm của chính mình, khơi mào chiến loạn, nay rước phải
hậu quả cũng đáng. Hắn nhất định sẽ an phận một thời gian.”
Tiểu
Chu nhíu mày nói: “Ai nha, dưới thành quang cảnh thật kinh khủng! Tay,
chân, đầu rải rác khắp nơi. Sông đào bảo vệ quanh thành chất đầy thi
thể, mấy ngày hôm trước không phải mưa to sao, nước dâng lên cao, tràn
ra đều là một màu đỏ lòm, thi thể trương lên, mùi vị thật làm cho người
ta muốn nôn.”
Tiểu Từ nghe đột nhiên một trận nôn khan.
Kế Diêu rót một ly trà đưa cho nàng, lại cấp cho Tiểu Chu một cái ánh mắt, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Tiểu Chu ngậm miệng, tròng mắt đảo đảo, nhìn Tiểu Từ, sau đó lo sợ nói: “Hay là, là có hỉ?”
“Phụt” một tiếng, Tiểu Từ phun ra một ngụm trà thẳng lên mặt Tiểu Chu.
Tiểu Chu chớp mắt, vừa lau nước trà, vừa nhìn chằm chằm nàng.
Tiểu Từ đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ đứng dậy rời đi.
Kế Diêu cũng ngượng ngùng không thôi, cúi đầu uống trà.
- “Thật sự có?”
Tiểu Chu vươn vai tiếp tục hỏi.
“Phụt” một tiếng.
Tiểu Chu lại một phen ướt hết cả mặt, thở dài: “Quả nhiên là một đôi, thật ăn ý.”
Kế Diêu cắn răng nói: “Tiểu Chu, ngươi ít quan tâm đi một tí, được không.”
Tiểu Chu nhăn mặt bày ra bộ dạng ủy khuất: “Ta là lo lắng cho ngươi a, nếu
tẩu tử có thai, chúng ta phải nhanh chóng trở về, chẳng lẽ đợi có bụng
rồi mới thành thân sao? Còn không phải để cho người khác chê cười.”
- “Vài ngày mà thôi.” Kế Diêu trừng mắt liếc hắn một cái, cúi đầu lại
uống trà. Hóa ra Tiểu Chu cho rằng hắn đã sớm ăn thịt, oan uổng, cực kỳ
oan uổng, mới có ba ngày, làm sao mà có thai chứ?
- “Mới vài ngày? Chẳng lẽ một đường ngươi chỉ biết nhìn, chịu đựng?”
Kế Diêu im lặng, lại uống thêm một miệng trà.
Tiểu Chu đột nhiên nói: “Ngươi thật không phải là người!”
Tiểu Chu vội nói: “Huynh đệ ngươi hiểu lầm, ta không phải chửi, ta là khâm phục, tán thưởng, phục sát đất.”
Kế Diêu không nói gì, đứng dậy rời đi.
Kết cục, đêm đó hậu quả thực nghiêm trọng.
Tiểu Từ sống chết không chịu cho Kế thiếu hiệp mát xa, nói là, lời của Tiểu Chu làm cho nàng ngộ ra nhiều điều.
Thế là, Kế thiếu hiệp nửa đêm đứng lên, đi tìm Tiểu Chu chơi cờ.
Tỉnh lại khi mặt
trời đã lên cao. Tiểu Từ sờ sờ bên cạnh, sớm đã không còn độ ấm, có lẽ
hắn sáng sớm rời đi. Nàng thở dài, cũng không biết Mộ Dung Hàn có hay
không thực sự như mong muốn của mọi người, lập tức lui binh.
Giữa trưa, Kế Diêu cùng Tiểu Chu đột nhiên trở về, mang đến một tin tức, Mộ Dung Hoàn đã chết.
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn Kế Diêu, khó mà tin được, tối hôm qua còn nhìn thấy
thiếu niên đó, cư nhiên đã chết. Nhớ lại một tấm thảm trắng noãn, một
thiếu niên mang theo thần sắc yếu nhược, dưới ánh nến, cúi đầu liên tục
ho khan. Giống như còn vang vọng bên tai. Chớp mắt liền như phù dung sớm nở tối tàn rời đi. Nàng gian nan nuốt nước bọt, thông cổ họng hỏi ra
tiếng: “Là thật?”
- “Vân đại nhân mật báo, hẳn không thể là giả.”
- “Thư Thư đâu?”
- “Hắn đang cùng Vân đại nhân vạch ra kế hoạch thừa dịp Mộ Dung Hàn lui binh là lúc, giết hắn trở tay không kịp.”
- “Không phải nói không hạ độc chẳng qua chỉ làm Mộ Dung Hoàn bệnh nặng thêm sao? Hắn thế nào đột nhiên chết?” Tiểu Từ chợt mềm cả người, trong ngực loạn thành một đoàn, chẳng lẽ là do mình dùng quá nhiều liều
lượng?
- “Ta cũng không rõ lắm. Vân đại nhân công vụ vội vàng, ta và Tiểu Chu cũng không có cơ hội hỏi.”
Tiểu Từ có chút hoảng hốt, không biết như thế nào, trước mắt vẫn hiện ra tấm thảm trắng noãn.
Thành U Châu vẫn duy trì yên tĩnh đến đêm.
Thư thư rốt cuộc từ phủ thứ sử trở về, Tiểu Từ đợi hắn nửa ngày, thừa dịp Tiểu Chu cùng Kế Diêu chơi cờ, đi tới phòng Thư Thư.
Thư Thư nhìn thấy nàng, đuôi lông mày nhướn lên, trong mắt phút chốc mơ màng.
Tiểu Từ đứng trước cửa, quá mức khẩn trương mà dựa vào khung cửa, lấy dũng khí hỏi: “Mộ Dung Hoàn thực sự đã chết?”
Thư Thư chần chừ một lát, yên lặng gật đầu.
Tâm Tiểu Từ nhất thời chìm xuống, vội hỏi: “Là, là bởi vì ta hạ dược?” Ngữ
khí của nàng lướt nhẹ, giống như nói chậm một chút, chuyện này sẽ trở
thành sự thật.
- “Đúng.”
- “Ta sẽ không dùng sai, ta…”
Nàng không nói được, tay có chút run rẩy. Nàng chưa từng giết người,
huống chi là một thiếu niên như vậy. Ngay cả khi phụ thân hắn là hung
thần ác sát, hắn bất quá chỉ là một đứa trẻ. Trong lòng nàng đau xót, áy náy cơ hồ muốn rơi lệ.
Thư Thư đứng lên, lạnh lùng nói: “Không phải nàng hạ dược quá lượng. Là dược kia, căn bản chính là độc dược trí mạng.”
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn hắn: “Độc dược? Ngươi không phải nói, chỉ cần làm cho hắn bệnh nặng thêm thôi sao? Vì sao muốn đẩy hắn đến chỗ chết?”
Thư Thư cười lạnh một tiếng: “Hắn chết đi. Mộ Dung Hàn mới hoàn toàn bị
đánh bại, nội bộ Yến quốc nhất định sẽ bắt đầu rục rịch. Hắn để ổn định
đại cục bắt buộc phải trở về.”
Tiểu Từ sững sờ nhìn hắn, nghẹn cứng cổ họng nói: “Ngươi làm như vậy, quá độc ác. Hắn chẳng qua chỉ là một đứa trẻ.”
Thư Thư chậm rãi đến gần, bàn tay đặt ở trên đầu vai nàng, ánh mắt nhu hòa
như trăng rằm. Tiểu Từ muốn tránh ra, lại giống như bị chế trụ, toàn
thân đều mất đi khí lực, nàng thế nhưng, tự tay giết một người.
Hắn thanh âm trầm thấp nhu hòa, chậm rãi như dòng nước dịu dàng nói: “Cọp
con vừa sinh ra cũng rất giống một con mèo nhỏ đáng yêu. Nhưng khi nó
trưởng thành sẽ biết ăn thịt người. Mộ Dung Hoàn chết đi, kế hoạch của
ta mới phát huy tác dụng.”
Tiểu Từ chậm rãi lắc đầu: “Ngươi vì sao không dùng biện pháp khác?”
- “Đây là phương pháp tốt nhất, hy sinh Mộ Dung Hoàn, có thể đổi lấy
nhiều mạng sống của binh sĩ và dân chúng. Có thể giảm bớt rất nhiều nhân lực vật lực cùng tính mạng. Biện pháp này, nhanh nhất cũng hiệu quả
nhất. Hơn nữa, là ông trời giúp ta. ta vốn tưởng phải dùng nhiều người
hy sinh mới có thể đạt thành mục đích này. Không nghĩ đến, ông trời có
mắt, đem Mộ Dung Hoàn đưa đến Ẩn Lư, đây là thiên ý. Tiểu Từ, thiên ý
trợ ta! Ta thực cảm thấy nàng là quý nhân mà ông trời phái đến giúp ta,
sau khi gặp nàng, hết thảy đều thuận lợi.”
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn hắn, nguyên lai hắn sớm có tính toán đẩy Mộ Dung Hoàn vào chỗ chết.
Nàng không muốn quan tâm bước tiếp theo của hắn là gì, chính là cảm thấy có chút sầu não: “Ngươi lừa chúng ta.”
- “Ta nói thẳng, nàng
nhất định sẽ mềm lòng, nhất định sẽ kích động. Ở Ẩn Lư chỉ cần một khắc
sơ hở liền có khả năng mất mạng. Lúc này, ta không tính lừa nàng, chỉ
muốn nàng, bình an.” Hắn giọng điệu càng thêm ôn nhu, ánh mắt dịu dàng
dây dưa, hắn không giống như đang nói đến chuyện tàn nhẫn nhất, mà tựa
dưới ánh trăng lộ ra một chút tình ý, rủ rỉ nói.
Tiểu Từ im lặng
xoay người, trong lòng có cảm giác nguội lạnh. Cho dù lới hắn nói có đạo lý, nàng không thể phản bác, nhưng chung quy không thể trốn tránh tội
lỗi làm cho nàng khó chịu.
- “Tiểu Từ, ta biết trong lòng nàng
nghĩ gì. Nếu nàng cứu một người xấu, hắn sẽ hại càng nhiều người tốt.
Nàng cứu hắn kỳ thật là giết người, nàng có cứu hay không?”
Tiểu Từ chỉ cảm thấy trong đầu hỗn độn, lời nói của hắn giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng nàng.
- “Tiểu Từ, ta không phải cố ý để cho bàn tay nàng nhiễm máu. Trong mắt ta hắn không phải là một thiếu niên, mà là quốc quân tương lai của Đại
Yến, là uy hiếp tương lai của U Châu. Sau này nàng sẽ hiểu rõ cách làm
của ta hôm nay, ta, cũng không phải người xấu, tiểu nhân như nàng
tưởng.” Ánh mắt hắn sáng quắc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng. Mỗi một
câu nói đều vừa chậm vừa nặng, rất muốn chạm đến lòng nàng.
Tiểu Từ thở dài một tiếng, hờ hững xoay người.
Thư Thư từng bước tiến lên, giữ chặt ống tay áo của nàng.
- “Tiểu Từ, cho dù ta lừa nàng, cũng là vì muốn tốt cho nàng. Ta không
thể cam đoan vĩnh viễn không lừa nàng, nhưng có thể thề rằng, ta quyết
không hại nàng.”
Tiểu Từ không quay đầu, mệt mỏi nói: “Thư Thư,
trở lại Định Châu, ta sẽ chỉ làm một nữ nhân ru rú trong nhà. Đối với
ngươi, ta không mong gặp lại.”
Thư Thư ngón tay khẽ động, buông
lỏng tay áo nàng ra, lại dứt khoát kiên quyết nói: “Sẽ không, chúng ta
nhất định sẽ gặp lại. Ta nếu muốn thứ gì đó quản chi ngàn vạn khó khăn,
cũng sẽ không buông tay.”
Tiểu Từ bỗng dưng lạnh lẽo, vội vàng rời đi.
Trong tay Thư Thư chỉ còn lại một khoảng trống. Những chấm nhỏ trên bầu trời
đêm, lập lòe như những đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ. Ông trời rất công
bằng, có được tất có mất, mọi thứ đều thuận lợi suôn sẻ khiến cho người
ta kinh ngạc, chẳng qua trong ngực lại nặng nề đến khó chịu.
Màn
đêm dần buông xuống, đột nhiên một tiếng động lớn rầm rĩ vang lên, có
tiếng chém giết hỗn loạn. Tiểu Từ và Kế Diêu từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh giấc, khoác áo choàng đi ra ngoài, đứng ở trong viện. Cửa phòng
Thư Thư vang lên một tiếng, hắn nghiêng mình đi ra, nhìn thấy Kế Diêu
hắn khẽ gục đầu, trong bóng đêm không thấy rõ thần sắc.
Tiểu Chu nói: “Không lùi mà là phản công? Chẳng lẽ tin tức Vân đại nhân thu được là giả?”
Thư Thư chợt nói: “Đây là Mộ Dung Hàn đang thoái binh. Phía trước dương
công, phía sau chắc chắn sẽ thừa dịp ban đêm mà rút lui.”
Kế Diêu cũng đồng ý với cái nhìn của Thư Thư, thở dài: “Xem ra kế sách thừa dịp hắn rút lui triệt đường lui của hắn của Vân đại nhân không dùng được.”
Thư Thư thản nhiên nói: “Không sao. Trận này Mộ Dung Hàn không chiếm được
một chút tiện nghi còn bị suy vong. Chờ An vương điện hạ tới, sẽ có một
ván cờ chờ hắn.”
Tiểu Từ quay đầu nhìn Thư Thư nhưng không thấy
rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy toàn thân hắn bao trùm một cỗ bí hiểm
cùng nắm chắc thắng lợi.
Trời vừa sáng, Vân Dực đã ở trên tường
thành quan sát cuộc chiến. Quả nhiên, Mộ Dung Hàn quay về như gió, đêm
qua để cho ba ngàn quân sĩ đánh nghi binh, số còn lại an toàn rút lui.
Mà ba ngàn quân này đều là những binh sĩ ốm yếu bệnh tật, căn bản không
có sức chiến đấu, cổn thạch nước sôi, dưới biển tên lửa, tất cả không
một ai sống sót. Thành hào xung quanh thành đã chất đầy xác chết, không
khí tràn ngập một mùi tanh hôi của thi thể.
Vân Dực vội vàng phân phó thủ vệ: “Khẩn cấp dẫn người ra khỏi thành, đem nhưng thi thể ở
trong thành hào vớt lên, đưa ra cách thành hai mươi dặm đốt hết sau đó
chôn sâu.”
Thủ vệ tuân mệnh dẫn binh đi. Thư Thư cau mày đứng bên cạnh hắn, nói: “Mộ Dung Hàn thực ra thủ đoạn cứng rắn tác phong mạnh
mẽ, hắn hiện tại không có con nối dòng, việc quan trọng nhất chính là ổn định thế cục, trong thời gian ngắn sẽ không thể quay lại U Châu, chúng
ta vừa vặn có thời gian đào một con sông bao quanh U Châu, An vương bao
lâu đến?”
- “Ba ngày nữa.”
Thư Thư nói: “Ngươi nói Kế Diêu ở lại thêm ba ngày. Ta sợ hắn gấp rút phải đi.”
Vân Dực nhíu mày, giọng điệu mang theo sự tán thưởng: “Ta xem hắn cũng
không phải hạng người sợ chết, ngươi gọi hắn đến đây, ta sẽ giải thích
rõ với hắn việc này, hắn nhất định đồng ý.”
- “Nếu hắn là một
người đơn độc, ngươi có muốn hắn theo đến Đại Yến cắt đầu của Mộ Dung
Hàn hắn cũng không e ngại, bất quá trước mắt…”
Thư Thư muốn nói lại thôi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hòa hợp của hai người trên hành lang gấp khúc.
Một đôi như hoa mỹ quyến đi tới, xuân sam như cẩm, mặt mày như họa. Phía
sau ánh nắng ấm áp làm nền, mặc dù không đối mặt, cũng không nắm tay,
nhưng vẫn có sự gần gũi ăn ý. Giống như một đôi quyến lữ trời sinh, một
cái nhăn mày một nụ cười, nhất cử nhất động đều tự nhiên hài hòa.
“Năm tháng tĩnh hảo cầm sắt hài hòa” Những lời này tựa hồ chính là dùng để miêu tả một cách sinh động nhất.
Thư Thư trong lòng cứng lại, có một câu nói một mực quấy nhiễu hắn, như
mạch nước ngầm trong biển sâu cuộn trào mãnh liệt làm cho hắn không thể
bình ổn. Tháng sau bọn họ sẽ thành thân…
Tiểu Chu kích động từ
bên ngoài trở về, nhìn thấy Kế Diêu và Tiểu Từ đang ngồi ở bàn đá trong
viện nhàn nhã phẩm trà, bèn đi tới gần, không khách khí cầm lấy một ly
trà, cười hì hì nói: “Yến quân quả nhiên rút lui rất nhanh, trừ bỏ thi
thể, một người sống cũng không lưu lại.”
Kế Diêu nói: “Mộ Dung Hàn luôn kiểm soát nghiêm cẩn, tác phong thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn.”
Tiểu Chu ngồi xuống, thở dài: “Đánh giặc không phải chơi đùa, người chết
nhiều lắm, dân chúng cũng bị dọa chết khiếp. Hiện tại thì tốt rồi, trên
đường đều một mảnh vui mừng.”
Kế Diêu gật đầu: “Đúng vậy, Yến
quân tuy rằng đáng giận, nhưng cũng là cha mẹ sinh dưỡng, lúc này chết ở nơi tha hương, cha mẹ thê nhi trong nhà không biết sẽ như thế nào. Mộ
Dung Hàn vì tư tâm của chính mình, khơi mào chiến loạn, nay rước phải
hậu quả cũng đáng. Hắn nhất định sẽ an phận một thời gian.”
Tiểu
Chu nhíu mày nói: “Ai nha, dưới thành quang cảnh thật kinh khủng! Tay,
chân, đầu rải rác khắp nơi. Sông đào bảo vệ quanh thành chất đầy thi
thể, mấy ngày hôm trước không phải mưa to sao, nước dâng lên cao, tràn
ra đều là một màu đỏ lòm, thi thể trương lên, mùi vị thật làm cho người
ta muốn nôn.”
Tiểu Từ nghe đột nhiên một trận nôn khan.
Kế Diêu rót một ly trà đưa cho nàng, lại cấp cho Tiểu Chu một cái ánh mắt, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Tiểu Chu ngậm miệng, tròng mắt đảo đảo, nhìn Tiểu Từ, sau đó lo sợ nói: “Hay là, là có hỉ?”
“Phụt” một tiếng, Tiểu Từ phun ra một ngụm trà thẳng lên mặt Tiểu Chu.
Tiểu Chu chớp mắt, vừa lau nước trà, vừa nhìn chằm chằm nàng.
Tiểu Từ đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ đứng dậy rời đi.
Kế Diêu cũng ngượng ngùng không thôi, cúi đầu uống trà.
- “Thật sự có?”
Tiểu Chu vươn vai tiếp tục hỏi.
“Phụt” một tiếng.
Tiểu Chu lại một phen ướt hết cả mặt, thở dài: “Quả nhiên là một đôi, thật ăn ý.”
Kế Diêu cắn răng nói: “Tiểu Chu, ngươi ít quan tâm đi một tí, được không.”
Tiểu Chu nhăn mặt bày ra bộ dạng ủy khuất: “Ta là lo lắng cho ngươi a, nếu
tẩu tử có thai, chúng ta phải nhanh chóng trở về, chẳng lẽ đợi có bụng
rồi mới thành thân sao? Còn không phải để cho người khác chê cười.”
- “Vài ngày mà thôi.” Kế Diêu trừng mắt liếc hắn một cái, cúi đầu lại
uống trà. Hóa ra Tiểu Chu cho rằng hắn đã sớm ăn thịt, oan uổng, cực kỳ
oan uổng, mới có ba ngày, làm sao mà có thai chứ?
- “Mới vài ngày? Chẳng lẽ một đường ngươi chỉ biết nhìn, chịu đựng?”
Kế Diêu im lặng, lại uống thêm một miệng trà.
Tiểu Chu đột nhiên nói: “Ngươi thật không phải là người!”