Tiểu Chu rốt cuộc lúc mặt trời lên cao cũng trở về.
Sắc mặt hắn ửng đỏ, khí sắc có vẻ tốt lắm, chỉ là khi thấy Kế Diêu có chút
thiếu tự nhiên. Kế Diêu nhìn hắn, muốn nói cái gì lại ngại Tiểu Từ ở bên cạnh, chỉ đành dùng ánh mắt đồng tình trấn an.
Tiểu Từ chột dạ
nhìn hắn. Cực muốn biết đêm qua đến cùng xảy ra chuyện gì, kế hoạch chu
đáo như thế, Song Chu đại hiệp sao có thể sẩy chân thất thân được chứ?
Tiểu Chu liếc nhìn Tiểu Từ, muốn lén lút cùng Kế Diêu tâm sự. Thế nhưng Tiểu Từ rất sợ hắn nói với Kế Diêu chuyện chiếc khăn tay đêm qua, cho nên
một tấc cũng không rời, không để cho hắn có cơ hội ở riêng với Kế Diêu.
Tiểu Chu hết cách, không thể làm gì hơn là làm trò trước mặt Tiểu Từ, từ
trong ngực lấy ra một quyển sách, đưa cho Kế Diêu, nói: “Người anh em,
ta xin lỗi ngươi! Ngày hôm qua đã ăn thịt trước rồi, đáng thương cho
người anh em ngươi vẫn còn ăn chay đây, ta không thể biểu đạt được hết
áy náy trong lòng, đặc biệt tặng một cuốn sách cho ngươi nghiên cứu, xin vui lòng nhận cho.” Nói xong, nhanh như chớp phi chạy.
Tiểu Từ
chưa kịp phản ứng, đã thấy Kế Diêu biểu tình như bị sét đánh lập tức cất quyển sách vào trong ngực. Tiểu Từ càng thêm tò mò, muốn tới xem. Kế
Diêu gắt gao che vạt áo, sắc mặt rất kỳ quái.
Tiểu Từ tức giận
giậm chân, không cho xem càng muốn xem. Hai người đang giằng co, đột
nhiên ở cổng truyền đến một tiếng: “Cô nương, cửa còn chưa đóng.”
Tiểu Từ sửng sốt, ngừng tay nhìn lại, Thư Thư phe phẩy quạt đi lướt qua trước cửa, chỉ thấy một góc áo màu lam lóe lên.
Tiểu Từ đỏ mặt đứng chôn chân tại chỗ, tay cũng buông thõng xuống. Kế Diêu
âm thầm thở dài, tay còn giữ chặt trước ngực, Tiểu Chu này không đến hỗ
trợ, ngược lại càng thêm phiền!
- “Tiểu Từ, ta có việc muốn đi tìm Vân lão bá, chuyện Tiểu Chu tối qua chúng ta quay về sẽ nói sau.”
Kế Diêu bước nhanh rời đi, không dám ở cùng nàng thêm một khắc, với tính
tình của nàng không biết sẽ khui ra manh mối gì. Tiểu Chu a Tiểu Chu,
hắn âm thầm cắn răng, chỉ cảm thấy quyển sách trong ngực nóng bỏng như
lửa, đang nướng lấy tâm phế hắn.
Tiểu Từ nhìn bóng lưng cao thẳng tuấn dật của hắn, liền chạy một mạch đến phòng Tiểu Chu, chỉ thấy hắn
một tay đỡ trán, một tay gõ bàn, không biết đang đi vào cõi thần tiên
nào, cặp mắt ngà ngà mông lung nửa nhắm nửa mở.
Tiểu Từ khụ một
tiếng. Tiểu Chu giật mình, đứng lên, nhăn nhó nói: “Tiểu Từ cô nương, ta không hoàn thành sứ mệnh còn mất một thân trong sạch. Ta chính là đang
kiểm điểm.”
Còn có kiểu kiểm điểm như thế sao? Tiểu Từ liếc mắt
nhìn hắn một cái, đóng cửa nhỏ giọng nói: “Trên khăn tay tẩm rất nhiều
xuân dược, ngươi có phải hay không không làm theo lời ta?”
- “Ta làm, không khéo chính là nước trà cũng rơi trên người ta, hắn thuận
tiện cũng lau giúp ta. Chẳng biết thế nào, ta lại không khống chế được
bản thân. Hắn trái lại không có việc gì, đem một mình ta ném vào hang
sói.”
Tiểu Từ cười hì hì: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói.”
Tiểu Chu ủy khuất: “May mắn ta sáng sớm tỉnh lại, gặp nàng kia dung mạo cũng xinh đẹp, bằng không, bằng không ta lỗ vốn.” Hắn sờ sờ mặt mình, vừa
nhìn ly trà chằm chằm, rất oan ức sụt sịt.
Tiểu Từ cố nén cười: “Việc này đừng kể cho Kế Diêu.”
Tiểu Từ ngượng nghịu nửa ngày nói: “Thật là vô cùng nhục nhã, ngươi cũng nghìn vạn không được nói cho người khác.”
Tiểu Chu rất đồng cảm nói: “Chiếc khăn tay đó rõ ràng hắn cũng dùng, không
có đạo lý hắn một phản ứng cũng đều không có, ta thì lại phản ứng lớn
như vậy.”
Tiểu Từ trên mặt nóng lên, đứng dậy rời đi. Ra vẻ giống như cùng một người nam nhân nói những chuyện này, thật sự rất không
thích hợp. Tiểu Chu vốn tính tùy tiện, vẫn chưa phát giác, đang muốn đi
sâu tìm tòi nghiên cứu huyền diệu trong đó, đã thấy Tiểu từ nghiêm mặt
rời đi.
Vân Trường An đang xem một quyển “Binh pháp tôn tử” nhìn thấy Kế Diêu, hắn cười bỏ sách xuống.
Kế Diêu cúi người thi lễ, nói: “Lão bá, ta có chuyện muốn thỉnh giáo.”
Vân Trường An vội hỏi: “Không dám, Kế công tử cứ nói thẳng.”
Kế Diêu lấy ra một cuốn da dê và hộp sắt, đặt trên bàn của Vân Trường An,
chậm rãi nói: “Lão bá, chiếc hòm này đã từng được mở ra phải không?”
Vân Trường An sắc mặt đột biến, giật mình không nói.
Kế Diêu biểu tình như thường, chỉ có trong mắt ngưng tụ một tầng khí lạnh, lại nói: “Chiếc hòm này niên đại đã lâu, cũng không còn chắc chắn, mặc
dù cần chìa khóa để mở, nhưng dù sao cũng chỉ là hộp sắt, chỉ cần cạy
mạnh là có thể mở ra. Ở chỗ này có vài vết xước. Ta lúc ấy còn có chút
hoài nghi, mà đêm qua càng thêm chứng thật suy đoán của ta. Ta muốn lão
bá cho ta một câu trả lời thành thật, rốt cuộc là ai biết bí mật trong
chiếc hộp này?”
Vân Trường An suy sụp một tiếng: “Ngươi tối qua đã tìm được.”
- “Đúng. Ta gặp được vài người. Cho nên muốn đến hỏi một câu.”
Vân Trường An thở dài một tiếng: “Hộp sắt này quả thật đã bị mở ra một lần, ta đã hết lời khuyên nhủ nhưng vô hiệu, kết quả đoạt đi tính mệnh bảy
người.”
Kế Diêu mâu quang phát lạnh, lạnh giọng hỏi: “Là Thư Thư?”
Vân Trường An lắc đầu: “Không phải, ta chẳng bao giờ nói chuyện bảo tàng
với nó. Là ai mong công tử đừng truy đến cùng, ta đảm bảo hắn sau này sẽ không có tâm tư động đến nữa. Bảy người kia đã triệt để khiến hắn hết
hy vọng rồi.”
Kế Diêu trầm giọng nói: “Thư Thư không biết là tốt
nhất, ta nghĩ Vân lão bá cũng biết, nếu không phải hậu duệ của Định
vương, muốn có bảo tàng chỉ có một con đường chết. Chiếc hộp này cố tình thiết kế sơ sài, cuốn da dê cũng cố tình viết rõ ràng. Thực ra, chẳng
qua muốn mê hoặc những người có lòng tham đi vào chỗ chết.”
Vân
Trường An ngẩn ra, thần sắc thê lương, chậm rãi nói: “Kế công tử, hộp
sắt này tuy rằng liên lụy đến tính mạng bảy người, nhưng bảy người này
đều là vì lòng tham không đáy. Còn người mở hộp sắt, hắn thật ra chỉ
muốn làm một phen đại sự.”
Kế Diêu gật đầu: “Vân lão bá, ta hiểu
rõ, thanh giả tự thanh, ta chỉ sợ có người lòng sinh tham niệm, phải trả giá bằng mạng sống của chính mình.”
Hắn ngầm ám chỉ nhưng Vân Trường An lại không phát giác. Kế Diêu lặng lẽ thở dài, cáo từ đi tìm Tiểu Chu.
Tiểu Chu vẫn còn đang ngẩn ngơ, vẻ mặt như sương mù.
Kế Diêu vỗ bàn, cười nói: “Song Chu đại hiệp, cũng có mộng xuân rồi?”
Tiểu Chu cả kinh, nhảy bật lên: “Ta cũng bởi vì ngươi, bị ép buộc hiến thân.”
Bị cắn ngược lại một cái, được. Kế Diêu chọt chọt hắn, nói: “Hiện tại cho ngươi một cơ hội, lập công chuộc tội cho ta.”
- “Có cái gì phân phó?”
- “Đi những nhà xung quanh tìm một thứ.”
- “Thứ gì vậy?”
Kế Diêu ghé vào tai hắn, dặn dò tỉ mỉ.
Tiểu Chu cau mày, nhe răng, không khống chế được gật đầu, vẻ mặt một bộ kính phục.
Kế Diêu chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Hi vọng, ta là lo lắng nhiều.”
Tiểu Chu bước nhanh ra khỏi Ẩn Lư.
Kế Diêu trở về phòng, nhàn nhã tìm bút mực, viết mấy chữ to tướng: Tiền tài như cặn bã.
Tiểu Từ hiếu kỳ: “Đây là ý tứ gì?”
Kế Diêu cầm tờ giấy ở dưới ánh mặt trời quơ quơ, khuôn mặt tuấn lãng cư nhiên cũng dẫn theo một tia bỡn cợt.
- “Nga, đưa cho người khác xem.”
Tiểu Từ khó hiểu.
Kế Diêu ôn nhu nói: “Ngay mai, ta muốn cùng Tiểu Chu vào thành một chuyến, ngươi muốn đi theo hay ở nhà chờ?”
Tiểu Từ vội nói: “Đường nhiên là cùng đi, ngươi đi đâu ta theo đó.”
Nàng rõ ràng là vô tâm trả lời một câu, trong lòng hắn lại cảm thấy ngọt
ngào, ánh mắt đưa tình nhìn nàng, thấp giọng nói: “Lời đã nói ra, không
được đổi ý.”
Tiểu Từ nhìn ánh mắt hắn kiên định nghiêm túc, đột
nhiên phản ứng chính mình trong lúc vô tình hình như vừa nói ra một lời
thề. Mặt nàng đỏ lên, xấu hổ mân mê đôi môi anh đào, mỉm cười cúi đầu
“Ân” một tiếng.
Tim hắn rung động, muốn làm cái gì rồi lại cảm
thấy ban ngày ban mặt không được thích hợp, hắn ho nhẹ một tiếng, quơ
quơ tờ giấy, nét mực sớm đã khô.
Ban đêm, Kế Diêu thái độ khác thường, cư nhiên chủ động đi tìm Thư Thư đánh cờ.
Tiểu Từ ở bên cạnh nhìn một hồi, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Chu, vội hỏi Kế Diêu: “Tiểu Chu đâu rồi?”
Kế Diêu khụ một tiếng, nửa ngày ói ra ba chữ: “Bế Nguyệt lâu.”
Khóe miệng Thư Thư nhếch lên ý cười không dễ nhận ra, quân cờ đen trong tay mạn bất kinh tâm mà hạ xuống.
Kế Diêu cùng hắn đánh cờ chỉ có hai thế cục, một thắng một thua, hai người đích thực là kỳ nghệ tương xứng.
Kế Diêu đứng lên trước ôm quyền nói: “Thư công tử, chúng ta ngày khác tái chiến.”
Thư Thư mở quạt ra phe phẩy, gật đầu: “Được, ngày khác.”
Tiểu Từ theo Kế Diêu trở về phòng. Qua non nửa canh giờ, kim câu trước
giường lại đột nhiên lắc lư, có Kế Diêu, Tiểu Từ không còn cảm thấy sợ
hãi, đứng ở phía sau Kế Diêu, thì thầm bên tai hắn: “Kế Diêu, ngày hôm
qua lúc ngươi không có mặt kim câu kia cũng chuyển động, làm ta sợ chết
khiếp.”
Kế Diêu tiến lên, cầm lấy kim câu, nhìn kỹ, trầm tư chốc
lát nói: “Nếu ta đoán không lầm, chỉ cần có người vào mật thất, kim câu
này sẽ có động tĩnh. Phòng này vỗn dĩ là phòng ngủ của lão Hầu gia,
người bình thường cũng không vào được, xem ra kim câu này hợp với cơ
quan của mật thất.
Ánh mắt Kế Diêu thuận thế đến chiếc giường cổ
xưa, cả giường và bức tường đều bất động. Trên giường, chạm khắc tinh tế phức tạp, các loại hoa văn trông rất sống động, không chồng chéo trùng
lặp. Hắn thở dài: “Chiếc giường này được chế tác vô cùng phức tạp, đúng
là kiểu dáng giường tân hôn của người phương Nam, trên đỉnh có lọng che, bốn phía đều có điêu lan, muốn làm được e rằng phải mất thời gian ba
năm.”
Ba năm! Tiểu Từ kinh ngạc, vừa khẽ lẩm bẩm :”Giường tân
hôn?” Suy nghĩ lập tức bay xa, nhất thời trên mặt đỏ ửng, cảm thấy sa
trướng cũng phá lệ kiều diễm.
Kế Diêu kéo Tiểu Từ ngồi xuống ghế, tầm mắt dừng lại ở đồng hồ cát.
Tiểu Từ cười: “Khỏi cần nhìn, Tiểu Chu ngày mai mới có khả năng về.”
Kế Diêu mỉm cười, lắc đầu.
Đột nhiên, phía giường kẽo kẹt một tiếng, Tiểu Chu đẩy khối điêu lan trước giường ra, nhảy lên.
Tiểu Từ sửng sốt nhìn hắn, hỏi Kế Diêu: “Hắn không phải đi Bế Nguyệt lâu sao?”
Kế Diêu ngậm cười: “Cố ý nói cho Thư Thư nghe.”
Tiểu Chu nói khẽ: “Mau tới giúp.”
Kế Diêu đi qua, Tiểu Chu từ phía sau tường kéo ra một cái rương sắt. Kế Diêu vận khí, đem rương sắt nâng lên đặt xuống giường.
Tiểu Từ trợn mắt há mồm nhìn, thấp giọng hỏi: “Đây là bảo tàng?”
Kế Diêu gật đầu: “Không ít hơn mười rương.”
Tiểu Từ che miệng, cả kinh nói: “Nhiều như vậy!”
Kế Diêu buồn cười: “Ngươi làm như chưa từng thấy qua tiền.”
Tiểu Từ lại nói: “Nhiều như vậy làm sao xử lý?”
- “Vận chuyển đến ngân hàng tư nhân trong thành, đổi lấy ngân phiếu.”
- “Sau đó?”
Kế Diêu cười nhẹ: “Sau đó sẽ dùng vào nơi cần dùng.”
Kế Diêu cùng Tiểu Chu hợp sức kéo cái rương xuống dưới giường, Tiểu Từ
muốn hỗ trợ, hai tay chạm đến rương sắt vẫn không nhúc nhích tí nào. Kế
Diêu cười nói: “Ngươi không có nội lực, làm sao di chuyển được nó?”
Tiểu Chu vỗ vỗ tay, cười hắc hắc: “Người anh em, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Sáng mai bắt đầu làm.”
Kế Diêu gật đầu: “Tốt.”
Ngày hôm sau, Tiểu Chu và Kế Diêu đóng cửa ở trong phòng, Tiểu Từ được phân
phó ở trước cửa canh chừng. Tiểu Từ có chút không vui, vì sao mỗi lần
đều là nàng canh chừng.
Thư Thư hôm nay rất kỳ quái, rõ ràng cũng đợi ở nhà, vẫn chưa đi sớm về muộn như mọi ngày.
Sau một lúc lâu, cửa mở, Tiểu Chu từ trong phòng đi ra, chuyển rương sắt
đến hậu viện đặt trên xe ngựa. Tiểu Từ lặng lẽ hỏi Kế Diêu: “Như thế
này, có thể hay không gặp cướp? Lộ liễu quá.”
Kế Diêu nâng trường kiếm trong tay, đón nắng sớm cười cười: “Được, ta muốn xem ai có thể ở
trong tay ta và Tiểu Chu lấy đi thứ gì.”
Tiểu Chu liều mạng gật đầu: “Tiểu Từ, ngươi chưa thấy qua bản lãnh của ta, so với Kế Diêu không kém bao nhiêu đâu.”
Tiểu Từ cười gục gặc: “Ta biết, ngươi là Song Chu đại hiệp.”
Hai người đều là tuổi trẻ tuấn lãng, một thân hào khí, my vũ cứng cáp, vẻ mặt hào hứng, hiển nhiên đã tính toán kỹ càng.
Ba người vội vàng giục ngựa lên đường. Ẩn Lư cách thành U Châu cũng không
xa. Một đường phong thanh khí sảng. Tiểu Chu giá xe ngựa, thong dong hát vang.
Tiểu Từ nghe đến nhăn mặt nhíu mày, Kế Diêu không nhịn
được nữa: “Tiểu Chu, ngươi thế này chỉ sợ không dụ được kẻ cướp, còn đưa tới chó sói.”
Tiểu Chu chịu đả kích, vội thay đổi hát tình ca.
Kế Diêu hoài nghi những bài tình ca này là từ Bế Nguyệt lâu, triền miên mà trắng trợn. Tiểu Từ nghe đến đỏ mặt tía tai, đầu không ngóc dậy nổi.
Trống ngực Kế Diêu cũng đập loạn xạ, vội nói: “Vẫn nên xướng những bài
trước thì hơn.”
Tiểu Chu cũng rất xuất thần, kiên quyết phải xướng hết. Thật đúng là một người say sưa, hai người lại tiếp tục bị dày vò.
Bất thình lình, trong lùm cỏ hai bên đường lao ra hơn chục người bịt mặt,
đao kiếm sắc bén, mũi nhọn đâm thẳng tới, đem xe ngựa vây vào giữa.
Tiểu Chu ghìm dây cương, hai con ngựa hí lên một tiếng dừng bước.
Kế Diêu dường như đã đợi rất lâu, cuối cùng lộ ra nụ cười thoải mái.
Trường kiếm trong tay, hắn nhảy xuống xe ngựa, một tay kéo Tiểu Từ, ngăn ở sau người.
Tiểu Chu cũng từ trên xe ngựa nhảy xuống, vũ khí
của hắn nguyên lai là song đao! Hắn đảo mắt qua đám người bịt mặt. Một
chữ cũng không nói, ánh đao mở đường, một cái lắc mình đã ở giữa đám
người, như một đạo sét đánh. song đao linh hoạt vẽ lên xung quanh hắn
những vệt sáng, không thấy rõ bóng dáng hắn, chỉ thấy song đao sắc bén
đảo lượn liên tục, như ánh chớp mạnh mẽ sáng chói, cả người như diệp lý
tàng hoa.
Tiểu Từ nắm chặt bàn tay Kế Diêu. Trường kiếm trên tay
Kế Diêu vẽ thành một vòng tròn, nhanh như quỷ mị, thế như thủy triều,
không một ai có thể tới gần.
Đối phương thắng ở số lượng, võ công của hai người không phải là đối thủ, vội vàng mở đường máu chạy.
Kỳ quái là, những người đó cũng không đuổi theo, mặc kệ ba người rời đi.
Khinh công của Tiểu Chu không bằng Kế Diêu và Tiểu Từ, chạy được một lúc thì
bị rớt lại phía sau, nhưng hắn cũng không lấy đó làm phiền lòng lấy hai
tay bắt loa hướng về phía sau cười ha ha một tiếng: “Chư vị vất vả.”
Tiểu Từ vội la lên: “Kế Diêu, xe ngựa đó bỏ sao?”
Nàng cứ tưởng rằng sẽ có một hồi giao tranh ác liệt, nhưng thế nào cũng
không nghĩ tới Tiểu Chu và Kế Diêu lại bỏ hết vàng bạc châu báu trên xe
ngựa.
Kế Diêu ôm lấy Tiểu Từ nhảy lên một cây cổ thụ bên đường,
ẩn trong bóng cây rậm rạp. Xa xa có thể thấy rõ, những người đó leo lên
xe ngựa ôm cái rương xuống, vừa mở rương ra nhìn. Đột nhiên, đám người
giải tán ngay lập tức. Thân thủ cực nhanh, vừa nhìn đã biết là được huấn luyện có tổ chức.
Kế Diêu và Tiểu Chu nhìn nhau cười, ba người
từ trên cây nhảy xuống, phi thân đến trước xe ngựa. Tiểu Từ đã ngửi thấy một mùi tanh hôi.
Tiểu Chu cười ha ha, nhìn Tiểu Từ nháy mắt một cái.
- “Nha, tiền tài như cặn bã a.”
Quả nhiên tờ giấy viết mấy chữ của Kế Diêu bay trên mặt đất, có mấy vết dấu chân, đang bị gió thổi phiêu phiêu.
Tiểu Từ vô cùng kinh ngạc: “Kế Diêu, trong rương này thực sự là rác rưởi hả?”
Kế Diêu nhịn cười thở dài: “Bọn họ cũng thật không dễ dàng, vẫn luôn muốn trở mình.”
Tiểu Chu đem cái rương trống không đặt lên xe ngựa, ba người quay về Ẩn Lư.
Tiểu Từ thế mới biết, Kế Diêu đã an bài trước hết thảy, nếu tiền của không
có tổn hại, lại trêu chọc bọn cướp một hồi, rõ ràng là chuyện đáng vui
mừng, thế nhưng sắc mặt Kế Diêu lại ngưng trọng, mày kiếm nhíu chặt,
lặng lẽ không nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT