"Mộ Thiên, tôi muốn nghe anh gọi tên tôi." Thư Diệu ôm lấy thắt lưng nam nhân, khiến cho dục vọng xâm nhập vào cơ thể nam nhân ở một nơi sâu nhất, bởi vì khoái cảm quá mức mãnh liệt, hai người hít lấy một hơi thật sâu.

Thư Diệu chôn mặt vào bả vai nam nhân, nam nhân bắt lấy cánh tay Thư Diệu.

"Thư.. Thư Diệu...." Nam nhân hàm hồ kêu một tiếng tên của anh, gương mặt chôn ở bả vai nam nhân phát ra tiếng cười cao hứng, tựa hồ còn mang theo chút xúc động, anh không tự chủ được ôm chặt nam nhân.

"Tôi thực sự thích anh, thực thích, tin tưởng tôi, tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh..." Thư Diệu nâng lên hai chân nam nhân, hướng về phía trước đĩnh động thắt lưng, anh tiến vào nam nhân, nhanh mà ôn thu, miệng dán vào đầu vai nam nhân, không ngừng lặp lại "ái ngữ".

Bị một chút ma sát kia, nam nhân nhắm mát lại, ngử đầu, run rẩy môi, miệng phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, thực hoặc nhân, tiếp theo ôn nhu của Thư Diệu lại phát ra dục vọng mãnh liệt, nam nhân khẽ mở hai mắt, nhợt nhạt rên rỉ, trước mắt hắn là một tầng sương mù mỏng manh, mà trong mắt Thư Diệu lại là một tầng hơi nước phiêu lượng.

Hai người dưới sự mãnh liệt dần đi đến đỉnh, thở dốc hỗn độn, sau Thư Diệu cũng không nhanh rời đi, anh thay nam nhân tẩy rửa thân thể mệt mỏi, liền sau đó ôm nam nhân đến phòng lại làm vài lần, "lời hứa" nam nhân nói chỉ cho Thư Diệu làm một lần đã hoàn toàn tan biến.

Buổi tối hôm đó, không ai quấy rầy bọn họ, bởi vì Vĩnh Trình cùng Tâm Nghi đều không về nha, nam nhân cả đêm đều nghe thấy Thư Diệu ghé vào lỗ tai hắn nói rất nhiều câu yêu thương, nam nhân cũng chưa từng trải qua như vậy, mà Thư Diệu cũng chưa từng chân tình đối đãi với một ai như thế, cho đến khi nam nhân kiệt sức, Thư Diệu mới nhẹ nhàng ôm nam nhân ngủ, cùng nam nhân trên giường, cảm thụ hơi thở của nam nhân, khóe môi Thư Diệu nhếch lên một nụ cười hạnh phúc nhợt nhạt.

***

Ngày hôm sau, khi Vĩnh Trình trở về, Thư Diệu đã muốn rời khỏi, nam nhân tức giận đem đống đĩa ném tới trước mặt Vĩnh Trình, Vĩnh Trình trực tiếp đi đến ôm nam nhân hỏi nam nhân có học hỏi được gì không, nam nhân vừa tức vừa giận, đối mặt với Vĩnh Trình đang tiếp cận đòi hôn môi, hắn muốn nghiêng đầu, Vĩnh Trình cũng không khó xử hắn, liền hôn hai má của hắn.

"Tối qua cậu đi chỗ nào?" Nam nhân hỏi Vĩnh Trình.

"Anh đang quan tâm tôi sau?" Vĩnh Trình dùng đầu khẽ cụng vào trán nam nhân, hai tay không an phận ở bên hông nam nhân trườn tới trườn lui.

Nam nhân không lên tiếng, đây là hỏi, không có là quan tâm!

Nghĩ đến đêm qua mình cùng Thư Diệu ở nhà làm cái loại sự tình này, nam nhân cảm thấy được thực áy náy, làm một thằng đàn ông, bị người đặt dưới thân, thực buồn cười, huống chi mình vẫn là một người đã có gia đình.

Nam nhân cúi đầu, không nói chuyện, trong lòng chỉ cảm thấy thực có lỗi với vợ, Vĩnh Trình nhìn thấy hắn buồn bực không vui, liền ôm lấy bả vai nam nhân, anh nghĩ đến nam nhân vì chuyện đêm qua mình không về mà phiền muộn.

Vĩnh Trình suy nghĩ, nam nhân đối với mình không phải là khoogn có cảm tình, nam nhân lúc trước tích cực mời anh vào nhà, còn hầu hạ anh mọi thứ, nói cái gì thì hắn làm cái đó, anh biết, nam nhân nghĩ muốn thay cha bồi thường cho anh.

Mỗi khi Vĩnh Trình nghĩ đến nam nhân chỉ đối với mình là tình cảm bồi thường, tình tự trở nên ủ rũ, Vĩnh Trình ôm nam nhân đem đến sô pha, cở quần nam nhân, tiến nhập vào thân thể nam nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play