Thư Diệu quay đầu lại, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hai má phiếm hồng của nam nhân, anh thong thả nói: "Tôi giống như cương." Hơi thở của anh rối loạn, biểu hiện tình dục dân lên.

"A?" Nam nhân kinh ngạc lại thẹn thùng ngẩng đầu, không nghĩ đến Thư Diệu trực tiếp như vậy, Thư Diệu nói là chỗ kia...

Đôi mắt nhu hòa của Thư Diệu lóe ra hào quang, anh kéo tay của nam nhân, đưa về phía nơi đó của mình, ngoài miệng còn nghiêm túc nói: "Không tin, anh sờ thử xem."

Nam nhân còn chưa phản ứng kịp, cánh tay đã bị kéo về phía đũng quần của Thư Diệu, cách một tầng quần tây trang, lòng bàn tay của nam nhân cảm giác được một thứ cứng rắn.

"Hiện tại làm sao bây giờ?" Thư Diệu nhìn hắn, ánh mắt có chút... đáng thương.

Nam nhân mẫn cảm thu tay lại, hồi lâu sau trả lời: "Tự cậu làm đi, tôi đi lấy khăn ướt cho cậu, như thế này có thể lau khô cái kia." Nam nhân nói, định đứng dậy.

"Nhưng..." Thư Diệu giữ chặt góc áo nam nhân, ánh mắt lại lóe sáng, anh nghẹn nửa ngày, mới cúi đầu nói: "Nhưng tôi sẽ không."

Nam nhân trợn mắt, ngay cả tự mình giải quyết cũng không làm? Thư Diệu đã lớn như vậy...

Thư Diệu để cho nam nhân tin tưởng mình thật, nói thêm: "Trước kia đều là bạn gái thay tôi làm, tôi tự mình cho tới bây giờ chưa từng làm qua, hơn nữa tôi cũng không quen, làm sao bây giờ...." Anh nhìn nam nhân, trong mắt lóe ra một thứ ánh sáng "dục vọng".

"Tự cậu làm đi." Nam nhân kiên định.

Thư Diệu nắm chặt góc áo nam nhân: "Thật sự là tôi không làm được, Mộ Thiên..."

"Cậu đã đến tuổi lập gia đình rồi, ngay cả chuyện này cũng không biết làm, tự xem TV học làm đi." Bởi vì quá mức khẩn trương, khiến câu nói của nam nhân phi thường nhanh, trong câu nói mang theo tiếng thở dốc nhè nhẹ.

"Mộ Thiên, anh cũng cương, đúng không?" Tay của Thư Diệu đưa về phía đũng quần nam nhân, nam nhân hai chân mềm nhũn, yếu đuối ngồi trên sô pha, nam nhân kinh ngạc, thật không ngờ Thư Diệu đột nhiên chạm nơi đó của hắn.

"Cậu.... cậu...."

Cậu muốn làm cái gì?

Nam nhân chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi đối phương, hắn không biết là mình có hiểu lầm Thư Diệu hay không, hay là Thư Diệu chỉ vô tình? Nam nhân trong lòng thực loạn, không biết vì cái gì Thư Diệu sẽ có hành động như vậy.

Thư Diệu thực sáng tỏ ý nghĩ giờ phút này của nam nhân, cũng biết ý tứ trong mắt nam nhân, nhìn thấy nam nhân vẻ mặt kích động ngồi bên cạnh, anh dần nói: "Tôi chạm đến, anh có cảm giác, anh nghẹn như vậy thực vất vả."

"Không... không sao." Nam nhân lắp bắp, trong lòng khẩn trương, "Tôi đi WC giải quyết, cậu ở đây... a...." Nam nhân còn chưa nói xong, tay của Thư Diệu đã trượt vào quần lót của nam nhân, dọa nam nhân kêu lên.

"Mộ Thiên, để tôi giúp anh." Thư Diệu chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt hữu thần nhìn gương mặt xấu hổ của nam nhân.

"Không cần! Cậu không cần như vậy, tôi tự mình là được!" Nam nhân có chút luống cuống, bàn tay ấm áp của Thư Diệu che lấy thứ nóng bỏng của hắn, nam nhân gấp đến độ muốn khóc, hắn không rõ Thư Diệu vì cái gì nhiệt tâm như vậy, hắn muốn đẩy ra Thư Diệu, nhưng động tác của Thư Diệu rất nhanh giải khai dây lưng của nam nhân, không có nửa điểm lơi lỏng.

"Mộ Thiên, anh không phải mới vừa bảo cho tôi học sao?" Thư Diệu nhìn TV liếc mắt một cái, nam nhân trố mắt còn chưa kịp ngăn cản, liền cúi đầu, há miệng hàm chứa thứ mở ra giữa khố quần nam nhân...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play