"Thực tiêu pha!" Nam nhân giật mình, bắt đầu đưa ngón tay tính tiền tháng này.
"Hôm nay tôi mời khách," Vĩnh Trình nắm lấy ngón tay nam nhân, ngăn cản nam nhân tiếp tục tính toán, trogn mắt anh có ý cười, anh biết nam nhân vì mình tiết kiện, càng ngày càng cảm thấy được nam nhân giống như một hiền thê lương mẫu.
"Vì sao lại đột ngột như vậy?" Nam nhân lo lắng, Vĩnh Trình bình thường lại không đi ra ngoài, chỗ nào có tiền?
"Đi thôi, vô nghĩa nhiều như vây, lưu trữ khí lực ăn cơm đi." Vĩnh Trình chuẩn bị đem nam nhân mang đi khách sạn xa hoa ăn một chút, trong khoảng thời gian này nam nhân chiếu cố vất vả anh đều để trong mắt, anh có đôi khi thật đúng là hoài nghi năng lực bản thân, anh có có lúc mềm lòng, Lâm Mộ Thiên coi như là người đầu tiên xâm nhập vào cảnh giới đặc biệt này.
Về phần đặc biệt chỗ nào, Vĩnh Trình bản thân cũng không biết, có lẽ là...
Anh từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ nhận được thân thiết cùng quan tâm chăm sóc của gia đình, có lẽ nam nhân tên Lâm Mộ Thiên này khiến anh tìm vê một chút loại ấm áp gia đình, còn có người cùng người ôn nhu.
Lúc trước anh nhìn đến bộ dáng mệt sống mệt chết của nam nhân, cảm thấy thực vừa lòng, nhưng là trong lòng vẫn có điểm không thoải mái, về phần điểm nào không thoải mái, nguyên bản Vĩnh Trình cũng mâu thuẫn, nhưng anh cũng không biết. Ngày gần đây phát hiện nam nhân mệt đến vừa nằm xuống sô pha là ngur, khi đó anh chẳng những mất đi cao hứng trước kia, ngược lại có chút áy náy.
Để giảm bớt gánh nặng cho nam nhân, anh bắt đầu ở nhà nấu cơm, anh biết bản thân làm rất khó ăn, ngay cả Tâm Nghi cũng nuốt không trôi, nhưng nam nhân ăn rất ngon lành, cũng không nói anh làm rất khó ăn, điều này khiến cho Vĩnh Trình cảm thật một loại vui sướng trước nay chưa từng có, giống như ở bên cạnh người thân, Vĩnh Trình cũng không ghét bỏ cảm giác này! Vì thế, nhiệm vụ nấu cơm trong nhà đã được Vĩnh Trình ôm đồm, nam nhân cũng giống như nhận thấy thay đổi của Vĩnh Trình, trong lòng cao hứng, cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều.
"Tôi biết có một quán thực tiện nghi, tôi dẫn cậu đi, ăn ngon lại tiết kiệm tiền!" Nam nhân không để ý phản đối của Vĩnh Trình, đưa Vĩnh Trình đón xe công cọng, ở trên xe công cộng, cho dù Vĩnh Trình đã mang kính râm, kia cũng thực bị người chú mục, chính là không ai dám đứng ra gọi thân phận Vĩnh Trình, nam nhân tâm tình rất tốt đem Vĩnh Trình đưa đến chợ đêm lúc trước.
Quả như Vĩnh Trình đã đoán, nam nhân dẫn anh đi đến một quán ăn ven đường, anh không nói gì đứng sắp hàng trước cổng, một chút ý muốn đi vào cũng không có, nam nhân phát hiện anh không nhúc nhích, liền quay người lôi kéo đi vào.
Dưới sự cam đoan cùng khuyên bảo của nam nhân, Vĩnh Trình cuối cùng lần đầu tiên bước vào nơi dưới đáy cã hội này, ở bên trong có hơn hai mươi bàn lớn, vô cùng tấp nập, đầu bếp ở phía trước nấu nướng, khách đến ăn có thể thấy được cả quá trình nấu.
Quán ve đường là vậy, có người lớn tiếng chơi bài, có người nói chuyện phiếm, có người không hề cố kỵ cười to, ở trong này không hề có sự câu thúc.
"Sớm như vậy đã có người chơi bài, chúng ta đi bên kia ngồi đi!" Nam nhân lôi kéo Vĩnh Trình, đi đến một góc sáng sủa ngồi. "Tôi lúc còn là học sinh trung học, thường xuyên cùng bạn đến nơi này ăn cơm!" Nam nhân có chút hoài niệm năm đó, hắn cũng có thời gian thiếu niên, cũng có những năm tháng lông bông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT