"Đừng...."

"Đoán xem, ả có thể hay không vì anh không làm ngôi sao nữa mà ly hôn?"

"Sẽ không, sẽ không!" Nam nhân không tin lắc đầu, hắn cho rằng Lâm Việt lúc này đang cố tình phá hỏng quan hệ của họ, Tâm Nghi sẽ không bởi vì hắn thật nghiệp hoặc không tiền mà rời đi hắn.

"Anh tự tin như vậy sao?" Lâm Việt một tay kềm chặt đôi tay giãy dụa của nam nhân, dùng thân thể ngăn chận nam nhân, tay kia họat tiến đến bên hông nam nhân, xâm nhập đũng quần nam nhân, dùng sức ôm lấy nơi yếu ớt của nam nhân.

"...." Nam nhân cả kinh, dị thường khó chịu nhìn Lâm Việt cười thỏa mãn.

Lâm Việt thực vừa lòng thưởng thức phản ứng của nam nhân, lập tức tăng thêm lực đạo, nam nhân thống khổ lại hưởng thụ khiến cho cậu rất đắc ý, lại tiếp tục trò đùa dai mà nhéo nhéo.

"Ư...." Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng rên rỉ áp lực, hắn nghĩ muốn ngăn cản, lại bị Lâm Việt kềm chặt.

"Nhanh lên, hé miệng, trước khi bà vợ anh đi ra thành thay tôi giải quyết đi." Lâm Việt cởi dây kéo quần, thứ đáng sợ kia lộ ra....

Dưới thế công thao túng ngày càng mạnh của Lâm Việt, không có cách nào phản khácng, hắn không muốn vợ mình thấy hắn chật vật như thế, Lâm Việt chính là biết được suy nghĩ này của hắn, đem hắn ăn gắt gao.

"Đem mặt lau khô đi, vợ anh mà nhìn thấy anh như vậy sẽ ghen tị đến chết!" Lâm Việt đẩy đẩy Lâm Mộ Thiên, để nam nhân đi rửa sạch vết bẩn trên mặt, tuy rằng cậu thực thích bộ dáng hiện tại của nam nhân, nhưng hắn biết nam nhân này cũng rất ghét chuyện này.

"Nhiều ả muốn nếm thử thứ của tôi, anh cũng đừng không biết tốt xấu làm vẻ mặt đó." Lâm Việt thấy vẻ mặt cầu xin của nam nhân sẽ tức giận, cậu tốt cấu cũng là nhân vật cao sấp, bổn nam nhân này gặp cậu liền giống như gặp phải quỷ.

"Tôi không..." Lâm Mộ Thiên run giọng trả lời.

NAM NHÂN cầm khăn ướt nhanh chóng lau đi vết bẩn trên mặt, có thứ ghê tởm trong cổ họng muốn phun ra, nhưng Lâm Việt lại ở bên thỏa mãn nhìn hắn, hắn chỉ cần lộ ra nửa điểm chán ghét, Lâm Việt sẽ nguyên hiểm cười lạnh, hơn nữa thường thường uy hiếp hai caụa, nam nhân chỉ có thể toàn thân cứng ngắc ngồi bên cười, cùng đợi món cơm của Tâm Nghi.

Hắn hiện tại căn bản mất đi cái gọi là ẩm thực, hắn ăn không vô.

"Anh còn không trả lời tôi, hôm nay đi đâu? Làm gì." Lâm Việt khôi phục bình tĩnh hỏi nam nhân, ngữ khí vô tình khiến nam nhân có chút bàng hoàng.

Lần này Lâm Mộ Thiên không có tự mình chuốc khổ, thành thật kể lại những nơi đã đi, đã làm gì, ngôn ngữ cũng theo Lâm Mộ Thiên mà khó tránh khỏi cao hứng, ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện bản thân đang cười, nhưng nhìn đến vẻ mặt ngày càng âm trầm của Lâm Việt, lại cao hứng không nổi.

Lâm Việt cũng không cắt ngang bài "báo cáo" của nam nhân, cho đến khi nam nhân nói xong cậu cũng không nói gì, Tâm Nghi cũng chỉ biết ăn cơm, ba người ngồi trên bàn ăn, Lâm Mộ Thiên lại khôgn ăn uống được gì.

Lâm Việt cùng Tâm Nghi trò chuyện, Lâm Mộ Thiên ngồi ở giữa khó xử dùng cơm, Lâm Việt còn phá lệ gắp rau chohắn, Tâm Nghi cũng thay hắn gắp, chính là đối mặt với gương mặt ác ma của Lâm Việt, hắn thật sự là khó có thể nuốt xuống.

"Khôgn thể ăn sao?" Khóe mắt Lâm Việt nhìn qua động tác chậm chạp của nam nhân, cậu nói, hàm chứa một ý nghĩa khác, "Hay là anh muốn ăn cái khác.?"

Lâm Mộ Thiên cúi đầu, chậm rãi lắc lắc, hắn biết Lâm Việt nói chính là chỉ cái gì....

"Vậy được rồi, ăn đi."

"Ừm..." Nam nhân chậm rãi và thứ trong chén, Tâm Nghi ở bên cạnh mỉm cười nhìn, chẳng những không phát hiện có gì kỳ quái, còn cảm thấy hai "anh em" này tình cảm rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play