"Tôi cố ý ở nơi này chờ anh." Thư Diệu giống như nhìn thấu tâm tư nam nhân, vứt bỏ tàn thuốc trong tay, mời Lâm Mộ Thiên lên xe, "Mộ Thiên, tôi đã lâu không gặp anh, chúng ta đi uống một chén, thế nào?"
"Nhưng, vợ tôi...."
"Đợi đến lúc trở về sẽ mang bữa ăn khuya cho vợ anh, cũng không chậm trễ anh, hơn nữa chúng ta lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi một chút sao?" Ngọn gió luồn qua mái tóc của Thư Diệu, đôi mắt sâu đen mờ nhạt dưới anh đén, chớp chớp quang mang nhu hòa, khiến cho người ta khó có thể cự tuyệt.
"Ừm." Nam nhân đành phải gật đầu.
Đôi đồng tử như ngọc thạch lưu li, sóng mũi lưu thẳng dị thường phát sáng của Thư Diệu, thực ôn nhu, thực mê người.
Hai người lên xe, chiếc xe cao cấp có rèm che của Thư Diệu cứ như vậy biến mất trong bóng đêm. Ngọn gió đêm mang theo cái oi nồng của mùa hà, trong không khí cứ như vậy nối tiếp nhau.
Lâm Mộ Thiên cả người không được tự nhiên ngồi trong phògn khách nhà Thư Diệu, hắn nguyên bản nghĩ Thư Diệu sẽ mang mình đi mấy nơi như quán bar hay gì đó, khôgn nghĩ đến la về nhà, nhưng lại là nơi ở cùng ba mẹ. Lâm Mộ Thiên nhớ rõ ba của Thư Diệu là một ông chủ tập đoàn tài chính trong ước, gia đình Thư Diệu có quyền thế địa vị, ngay cả người hầu trong nhà cũng nhiều đến mức khiến Lâm Mộ Thiên líu lưỡi.
"Thiếu gia, Nhiên thiếu gia có gọi đến, bảo cậu đi tiếp." Người hầu mặc đồng phục đến thưa, Thư Diệu gật gật đầu, nói vài câu với Lâm Mộ Thiên, để hắn chờ một lát rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Ông Thư ở trên lầu mặc áo ngủ đi xuống.
"Mộ Thiên đến đây à!" Ba của Thư Diệu thực hoan nghênh Lâm Mộ Thiên, tốc độ xuống lầu cũng nhanh hơn, khuôn mặt tươi cười đi về phía Lâm Mộ Thiên, "Đã lâu không thấy tin tức của con trên TV, thật đúng là thực hoài niệm lúc trước mỗi ngày bác đều nhìn thấy con đóng phim."
"Bác quá khách khí, con đã thật lâu không đóng rồi." Lâm Mộ Thiên khiêm tốn tươi cười, hắn cảm thấy bản thân ngồi trên sô pha rộng lớn hoa lệ, cùng với khung cảnh hoa mỹ tứ phía thực không hợp nhau, không biết có phải do ở trong công trường đã lâu, hắn thế nhưng cảm thấy tình cảnh đơn sơ thoải mái tự nhiên hơn.
"Con gần đây có phải gặp khó khăn?" Ba của Thư Diệu tiếp nhận thức uống nóng từ người hầu, rất nhiệt tâm vỗ vỗ bả vai Lâm Mộ Thiên, "Con là bạn của Thư Diệu, con có khó khăn gì có thể ói thẳng, bác có thể giúp thì sẽ giúp hết mình."
"Cám ơn." Trong tim Lâm Mộ Thiên rất cảm kích, nhưgn hắn biết bản thân không có khả năng cầu xin giúp đỡ từ ông Thư, hắn không muốn đi phiền toái ba của Thư Diệu, cũng không muốn cho rằgn bản thân là đang níu kíu lấy cậu ta, hắn biết Thư Diệu ghét nhất là bị người khác cầu cạnh.
Thư Diệu tiếp điện thoại trở về, cùng ba mình nói chuyện phiếm vài câu, liền cùng Lâm Mộ Thiên lên lầu. Kỳ thật Lâm Mộ Thiên vốn nghĩ muốn rời đi, nhưng là Thư Diệu mạnh mẽ lưu hắn lại, nói có rất nhiều chuyện muốn tán gẫu, Lâm Mộ Thiên liền mềm lòng.
Hai người kể với nhau vài chuyện, đại khái hiểu biết đối phương gần nhất cần gì, Thư Diệu từ khi nhận công ty liền bận rộn, gần đây mới được thanh nhàn, Lâm Mộ Thiên còn biết nửa năm nay Thư Diệu kỳ thật có đi tìm mình, nhưng mỗi lần đến trong nhà không có người.
Đương nhiên, trong câu chuyện của hai người, Lâm Mộ Thiên cũng không đem chuyện xảy ra với Lâm Việt nói ra, đó là điều cấm kỵ của hắn, là bí mật ô nhục của hắn.
"Buổi chiều hôm nay tôi không nhận ra anh trước mặt đốc công, kỳ thật khi đó tôi cũng không xác định người kia có phải là anh hay không." Thư Diệu ngồi bên cửa cổ, gió theo cửa sổ thổi khiến quần áo anh bay bay, đôi mắt đen mê người có một tia sáng trogn suôt, khiến nam nhân nhịn không được phải ngắm nhìn.
"Không sao, loại tình huống như vậy không nhận thức nhau cũng rất tốt." Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng nói, cầm chén rượu chậm rãi nhấp môi, hắn cảm thấy được nhận ra nhau trong tình cảnh như vậy, thực ảnh hưởng đến danh tiếng của Thư Diệu.
Thư Diệu kinh ngạc nhìn nam nhân.
"Sau đó tôi lại muốn xác định một chút, cho nên buổi tối chờ anh bên ngoài, kết quả nhìn thấy anh đi trên đường, liền lái xe lên nói chuyện với anh, đúng là anh thật."
"À, hóa ra là vậy." Câu trả lời của Lâm Mộ Thiên trở nên bất đắc dĩ, bởi vì Thư Diệu cách hắn rất gần, ngay cả mùi rượu thoang thoảng trên người đối phương, hắn cũng có thể ngửi thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT