Trong thời gian nửa tháng tiếp theo, Lâm Mộ Thiên vì không muốn Tâm Nghi lo lắng, hắn mỗi ngày đều đi sớm về trễ, nói là mình phải đi làm, kỳ thật hắn mỗi ngày ở bên ngoài tìm việc, nhưng sự tình thường thường không được như ý, hắn không có kinh nghiệm sống nào, cũng không tinh thông cái gì, vì thế tìm việc lại trở nên rất khó khăn, hơn nữ do thân phận đặc biệt của hắn, muốn tìm công việc thích hợp thì khó càng thêm khó.
Lâm Mộ Thiên mỗi ngày đều tìm việc, rốt cục vô kế khả thi, hắn lựa chọn đi làm ở công trường, những người khác biết Lâm Mộ Thiên là ngôi sao, sợ dính phiền toái, cũng không chịu thuê hắn, huống chi vẫn là một ngôi sao quá thời, còn có kẻ nghĩ Lâm Mộ Thiên là kẻ lừa đảo đá ra khỏi công ty.
Ở một lần ngẫu nhiên, Lâm Mộ Thiên gặp được một tay nhân công dưới hậu trường, cô ta nửa năm trước cũng bị công ty giảm biên chế, hiện tại chồng cô đang nhận thầu một công trường, Lâm Mộ Thiên lại phi thường công việc này, tiền tuy rừang rất ít, nhưng cũng không sao.
Nam nhân hiện tại đã sắp cùng đường, cho nên khi biết đối phương đang tìm nhân công liền chủ động đưa ra yêu cầu, đối phương mới đầu còn bị Lâm Mộ Thiên dọa đến.
"Anh là Đại minh tinh mà, chúng tôi nếu đi thuê anh, kia có thể nói rất kỳ quái, mà nói cho cùng, Mộ Thiên à, tôi cảm thấy anh ở trong giới nghệ sĩ cũng rất có tiền đồ." Đối phương nào dám tiếp nhận "đại bài" Lâm Mộ Thiên này làm công nhân, hơn nữa chồng cô cũng chỉ là một thầu khoán nho nhỏ, mời một nhân vật lớn như vậy vào côgn trường, đến lúc đó bị đám phóng viên vào phá rối, lúc đó cũng sẽ khó xử.
"Tôi xin cô, tôi đã không còn làm thần tượng gì nữa, tôi hiện tại thực cần một công việc...." Lâm Mộ Thiên thực thành khẩn nói cho đối phương, cùng với chuyện nửa năm nay không có lấy một công việc, dưới sự thành khẩn mà khiêm tốn của Lâm Mộ Thiên, cô ta cũng đồng ý yêu cầu của nam nhân.
"Vậy anh cố gắng làm cho tốt, nếu anh khi nào không muốn làm nữa, có thể trực tiếp nói cho tôi, tôi sẽ thay anh giải quyết, kỳ thật để một Đại minh tinh như anh đi làm công việc thế này, thực ủy khuất cho anh."
"Không... không ủy khuất...." Lâm Mộ Thiên lộ ra nụ cười vui sướng, "Cám ơn cô." Nụ cười trên gương mặt nam nhân rất thành khẩn.
Vì thế, Lâm Mộ Thiên bắt đầu đi làm ở công trường, mới đầu lúc hắn đi công trường, còn không quen, bởi vì phải khuân vác nhiều, lúc đầu còn vụng về chậm chạp tự mình vật lộn, còn thường xuyên bị thương, hơn nữ bị đám nhân viên tạp vụ ghét bỏ, gọi hắn là "công tử bột", còn nói "chắc là thiếu gia có tiền", "tuổi lớn cũng không đi làm việc bao giờ" linh tinh rất khó nghe.
Thời gian đó Lâm Mộ Thiên thường mang người đầy vết thương cùng bụi đất về nhà, Tâm Nghi luôn lo lắng nhìn hắn, còn thường thường hỏi hắn gần đây làm gì, Lâm Mộ Thiên thành thật cũng không nói dối, nhưng để người vợ không cần lo lắng, đều ấp a ấp úng nói là quay phim.
"Anh gần đây... gần đây đóng phim võ thuật sao?" Tâm Nghi vẫn cứ nói lắp, nhưng tựa hồ tốt hơn trước kia rất nhiều, điều này khiến Lâm Mộ Thiên cảm thấy cao hứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT