Khi Lâm Mộ Thiên tỉnh lại liền phát hiện người cạnh bên không thấy, vết bẩn trên người cùng sàng đan đều được thay qua sạch sẽ, trên người cũng thay áo ngủ ới tinh, mang theo mùi thơm ngan ngát, dưới thân lại có cảm giác lành lạnh, miệng vết thương tựa hồ đã được bôi thuốc, hắn mơ hồ nhớl úc hôn mê, Lâm Việt có mời một chuyên gia đến chăm sóc hắn, hắn có vài ký ức nửa tỉnh nửa mê, nhưng mơ hồ cảm giác được có người thay hắn đắp chăn.

Hắn đã bất tỉnh mấy ngày?

Lâm Mộ Thiên bản thân đã nhớ không rõ, hạ thân đau đớn nhưng còn có thể chịu được, hắn sờ soạng quần áo bên cạnh cố sức mặc vào, hắn cảm thấy tng ở nhà nhất định sẽ lo lắng, một người đàn ông như hắn, không nên làm cho vọ mình ở nhà lo lắng, cho nên hắn phải chạy nhanh về nhà khiến tng yên tâm.

Tuy rằng hắn có gọi điện cho tng, nhưng hắn hôn mê hai ngày, trong lòng nghĩ còn chưa về đến cửa, tốt nhất là phải đi nhanh về.

Để Lâm Việt khỏi....

Lâm Mộ Thiên nghĩ đến Lâm Việt liền cau mày, đôi tay cài nút cũng run lên, trong lòng hắn kỳ thực rất sợ, hắn chưa từng trải qua một đêm nào đáng sợ như vậy, bị vuốt ve, bị gây sức ép....

Lâm Mộ Thiên lắc lắc đầu, không muốn nhớ lại ký ức đáng sợ đó.

"Anh tỉnh rồi!" Cửa mở ra, một khuôn mặt mộc mạc đi đến, nhìn qua khỏang hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đối phương trên mặt lộ vẻ hữu hảo tươi cười, "Xin chào, tôi là người làm công mà Lâm Việt thuê, mấy ngày nay chăm sóc cho anh, tôi tên là Phùng Lăng."

"Anh.... Xin chào..." Lâm Mộ Thiên có chút quẫn bạch, nghĩ đến chuyện của mình Lâm Việt bị người khác biết, hắn có vẻ thực xấu hổ, "Tôi có thể đi rôi sao?"

"Tôi còn nghĩ anh phải ngủ đến vài ngày nữa, công tác của tôi là có thể làm nhiều ngày, hiện tại anh đã tỉnh, tôi cũng mất việc." Phùng Lăng nhún nhún vai, nở nụ cười sang sảng, giúp đỡ Lâm Mộ Thiên đi xuống lầu.

"Thực xin lỗi." Lâm Mộ Thiên thành thật giải thích.

"Tôi nói anh thật đúng là người tôi, anh giải thích với tôi làm gì, tôi vừa rồi chỉ nói đùa thôi."

Lâm Mộ Thiên xấu hổ nở nụ cười.

"Kỳ thật, anh không cần sợ tôi như vậy, trong thời gian anh bị thương đều là tôi chăm sóc anh, anh bị thương rất nặng, hiện tại có cảm thấy khá hơn không?" Phùng Lăng đưa hắn ngồi trong phòng khách, rót cho hắn một ly trà.

"Cám ơn, tôi khỏe nhiều rồi." Lâm Mộ Thiên cầm chén nước ấm tong tay, khẩn trương nói, "Tôi.... tôi muoosn hỏi... là Lâm Việt cho anh đến sao?"

"Là bạn tôi giới thiệu công việc này, công việc chỉ có thời gian ba ngày, mỗi ngày một ngàn, lọai công việc khó kiếm này, tôi đương nhiên đồng ý." Phùng Lăng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Thân thể hắn run lên, Phùng Lăng ái ngại thu hồi tay.

"Xin lỗi, tôi không nên dọa anh."

"....." Lâm Mộ Thiên cúi đầu, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

"Anh yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ nửa tiếng, tôi là do người quen giới thiệu, tôi sẽ không bán đứng bạn bè." Phùng Lăng sốt ruột biệng giản, trong nụ cười có vẻ bất đắc dĩ.

Lâm Mộ Thiên cảm thấy con người tên Phùng Lăng này thực hàm hậu thành thực, cũng dần dần yên lòng, hắn vẻ mặt lo lắng gật gật đầu với Phùng Lăng, ai gặp phải loại chuyện này cũng sẽ cảm thấy khó mà mở miệng, huống chi hăn coi như là một người nổi tiếng, cho dù không phải danh nhân, là một người bình thường, gặp loại chuyện này cũng khó mà ngẩng đầu lên nổi....

Lâm Việt còn tìm người đến chăm sóc hắn, hắn cho rằng Lâm Việt là cố ý muốn cho hắn khó coi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play