Xuất hiện ở cửa là Thư Diệu và A Nhạc (:v này mới nha), Thư Diệu mặc áo tắm, da hắn bảo dưỡng rất tốt. Vì trường kỳ ở bên trong trường quay quay phim nên khiến cho da hắn có vẻ rất trắng, hơn nữa hiện tại yêu cầu giữ hình tượng nên da hắn có thể nói là càng ngày càng tốt, thật mịn màng ……
Chính là nụ cười nơi khoé miệng hắn lại vì nhìn thấy tư thái ái muội của nam nhân và Thanh Dương thì dần dần trở nên nhạt đi, cho đến khi biến mất. Mà A Nhạc tựa hồ không nghĩ tới nam nhân và Thanh Dương là loại quan hệ này, trong mắt hắn không ít phần kinh ngạc.
Lâm Mộ Thiên từ trên giường ngồi dậy, Thanh Dương lười biếng ngồi ở bên cạnh y, giữa hai người nhìn thế nào cũng không thích hợp, hơn nữa vừa rồi áo nam nhân đều bị cởi ra.
Thư Diệu đương nhiên sẽ không bỏ qua chi tiết như vậy, mà Lâm Mộ Thiên lại quả thật không nghĩ tới Thư Diệu lại cùng A Nhạc xuất hiện ở phòng mát xa. Nam nhân không nói gì, ngược lại là Thanh Dương thản nhiên mở miệng ……
“Các cậu có việc sao?” Giọng Thanh Dương rất nhẹ, thật lười biếng.
Vì không khiến nam nhân lo lắng, hắn vươn tay vuốt ve cái lưng vì khẩn trương mà hơi hơi phát run của nam nhân, khi tay hắn chạm vào ngực nam nhân thì nam nhân phức tạp nhìn hắn một cái. (=.,= vuốt lưng thì vuốt lưng đi, di đến ngực làm zề vại ba)
Thanh Dương là đang an ủi y sao……
Hẳn là đúng đi.
Thanh Dương biết chuyện của y và Thư Diệu, mà hiện tại Thư Diệu lại nhìn thấy y và Thanh Dương…… Nam nhân không biết nên làm như thế nào mới tốt, nhưng một lát sau, nam nhân nghe thấy giọng nói không chút nào tức giận của Thư Diệu chậm rãi vang lên
“Không có việc gì, đúng lúc ở nơi này mà cũng có thể gặp được.” trên mặt Thư Diệu một lần nữa hiện lên nụ cười, nụ cười ôn nhu kia quả thật muốn giết chết nam nhân, làm cho tâm nam nhân hoảng sợ.
Thư Diệu càng ôn nhu, y lại càng lo lắng, càng sợ hãi.
Lúc này…
Bên ngoài truyền đến một giọng nói thúc giục quen thuộc: “Các cậu sửng sốt làm cái gì, không phải phòng này, là phòng bên cạnh, mau vào đi chứ……” Nhiên Nghị mới vừa đi tới cửa liền sửng sốt, vì hắn mới vừa đi tới bên cạnh Thư Diệu, từ chỗ Thư Diệu và A Nhạc nhìn qua, hắn nhìn thấy Thanh Dương mặc áo tắm nửa ôm nam nhân, cùng với……
Nam nhân vẻ mặt hoảng sợ…… (=..= ta nói sao đi bắt gian ko có phần ca, ra là ca xh sau cho nó nổi:v)
Nam nhân thật sợ hãi, y không nghĩ tới Nhiên Nghị cũng đến đây, hơn nữa Nhiên Nghị còn mang theo ông chủ quán ngưu lang của nam khu _ Tiểu Thái, tình huống như vậy làm cho nam nhân lâm vào khốn cảnh.
Nhưng rất nhanh, Thư Diệu đã từ trong đám người rời đi. Thư Diệu vốn cùng A Nhạc tới để mát xa, mới vừa đi tới cửa liền đụng phải Nhiên Nghị, bốn người kết bạn với nhau. Thư Diệu cũng chưa bao giờ kiêng dè A Nhạc, mà A Nhạc tựa hồ hào phóng tỏ vẻ muốn làm bạn, Thư Diệu đương nhiên sẽ không cự tuyệt cơ hội như vậy.
“Tôi đi đây, hôm khác sẽ tìm anh bàn chuyện khoản tiền cho công trình.” Nhiên Nghị trước khi đi còn chào một tiếng với Thanh Dương, chỉ có nam nhân không nói gì, cũng không có tỏ vẻ gì, vì y không muốn nhìn thấy Nhiên Nghị.
Ngay lúc nam nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, Nhiên Nghị lại quay ngược trở lại. Hắn nhìn chằm chằm nam nhân như trào phúng, lạnh lùng mà nói: “Vừa rồi quên nói với anh, Thư Diệu đang giận, hắn càng ôn nhu thì lại càng là giận, xem ra anh cùng hắn ngủ lâu như vậy, anh còn không rất hiểu rõ hắn, thật sự là…… Ha ha……” tiếng cười ác ý của hắn thật làm tổn thương tâm nam nhân.
Tối hôm đó, tâm tình Lâm Mộ Thiên bị Nhiên Nghị nói mấy câu biến thành vô cùng không xong, nhưng Thanh Dương thủy chung đều ở bên cạnh, điều này khiến cho tâm tình không tốt của nam nhân giảm đi rất nhiều.
“Vừa rồi có phải tôi rất dọa người hay không?” Nam nhân thấp giọng hỏi Thanh Dương.
“Không có.” Thanh Dương lười biếng trả lời.
“Quan hệ của tôi và Thư Diệu…… Cậu biết rồi đúng không ……”
“……” Thanh Dương không có trả lời.
“Có phải ngay cả cậu cũng thấy tôi thật buồn cười hay không? Nhiên Nghị cậu ta luôn cười nhạo tôi, nói tôi không xứng đứng ở bên cạnh Thư Diệu, nhưng truyền thông lại cả ngày đưa tin, không phải tôi thật vô dụng?” giọng nói bất đắc dĩ của nam nhân đang nhẹ nhàng rung động.
“Không có.” Thanh Dương lười biếng ôm bả vai nam nhân, nam nhân không có nghĩ nữa. Sự an ủi của Thanh Dương là niềm cổ vũ tốt nhất, hơn nữa tuổi y lại lớn hơn so với Thanh Dương, nếu cứ chấp nhất chuyện này, kia không khỏi cũng có vẻ nói xạo.
Bất quá chỉ cần có thể cùng Thanh Dương yên tĩnh nói chuyện phiếm, cũng coi như là một điều mà nam nhân phi thường kỳ vọng. Hiện tại Thanh Dương là người có máu mặt, có thể mặt đối mặt nói chuyện phiếm giống như bây giờ, đối với nam nhân mà nói là cơ hội rất khó.
Sau đó Thanh Dương ấn đèn báo phục vụ, hai chuyên viên mát xa trước đó rời đi lại lần nữa quay lại phòng, mát xa cho hai người. Nam nhân cũng không muốn nghĩ nhiều, ở trong mộng Thanh Dương vẫn như trước lười biếng mê người, làm cho nam nhân không tự chủ được trầm mê ở trong “mộng xuân”……
Mà trong phòng cách vách, Thư Diệu và Nhiên Nghị sắc mặt đều không biết đi nơi nào. Bốn người phân biệt tựa vào trên giường mát xa, có mấy lần Nhiên Nghị đều đột nhiên đấm thật mạnh xuống giường khiến nhân viên mát xa sợ tới mức tưởng kỹ thuật mát xa của mình có sai sót gì (=.,= mắc mớ zề ca chớ), chỉ có Thư Diệu vẫn trấn định nằm ở trên giường mát xa.
“Cậu tính làm như thế nào?” Nhiên Nghị phiền táo hỏi Thư Diệu, đã đến lúc này rồi Thư Diệu còn bình tĩnh như vậy. Hắn thực hoài nghi nam nhân kia đối với Thư Diệu mà nói chẳng là cái gì……
Thư Diệu như có như không lên tiếng, hiển nhiên là trả lời có lệ với Nhiên Nghị, Nhiên Nghị hỏa đại từ trên giường ngồi bật dậy, khiến nhân viên mát xa sợ tới mức người người đều khẩn trương.
A Nhạc và Tiểu Thái tựa hồ đều đang ngủ, Thư Diệu mở to mắt: “Cậu phát điên cái gì, này hình như không liên can gì với cậu, đây là chuyện giữa tôi và Lâm Mộ Thiên.”
Thư Diệu chậm rãi buộc áo tắm lại, hắn từ phòng mát xa đi ra tới trung tâm thuỷ liệu. Các phòng trong này thông nhau, cho nên chỉ cần đi mấy bước là ra tới phòng thuỷ liệu.
Nhiên Nghị cũng đi theo qua.
Tâm tình Thư Diệu vốn đã không tốt, chuyện của nam nhân và Thanh Dương đã khiến hắn bị tổn thương cân não, hơn nữa Nhiên Nghị lại truy vấn như vậy, hắn phiền lại càng thêm phiền.
“Cậu tốt nhất chơi đùa với chủ quán ngưu lang của cậu là được, chuyện của Lâm Mộ Thiên và Thanh Dương, cậu tốt nhất đừng động vào. Miễn cho đến lúc đó rước lấy một thân phiền toái thì không có người cứu cậu.” Thư Diệu cũng không có trách cứ nam nhân, hắn chỉ là không muốn người ngoài can thiệp chuyện giữa bọn họ. Hơn nữa thế lực Thanh Dương rất lớn không tiện đối phó, không xong nhất chính là nam nhân hình như đối với Thanh Dương rất có cảm giác.
“Cậu không phải đã sớm nghĩ xong biện pháp sao, cậu rốt cuộc có tính toán gì không?” Nhiên Nghị cởi bỏ áo tắm, ngồi ở đối diện Thư Diệu. Thư Diệu tựa hồ sớm đã thành thói quen, hắn nhìn cũng không nhìn Nhiên Nghị, hai tay khoát lên bên cạnh ao, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“……”
“Thư Diệu, nếu Lâm Mộ Thiên thật sự cùng Thanh Dương một chỗ, cậu buông tay đi, cậu đấu không lại Thanh Dương đâu.” Nhiên Nghị giựt giây Thư Diệu vứt bỏ nam nhân, nhưng khi hắn nhìn thấy nam nhân và Thanh Dương cùng một chỗ, trong lòng hắn chính là một trận phiền táo không hiểu.
“Vậy sao?”
Thư Diệu ý vị thâm trường hỏi lại Nhiên Nghị, Nhiên Nghị không nói, vì hắn nhìn thấy khóe miệng Thư Diệu hiện lên nụ cười khiến người ta rợn cả tóc gáy. Nhưng lúc Thư Diệu mở mắt ra nhìn Nhiên Nghị, trong đôi mắt đen láy lại là một mảnh nhu hòa.
“Nhiên Nghị, chuyện của tôi, tôi tự mình xử lý, tôi biết cậu là vì tôi mà suy nghĩ, nhưng tôi không thể cùng cậu cả đời một chỗ. Tôi là bạn của cậu, cũng không phải là người nhà của cậu.”
Thư Diệu cũng biết Nhiên Nghị đối với hắn ỷ lại, vì Nhiên Nghị chỉ có một người bạn là hắn. Mà một khắc kia khi Nhiên Nghị từ nước ngoài trở về thì đã luôn lo lắng bạn thân duy nhất của hắn bị nam nhân Lâm Mộ Thiên kia cướp đi.
Cho nên Nhiên Nghị thống hận Lâm Mộ Thiên, hắn muốn Lâm Mộ Thiên biến khỏi tầm mắt Thư Diệu. Như vậy Thư Diệu sẽ có thêm một chút thời gian, hắn cũng sẽ có nhiều thời gian với Thư Diệu hơn. ( Trangki: Hai anh xác định hai người không yêu nhau -_-) (editor: =.,= nghi quá)
Nhiên Nghị không muốn thừa nhận, lão nam nhân tầm thường Lâm Mộ Thiên kia cư nhiên thành “tội phạm” cướp đi bạn hắn, thỉnh thoảng còn ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, lại bày ra cái loại biểu tình từ bi kiểu như “Cũng không phải tôi đoạt đồ của cậu”, điều này làm cho Nhiên Nghị cực kỳ chịu không nổi!
Đêm nay bình tĩnh đến quỷ dị, giống như có một hồi bão táp sắp xảy ra……
Leng keng —
Chuông cửa nhà Lâm Mộ Thiên vang lên, nam nhân làm xong mát xa trở về thì đã là rạng sáng. Y thay áo ngủ mặc ở nhà rộng rãi xong, liền vội vội vàng vàng chạy tới mở cửa.
Đã trễ thế này, sẽ là ai đây?
Lâm Mộ Thiên vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Thư Diệu đứng ở cửa, trong tay hắn còn cầm một túi gì đó. Nam nhân không nghĩ tới đã trễ thế này Thư Diệu còn tới, xem ra là cũng vừa từ chỗ trung tâm mát xa về, nam nhân vẫn rất lễ phép mặt mang cười mời Thư Diệu vào nhà.
“Cậu mua cái gì vậy, đã trễ thế này rồi sao còn không quay về nghỉ ngơi?” Lâm Mộ Thiên lấy gói to trong tay Thư Diệu qua, phát hiện bên trong là vịt quay mà mình thích ăn, nam nhân có chút sững sờ.
Thư Diệu cố ý chạy đi mua sao??? Từ bên kia lại đây phải hơn hai giờ, còn phải chạy qua biển mới mua được, giờ cũng đã trễ thế này rồi, trong lòng nam nhân ít nhiều có chút xúc động.
“Tôi đi Bắc khu mua, tôi nhớ anh nói anh thích ăn cái này.” Thư Diệu cởi áo khoác, quen thuộc mở ngăn tủ ra cầm một chiếc áo ngủ đi thay.
Nam nhân cũng không có ngăn cản, ý tứ Thư Diệu rất rõ ràng, chính là đêm nay muốn ở lại ngủ. Thư Diệu bảo nam nhân ngồi xuống, đem gói to qua phòng bếp dọn ra sau đó mới đem đồ ăn tới cho nam nhân.
Thư Diệu ngồi ở trên sô pha xem TV, nam nhân ăn ngon lành vịt quay mà Thư Diệu mua tới. Nam nhân đang chuẩn bị đi rót nước uống, Thư Diệu liền săn sóc rót một chén nước đến cho y.
“Cám ơn, tôi tự làm là được, lần sau cậu tới thì không cần phiền toái đi mua thức ăn như vậy, cậu tay không đến là được rồi.” Lâm Mộ Thiên chỉ là không muốn phiền toái Thư Diệu, xa như vậy chạy tới mua đồ cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa Thư Diệu bình thường bận rộn, mỗi lần trên cơ bản đều là kết thúc công việc sau liền trực tiếp tới đây, nam nhân cũng biết Thư Diệu kỳ thật rất vất vả. Nếu để cho Thư Diệu chạy xa như vậy mua đồ nữa, nam nhân sẽ thật băn khoăn, tuy rằng rất cảm động nhưng lại rất đau lòng……
“Lúc nãy anh làm mát xa xong Thanh Dương không mời anh đi ăn khuya sao?” Thư Diệu nghiêng đầu, thay nam nhân xoa xoa dầu nơi khóe miệng, động tác săn sóc của hắn làm cho nam nhân cảm thấy thật uất ức.
“Không……” Nam nhân chậm rãi lắc đầu, “Chúng tôi mát xa xong, cậu ta liền trực tiếp bảo tài xế lái xe đưa tôi về. Hơn nữa đã khuya, cũng không tiện quấy rầy cậu ta, hơn nữa…… Hơn nữa……”
Nam nhân cảm giác hơi thở Thư Diệu tới gần, y nói chuyện đều bắt đầu lắp bắp, khuôn mặt xinh đẹp của Thư Diệu cách y rất gần……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT