Lâm Mộ Thiên đi theo Thanh Dương rời khỏi khách sạn, sau mới biết được là thuộc hạ Thanh Dương nhìn thấy vệ sĩ Nhiên Nghị bắt y. Thanh Dương không có hướng Nhiên Nghị đòi người ngược lại trực tiếp đi lên đón nam nhân. Lúc hai người rời đi vệ sĩ Nhiên Nghị cũng chỉ có thể nhìn một cách bất lực, dù sao lão đại của Thanh bang không phải người có thể tùy tiện đắc tội, hơn nữa đám vệ sĩ cũng biết Thanh Dương và ông chủ bọn họ là quan hệ hợp tác. Thanh Dương đã mở miệng, bọn họ làm sao dám không để cho đi.

“Vừa rồi Nhiên Nghị có nói với anh cái gì không?” Thanh Dương lười biếng tựa vào trong xe, hai mắt bình tĩnh của hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân: “Hắn có làm gì với anh không?”

Lời nói của Thanh Dương khiến nam nhân khó trả lời, nhưng phản ứng trầm mặc cùng ngón tay khẽ run rẩy và ánh mắt dao động kia của nam nhân, toàn bộ biểu hiện của nam nhân đã nói lên tất cả.

“Tôi……” Nam nhân há miệng thở dốc, nhưng không có dũng khí nói thêm gì nữa.

Y phải nói chuyện này với Thanh Dương như thế nào? Thanh Dương biết sau có phải chán ghét y hay không, có phải phỉ nhổ y hay không? Hoặc là xem thường y? Ngại y bẩn……

Nam nhân thật không có dũng khí nói chuyện này với Thanh Dương, loại chuyện này muốn y làm sao nói ra miệng? Tuy rằng y rất cảm tạ Thanh Dương đem y từ tay Nhiên Nghị cứu ra, nhưng y như thế nào nói với Thanh Dương là y bị Nhiên Nghị cường bạo. Như vậy chỉ chứng tỏ y là một nam nhân vô năng và yếu đuối, cư nhiên bị đồng tính nhỏ hơn so với mình cường bạo. Loại chuyện này vô luận như thế nào y cũng không thể nói ra miệng……

“Không muốn trả lời thì không cần trả lời, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không có ý gì cả.” Giọng nói thản nhiên của Thanh Dương chậm rãi vang lên, giọng điệu lười biếng kia vẫn không có chút biến hóa, hắn có thể hiểu cái khó xử của nam nhân.

“……” Nam nhân không nói gì, chỉ mím môi.

Đôi mắt u tĩnh kia của Thanh Dương có cảm xúc nào đó trước nay chưa từng có đang lắng đọng lại. Hắn hơi giật giật ngón tay, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, trong hai mắt yên tĩnh lộ ra hơi thở nguy hiểm……

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý.” Giọng điệu thản nhiên của hắn chẳng những không có cảm xúc gì, nhưng nghe xong khiến cho y phát run. Ngay cả nam nhân cũng sững sờ nhìn chăm chú vào Thanh Dương.

Biểu hiện này của Thanh Dương, là đang giận……

Tuy Thanh Dương bất động thanh sắc, nhưng đáy mắt vẫn nổi lên gợn sóng rất nhỏ, dù chỉ là gợn sóng nhợt nhạt, cùng rung chuyển rất nhỏ cũng đủ để nói lên tất cả.

Nam nhân chậm rãi gục đầu xuống, vai y nhẹ nhàng run run, nam nhân cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp lại Thanh Dương nữa. Nếu Thanh Dương không biết thì được, nhưng hiện tại chỉ sợ Thanh Dương cũng đã đoán được. Nam nhân thật vô tội nhưng lại không thể nào giải thích, y giật giật miệng muốn giải thích, nhưng nói tới bên miệng lại một chữ cũng không nói nên lời, làm thì cũng đã làm rồi……

Nhiều lời cũng chỉ khiến người khác cho rằng đang nói xạo.

Thanh Dương không hỏi nam nhân nữa, ngược lại bảo nam nhân đừng lo lắng. Hắn đã phái người đi nói bọn họ về trước, như vậy không làm xấu mặt hai bên mà cũng thể hiện phép lịch sự.

Trên đường đến trang viên của Thanh Dương, nam nhân không có mở miệng nói chuyện, Thanh Dương rất nhanh liền khôi phục lười biếng dĩ vãng. Dọc theo đường đi Thanh Dương đều không nói chuyện, nhưng nam nhân vẫn biết hắn mất hứng.

Sau cả một buổi chiều, nam nhân cùng Thanh Dương ở phía sau viện phơi nắng, thuận tiện đi xem mấy con sói thuần chủng mà Thanh Dương nuôi. Đúng vậy _ là sói, mà không phải chó. Thú cưng của Thanh Dương rất đặc biệt, là sói mua về từ nước ngoài với giá khá cao, dù đã bị thuần hóa nhưng những con sói này vẫn mang theo dã tính trời sinh, bị cột bằng dây xích còn cắn thương người hầu.

Nam nhân vẫn là lần đầu tiên nhìn mấy con sói gần như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi. Mấy con sói dưới ánh nắng rực rỡ, da lông sáng như tuyết, lười biếng mà tao nhã ngồi ở trên cỏ hậu viện phơi nắng. Ngoài nhân viên chăm sóc mà Thanh Dương mời đến thì không có ai dám tới gần.

Mà Thanh Dương bảo thủ hạ nhân đem người hầu bị thương đưa đi bệnh viện, hắn lười biếng nằm trên ghế phơi nắng, hơi hơi híp mắt nhìn chằm chằm thú cưng đang quay cuồng, vui đùa ầm ĩ trên mặt cỏ.

“Thanh Dương, mấy con sói này cậu…… Cậu mua khi nào……” Nam nhân thật sợ hãi, ngay cả vệ sĩ của Thanh Dương cũng lo lắng mấy con sói sẽ tùy thời nhào qua, càng miễn bàn nam nhân bây giờ đang ôm cái dạng tâm tình gì.

Thanh Dương híp hai mắt lại, chậm rãi nhắm lại, hắn thoải mái mà tựa vào trên ghế, thong thả trả lời nam nhân: “Là lúc ở nước ngoài, A Hán mua cho tôi giải buồn.” (đích thị là Hán Dương rồi, anh này có sở thích sưu tầm thú dữ >’’<) (Beta: Cho ai không biết, A Hán là anh công lão đại nam khu của bộ Tâm Chiến)

Thanh Dương nói xong, liền hướng vệ sĩ miễn cưỡng ngoắc ngoắc. Hắn vẫn nhắm mắt còn vệ sĩ kia đến một bên dâng một khối thịt tươi lên, thật cẩn thận đưa cho người chăm sóc,

“Ông chủ, giờ cho sói ăn sao?” Vệ sĩ hỏi Thanh Dương.

Thanh Dương nhắm mắt lại, miễn cưỡng gật đầu. Động tác Thanh Dương rất nhẹ nhưng nam nhân vẫn thấy rõ ràng, trong lòng nam nhân bất ổn, lo lắng mấy con sói này sẽ chạy lại đây.

“Cởi xích cho chúng, không phải tôi đã nói rồi sao, không được cột chúng.” Giọng nói thản nhiên của Thanh Dương làm kinh hách không ít người ở đây, đương nhiên cũng bao gồm nam nhân trong đó.

Nhân viên chăm sóc cũng không dám cãi mệnh lệnh của Thanh Dương, biết Thanh Dương thích thả sói trong hoa viên nên đành phải cới xích trên cổ mấy con sói. Nhìn thấy vệ sĩ ném thịt, những con sói bắt đầu tranh đoạt, dọa đến vệ sĩ ứa ra một thân mồ hôi lạnh. Chỉ trong chốc lát, mấy con sói liền bu thành một đoàn, đôi mắt Thanh Dương bịt kín sắc thái không rõ, thản nhiên khó có thể phát hiện……

“Thanh Dương, cậu thả chúng ra như vậy, sẽ cắn bị thương người đấy……” Nam nhân nhỏ giọng nhắc nhở Thanh Dương, y không khỏi tự chủ được dựa sát vào Thanh Dương bên một chút. Y thật sự lo lắng mấy con sói này sẽ nhào lên, bởi vì có một con sói đang thong thả hướng bên này đi tới.

Thanh Dương thuận thế ôm eo nam nhân, thản nhiên nhìn về phía nam nhân: “Như thế nào, sợ?”

“Không phải……”

Không phải thì có mà mặt trời mọc ở hướng tây, nam nhân kỳ thật rất sợ hãi.

Con sói kia âm lãnh nhìn chằm chằm nam nhân, một bộ hung mãnh muốn cắn nam nhân. Cùng với con sói tới gần, cả người nam nhân đều dán chặt lên Thanh Dương. Thanh Dương nhẹ nhàng nắm cái tay lạnh lẽo của nam nhân, ôm sát y, khiến cho nam nhân càng thêm gần hắn.

Ghế dựa rất rộng, có thể chứa được hai người Thanh Dương và nam nhân, tay nam nhân đang run rẩy. Mà khi Thanh Dương nhìn thấy nam nhân cúi đầu xuống, lông mi bất an chấn động, tay Thanh Dương không tự chủ được trượt vào trong áo nam nhân. (=.,= dê cũng phải chừa lúc chứ ca)

Thanh Dương có chút buồn cười, nam nhân luôn khẩu thị tâm phi, rõ ràng đang sợ hãi còn luôn mồm nói không sợ……

“Mau mang nó đi……” Nam nhân rốt cục nhịn không được, con sói kia đang ngửi chân y, răng nanh đụng đụng vào y rất đau: “Thanh…… Thanh Dương……” Y bất an nâng mắt lên, ánh mắt rung động nhìn chăm chú vào Thanh Dương. (uầy, khi dễ thúc nữa đi:333)

Thật sự là……

Dáng vẻ bây giờ của nam nhân thật khiến người ta muốn vuốt ve, nhưng Thanh Dương dù sao cũng là Thanh Dương, hắn không phải Nhiên Nghị, sẽ không phụ lòng nam nhân. Hắn dùng ánh mắt hướng vệ sĩ phía sau nam nhân ý bảo vệ sĩ mang sói đi.

Nam nhân khẩn trương cúi đầu xuống, không có nhìn thấy tay Thanh Dương. Y chỉ cảm thấy tay Thanh Dương theo da y trượt lên trên, nam nhân nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy đầu tiên là hai mắt bình tĩnh kia của Thanh Dương.

“Cậu…… Cậu làm cái gì vậy……” Nam nhân thẹn thùng cúi đầu, giọng nói lộ ra vài tia bất đắc dĩ vì y cảm giác được tay Thanh Dương, từ eo y sờ lên ngực.

Thanh Dương thong thả hỏi nam nhân: “Anh không thích như vậy?” giọng nói này rất nhẹ, rất nhạt, lại có chút phiêu dật……

“Ở bên ngoài không cần như vậy, rất nhiều người đang nhìn, ảnh hưởng không tốt……” Nam nhân nhỏ giọng nói lý do. Thanh Dương ngừng vuốt ve thân thể nam nhân, tay hắn thỏa hiệp từ trong áo nam nhân trượt ra, còn thong thả thay nam nhân sửa sang lại áo.

Thanh Dương nhìn nam nhân một lát mới chậm rãi nói: “Tối nay anh ở lại chỗ tôi đi, tối qua phòng tôi.” Hắn đang trưng cầu ý kiến nam nhân, hai mắt bình tĩnh không có chút xấu hổ, nói cứ như mời nam nhân cùng nhau ăn bữa tối vậy, rất đơn thuần.

Nam nhân không nói nhưng tối hôm đó y không có rời đi trang viên Thanh Dương. Bên ngoài là mưa sa gió giật sấm chớp ầm ầm, nam nhân nằm ở trên giường lớn của Thanh Dương.

Chăn và giường Thanh Dương đều có mùi của Thanh Dương, nam nhân nằm ở trên rất nhanh ngủ thiếp đi. Lúc Thanh Dương từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy nam nhân đã ngủ.

Thanh Dương cũng không lay tỉnh y, nam nhân ngủ say tùy ý Thanh Dương ôm. Thanh Dương lười biếng dựa vào đầu giường tiếp điện thoại Nhiên Nghị gọi tới, đối phương nói một trận, hắn mới ngắt điện thoại.

Đáy mắt vẫn như trước gợn sóng không sợ hãi……

Đáng tiếc nam nhân ngủ say không có cơ hội nhìn thấy, Thanh Dương buông điện thoại xuống, tắt đèn, miễn cưỡng ôm nam nhân, trên đôi môi nói mê của nam nhân lười biếng ấn lên từng nụ hôn……

Nhợt nhạt, chậm rãi……

Chẳng bao lâu, trong bóng đêm, chợt nghe thấy thần cánh hoa phát ra tiếng vang rất nhỏ, chăn bị kéo, giường lớn phát ra chấn động rất nhỏ. Miệng nam nhân phun ra âm thanh yếu ớt, âm thanh yếu ớt như có như không ái muội quanh quẩn trong căn phòng tối đen.

Mấy ngày sau, nam nhân đều ở trong trang viên Thanh Dương, Thanh Dương không có giữ mấy thú cưng nguy hiểm này nữa. Nam nhân cũng dần dần thả lỏng, Thanh Dương có thời gian đều bồi y.

Nam nhân nói đùa: “Cậu đối tôi thật tốt quá, tôi cũng không bỏ về nhà được.”

Mà mỗi lần Thanh Dương đều sẽ trả lời: “Vậy cứ ở luôn đây đi.” Dù sao trang viên của hắn rất lớn, hơn nữa đã sớm đề cập qua muốn nam nhân tới đây ở, nhưng nam nhân vẫn cự tuyệt.

Nhưng mỗi lúc như vậy, không phải y muốn thế nào thì thế đó. Nam nhân biết Thanh Dương chỉ nói lời khách sáo mà thôi, nếu cho y ở, khẳng định không tiện.

Buổi chiều nam nhân bồi Thanh Dương đi sòng bạc tuần tra, không có phát hiện tình huống gì không tốt. Sau khi trở về, Thanh Dương đưa nam nhân tới phòng tắm.

Hai người rúc vào bồn tắm siêu lớn, vừa rồi vì tuần tra sòng bạc mà nam nhân cảm thấy có chút mỏi mệt. Khi hai tay Thanh Dương vuốt ve lên đùi y, cả người nam nhân đều trở nên thanh tỉnh.

Thanh Dương tựa vào bên tai nam nhân, lười biếng hỏi: “Hôm nay hình như anh mất hứng, có phải vì cùng tôi một chỗ quá nhàm chán hay không?” Khi hắn nói chuyện, hơi thở xâm nhập cổ nam nhân.

“Không có.” Nam nhân lắc đầu, cùng Thanh Dương một chỗ. y cũng không có cảm giác áp lực.

Thanh Dương ngồi ở phía sau nam nhân, hai tay ôm eo y, cái lưng trần trụi của nam nhân dán lên ngực Thanh Dương, da thịt cùng da thịt tiếp xúc, xúc cảm kia thật ấm áp.

Nam nhân nghiêng đầu, mặt hai người đột nhiên tiếp xúc, cả khuôn mặt Thanh Dương đều dán lên hai má nam nhân. Chiếc mũi thon gọn của hắn nhẹ nhàng ma sát bọt nước trên mặt nam nhân, nam nhân hơi hơi sửng sốt, cũng không có tránh đi động tác vô cùng thân thiết này. Hai mắt Thanh Dương khép kín, hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, động tác hắn rất chậm, thật lười……

Nam nhân nhắm mắt lại, cảnh tượng giờ phút này cùng cảnh tượng nào đó trong trí nhớ y trọng điệp một chỗ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play