Lâm Việt im lặng nhìn nam nhân uống đến say khướt, miệng Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng nức nở như cún con, Nhiên Nghị cả người cứng ngắc, không dám động đậy, Lâm Việt hiểu rõ liếc mắt nhìn Nhiên Nghị một cái, hờn giận nhíu mày.
Thư Diệu thường thường nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá hai người.
Trầm mặc nửa ngày, chỉ nghe có người nói.
"Chuyện bên công ty, có thể bắt đầu hành động."
Ba người ăn ý liếc nhìn nhau, giống như đặt thành một hiệp nghị.
Lúc ba người đưa Lâm Mộ Thiên trở về, vừa vặn gặp Vĩnh Trình vừa ra khỏi, Vĩnh Trình nhìn đến Nhiên Nghị cùng Thư Diệu đỡ Lâm Mộ Thiên đang té xỉu, Lâm Việt thong thả theo sát bọn họ.
"Anh ta làm sao vậy?"
"Say chứ còn làm sao nữa?" Lâm Việt cười đáp lại Vĩnh Trình, cười đến mức giống như một con hồ ly giảo hoạt.
Vĩnh Trình thần tình nhìn nam nhân say khướt, lâu lâu lại nói mớ hai ba câu, Lâm Mộ Thiên tựa hồ hoàn toàn không nhận thấy tình cảnh của mình rất nguy hiểm.
Vĩnh Trình nhíu mày, là anh nghĩ hày, hay là đa nghi? Vĩnh Trình thủy chung cảm thấy được ba người này vẻ mặt âất kỳ quái, lúc mình xuất hiện tựa hồ khiến cho ba kẻ này bất mãn.
Vĩnh Trình lại nhìn Lâm Mộ Thiên một cái, quần áo Lâm Mộ Thiên hỗn độn mở rộng, da thị lộ cả ra ngoài....
Giờ phút này, ánh mắt Vĩnh Trình lạnh đi rất nhiều.
Dưới ánh mắt lạnh như băng của Vĩnh Trình, Nhiên Nghị cùng Thư Diệu đỡ Lâm Mộ Thiên đi vào huyền quan.
Hành lang nhà trọ, ngọn đèn hôm ám cứ lập lòe, hai dáng người cao ngất đứng chung một chỗ khiến không gian trở nên hẹp đi rất nhiều.
"Tôi không biết cậu cùng ả đàn bà của Lâm Mộ Thiên có quan hệ gì, nhưng là, tôi nhắc nhở cậu, cậu đừng làm quá phận, có đôi khi làm căng quá, con thỏ cũng có lúc cắn người." Lâm Việt mặt mang nụ cười, giống như đang nói một lời tuyên thắng.
Vĩnh Trình không để ý nở nụ cười.
"Tôi xài qua con đàn bà của Lâm Mộ Thiên, kia thì thế nào?" Vĩnh Trình không biết xấu hổ nói đến chuyện đáng xấu hổ kia.
Anh không biết Tâm Nghi này có gì xinh đẹp, cũng không cảm thấy cô ta có điểm gì tốt, nhưng nếu chỉ nghĩ đến đem loại đàn bà của Lâm Mộ Thiên dùng qua, anh liền khống chế không được xúc động, huống chi, Tâm Nghi cũng chủ động, căn bản không có nửa điểm không tình nguyện, đây cũng đâu phải lỗi của anh.
Vĩnh Trình chính là tùy hứng như vậy, chuyện anh muốn làm, không ai có khả năng can thiệp, giống như anh ở ngắn ngủi vài năm đã thần kỳ bật dậy, ở trong giới thương nhân đã hình thành một hệ thống tài chính khổng lô, bao gồm thâu tóm công ty của cừu nhân, hoàn thành trả thù! Chính là, khi đã đi lến đến đỉnh, lại cảm thấy cuộc sống thực thiếu đi lạc thú, lúc anh đang nhàm chán, anh cũng chỉ có thể ngẫm lại hẳn là phải xử trí cái tên "dư nghiệt" Lâm Mộ Thiên này thế nào.
Anh là thực chán ghét Lâm Mộ Thiên, nhưng chỉ có anh có thể, không có nghĩa là người khác cũng có thể! Vĩnh Trình chính là bá đạo, ích kỷ như vậy!
"Chẳng sao cả, ngủ với nữ nhân của anh ta cũng không sau, đừng ngủ với anh ta là được." Lâm Việt cười đến đắc ý, "Cậu cũng đâu phải biến thái đúng không, không phải biến thái mà động đến đàn ông, tôi là "bạn nhóm" mới nhắc nhỏ cậu, nếu thành biến thái, mặt mũi của cậu để chỗ nào bây giờ."
Lâm Việt chính là biết rõ nhược điểm sĩ diện của Vĩnh Trình, tuy rằng miệng nói là biến thái, chính cậu ta còn không phải cùng Lâm Mộ Thiên làm chuyện biến thái sao!
Lâm Việt nói với bản thân.... đó không phải là biến thái!
Cậu chỉ muốn trả thù, chính là khiến cho Lâm Mộ Thiên tên đó cảm thấy khuất nhục, cũng không có gì khác, đúng.... không có gì khác....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT