Y thấy được một thứ ngoài ý muốn, trên bàn cơm trong phòng khách, nằm một đống tiền mặt. Nam nhân trước mắt đã biết đây là Nhiên Nghị lưu lại, Nhiên Nghị muốn dùng loại phương pháp này đến nhục nhã y.

Y rõ ràng không phải trai bao lại bị người xem như trai bao mà đối đãi, y tựa như con kiến bị người khác niết ở lòng bàn tay, nhìn tiền mặt trên bàn ngay cả khí lực đi đường nam nhân cũng không có.

Nam nhân ngồi tại sô pha một hồi lâu, thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới cắt ngang suy nghĩ của y. Nam nhân mệt mỏi tiếp điện thoại, lại nghe thấy một giọng nói mà y không muốn nghe.

“Đại minh tinh, nhìn thấy tiền mặt có cảm giác gì?” Giọng Nhiên Nghị từ đầu kia điện thoại vang lên, không khó nghe ra châm chọc trong lời nói của hắn.

Nam nhân xiết chặt ống nghe không nói gì, Nhiên Nghị biết nam nhân đang nghe, hắn tiếp tục cười nhạo:“Chỉ một đêm đã có thể kiếm được 1 triệu, so với Thư Diệu và Lâm Việt cho anh tiền công hầu hạ cả tháng thì thật dễ dàng. Đại Minh tinh, anh nói.. tôi nói có không đúng?”

“Cậu nói bậy……”

“Tôi làm sao có nói bậy, tôi quá biết anh thích tiền mặt, còn cố ý sai cấp dưới đổi tiền mặt đưa cho anh……” Nhiên Nghị ở đầu kia điện thoại cười đến thật vui sướng, nam nhân ở đầu này điện thoại lại nói không nên lời.

Nhiên Nghị trước giờ đều là người ích kỷ, ngoài Thư Diệu ra, hắn cũng chưa bao giờ vô điều kiện giúp bất luận kẻ nào. Ở trong thế giới của Nhiên Nghị, Thư Diệu có đặc quyền tồn tại, mà Lâm Mộ Thiên _ nam nhân cả người dơ bẩn, không biết liêm sỉ này, đối Nhiên Nghị mà nói là một cái ngoài ý muốn……

Ngay cả Nhiên Nghị cũng biết thật mâu thuẫn, hắn thật đúng là chán ghét nam nhân, nhưng đồng thời lại thưởng thức thân thể nam nhân. Cái loại cảm xúc nhiệt huyết bành trướng này thậm chí có thể nói là “mê luyến”  thân thể nam nhân. Đương nhiên cảm tình cùng dục vọng hoàn toàn tách ra, Nhiên Nghị cũng thường xuyên nhắc nhở bản thân phải biết đó là chuyện hoang đường và chỉ giới hạn cho việc phát tiết.

Nghe được tiếng hít thở không xong của nam nhân, Nhiên Nghị đại khái cũng biết nam nhân tựa hồ đang nhẫn nại, hắn không có tiếp tục nói nữa. Trước khi ngắt điện thoại còn không quên cảnh cáo nam nhân không cho phép lại gần Thư Diệu nữa, nam nhân cũng chưa nói gì, vẫn trầm mặc. Thẳng đến khi Nhiên Nghị ngắt điện thoại, y cũng không lên tiếng, y không muốn nói vì nói cũng vô ích. So với việc lãng phí võ mồm, còn không bằng duy trì trầm mặc.

Lâm Mộ Thiên căn bản không muốn nhìn thấy đống tiền kia, Nhiên Nghị rõ ràng là đang vũ nhục y. Y dùng một túi xách du lịch to, cất đống tiền này vào rồi đặt ở trong ngăn tủ.

Tiền y không trả lại được, hơn nữa y cũng không muốn gặp Nhiên Nghị. Từng màn từng màn trải qua tối hôm qua hiện lên trong óc, trong lòng nam nhân thật trầm trọng, có loại khó chịu nói không nên lời. Giữa y và Nhiên Nghị bình thường cũng không có quan hệ gì, hai người cũng không thường cùng xuất hiện ở nơi công cộng, dù sao thì lĩnh vực bất đồng, hơn nữa, công việc gần đây của nam nhân càng ngày càng ít, cơ hồ đều ở nhà nghỉ ngơi.

Trải qua sự tình lần đó, thời gian nam nhân xuất môn càng ngày càng ít, ngoại trừ ngẫu nhiên mua đồ ăn và đi ra ngoài đổ rác, nam nhân cơ hồ cũng không xuất môn. Trong lòng y có bóng ma, y tình nguyện ở nhà không ra ngoài mà cũng không nguyện ý đi ra ngoài, y lo lắng…… lo lắng đi ra liền gặp Nhiên Nghị. Có đôi khi người quản lý gửi bưu kiện cho nam nhân, nam nhân cũng sợ bóng sợ gió một hồi.

Đúng là y rất sợ Nhiên Nghị, chỉ cần có người gõ cửa hoặc ấn chuông cửa, y đều lo lắng nhìn thấy Nhiên Nghị. Còn nhớ mấy ngày hôm trước khi Lâm Việt tới, nam nhân còn đứng ở trong phòng khách do dự thật lâu mới đi mở cửa, kết quả phát hiện là Lâm Việt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Y nhớ ngày đó Lâm Việt tan tầm sau mới từ công ty qua đây, Lâm Việt lúc qua trong tay còn mang theo một bình rượu, nam nhân một ngụm cũng không uống. Tối đó Lâm Việt không có đi, hắn hỏi nam nhân nghỉ phép như thế nào, nam nhân cũng không biết trả lời như thế nào??? Y không thể đem chuyện của Nhiên Nghị nói với Lâm Việt, nhưng từ phương thức hỏi thản nhiên của Lâm Việt, xem ra Thanh Dương tựa hồ không có đem chuyện Nhiên Nghị thu đất nói với Lâm Việt, điều này làm cho nam nhân thả lỏng một chút.

Cuối cùng nam nhân cũng chỉ lắc đầu, thấp giọng nói một câu: “Về sau không đi nữa……”

Lâm Việt chỉ là ôm ôm nam nhân, hắn rất hiểu nội tâm nam nhân, biết nam nhân khẳng định chơi không vui, cũng không có tiếp tục đề tài này. Buổi tối lúc ngủ nam nhân cũng chưa ngủ, Lâm Việt cũng trợn tròn mắt nhìn y chăm chú. Hai người im lặng nằm, xung quanh không một tiếng động, trong căn phòng tối như mực càng có thể cảm giác được hơi thở của nhau rõ ràng.

Lâm Việt chôn đầu ở đầu vai nam nhân, ngửi hơi thở thản nhiên trên thân nam nhân. Đầu nam nhân nhẹ nhàng dựa vào đầu của hắn, trong ổ chăn thật ấm áp, ngoài cửa sổ lại bắt đầu tuyết rơi.

……

Thời gian qua thật là nhanh, vô luận là giới giải trí, chính giới hay là thương giới, tình hình đều đang biến ảo. Bộ phim của Thư Diệu và A Nhạc đã nhanh chóng tiến vào hồi kết. Mà sự nghiệp của Lâm Việt và Vĩnh Trình cũng dần dần ổn định, hơn nữa có xu thế phát triển, tin tức mỗi ngày hầu như đều có thân ảnh bọn họ. Nhiên Nghị vốn thường xuyên xuất hiện ở tin tức quốc hội thì gần đây thời gian lộ diện càng ngày càng ít.

Dù thời gian nam nhân xuất môn rất ít nhưng Lâm Việt vẫn thường xuyên đến nhà y ăn cơm. Vĩnh Trình khi rảnh rỗi sẽ trở về bên này ngủ, ngay cả Thư Diệu đang ở bên ngoài quay phim, chỉ cần rảnh một cái sẽ chạy đến tìm y……

Nhưng mấy người tựa hồ đang thay phiên nhau tới, không biết là cố ý hay là vô tình, mỗi lần nhìn thấy một trong số họ tới, nam nhân liền lo lắng hai người khác cũng sẽ tới.

Ngày qua như vậy, nam nhân ngay cả lo lắng cũng quên. Mỗi lần Vĩnh Trình tới chỗ nam nhân đều phải “làm”, mỗi lần Thư Diệu đến cũng muốn “làm”, Lâm Việt chỉ ngẫu nhiên đề nghị muốn “làm”, nam nhân cảm thấy sắp mệt chết rồi. Nhưng loại chuyện này lại không thể nói với người khác, cho nên bắt đầu từ đầu tuần sau, nam nhân sẽ không để cho bọn họ vào nhà.

Gần đây đều ‘ làm’, y cũng không phải trai bao……

Lúc này nam nhân mới khắc sâu cảm nhận được ý nghĩa trong lời nói của Nhiên Nghị. Y không biết như vậy là yêu, hay chỉ là thể xác mà thôi, tuy nói yêu là có thể “làm“, nhưng này chỉ giới hạn với một người, mà hiện tại y đối mặt những ba người. Ba người đều vĩ đại như vậy, đều xuất sắc như vậy, so với nam nhân thì thật là cao quý.

“Cậu đừng tới, gần đây tôi muốn nghỉ ngơi, cậu làm như vậy tôi sớm hay muộn cũng sẽ bị bệnh……” Đây là lời nam nhân nói với Vĩnh Trình.Vĩnh Trình nghe xong sau cũng không giận, còn đáp ứng yêu cầu của nam nhân. Mấy ngày sau còn có rất nhiều thuốc bổ đưa đến nhà nam nhân, đương nhiên Vĩnh Trình không có tới, là nữ trợ lý cấp dưới giao cho.

Một ngày sau.

Nam nhân dùng cùng một phương thức, cự tuyệt Thư Diệu ngoài cửa: “Cậu cứ an tâm công tác đi, chờ cậu kết thúc thành công sau lại đến, tôi gần đây…… gần đây thân thể không quá thoải mái……”

Thư Diệu nhíu mi một cái, nhưng nhìn thấy sắc mặt nam nhân không tốt cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ hôn mi mắt run rẩy của nam nhân: “Tôi chỉ là tới nhìn anh, không phải tới làm chuyện kia, anh biết là tôi chưa bao giờ bức anh mà, tôi chỉ muốn cùng anh.”

Nhưng nam nhân vẫn cự tuyệt, lần này Thư Diệu cũng không có cố lưu lại nữa. Hắn ở trong nhà nam nhân ngồi một lát, liền mang theo tiếc nuối về phim trường.

Mà đối với Lâm Việt nam nhân phản kháng thật yếu ớt, hơn nữa còn xuất phát từ một loại bản năng. Lâm Việt là em trai y, y cũng không thể trực tiếp mở miệng, vì thế đã để cho Lâm Việt vào nhà ngồi. Lúc nam nhân ở phòng bếp rửa chén, Lâm Việt liền ôm eo nam nhân, hai tay hạnh kiểm xấu vuốt ve chân nam nhân, nam nhân cơ hồ lập tức xoay người đẩy hắn ra.

“Lâm Việt, gần đây cậu đừng đến chỗ tôi, tôi muốn một mình nghỉ ngơi thật tốt, có thể chứ?” thái độ Lâm Mộ Thiên thủy chung đều rất ôn hòa, y uyển chuyển cự tuyệt Lâm Việt. Kỳ thật nam nhân vô luận lúc nào cũng ôn nhu, cho dù bị đưa trên giường, tư thái ẩn nhẫn kia cũng làm cho người ta nhìn trăm lần cũng không ngán, ngược lại càng muốn ôm nam nhân.

Lâm Việt mới đầu còn sửng sốt vài giây, nhưng dưới ánh mắt chất vấn của nam nhân, cuối cùng hắn vẫn gật đầu đáp ứng nam nhân. Hắn cũng biết thân thể nam nhân cần nghỉ ngơi, chỉ cần nam  nhân muốn, hắn cũng phối hợp hết sức, chỉ cần đừng để cho hắn chờ lâu quá, như vậy mọi chuyện cũng không thành vấn đề.

Trước khi đi, Lâm Việt còn hướng nam nhân muốn hôn, nam nhân chưa kịp trốn đã bị hôn cái trở tay không kịp. Hơi thở Lâm Việt thật nóng, thuần thục dùng đầu lưỡi mở miệng nam nhân ra, làm sâu sắc nụ hôn ướt át này. Nam nhân bị đặt ở trên cửa, có chút thẹn thùng giương miệng, nhận nụ hôn của Lâm Việt. Sau một hồi gắn bó giao quấn, Lâm Việt mới lưu luyến không rời buông nam nhân sắc mặt phiếm hồng ra.

Nếu không buông ra, sẽ xảy ra chuyện.

Cứ như vậy, lần đầu tiên nam nhân cố gắng tìm được một tuần thanh tĩnh. Không có mấy người kia tới chơi, trái lại nam nhân có chút không quen, có lẽ ngày qua như vậy quá lâu, ngay cả tư tưởng y cũng đang dần dần vặn vẹo. Nam nhân giờ phút này đang ở trong nhà hưởng thụ thời gian yên tĩnh, cũng không nhận thấy được những biến động đang lặng lẽ diễn ra.

……

Hôm nay nam nhân đến công ty quảng cáo xem bộ phim quảng cáo vừa mới làm, ngoài ý muốn của nam nhân, bên trong phòng chiếu thử của công ty quảng cáo, y lại gặp Thanh Dương mà hồi lâu không thấy.

Thanh Dương mặc quần áo tơ lụa thượng phẩm, chất vải màu lam đậm mềm nhẵn khiến cho làn da vốn đã trắng nõn của hắn càng trở nên bắt mắt. Hắn an ổn mà im lặng ngồi ở trên ghế, mười ngón tự nhiên đan vào nhau đặt ở trên đùi, chiếc nhẫn bạch ngọc ở đầu ngón tay thon dài của hắn phát ra tia sáng nhàn nhạt. Cả người hắn đều tản ra hơi thở lười biếng, đáy mắt yên tĩnh mang theo một chút ủ rũ mệt mỏi……

Nam nhân vẫn giống lần trước, lúc nhìn thấy Thanh Dương thì tim cũng luôn nhịn không được mà đập nhanh hơn. Đôi mắt mang theo ủ rũ của Thanh Dương lộ ra vô hạn lười biếng, dù hắn chỉ là ngồi như vậy, không có mở miệng nói nửa câu nào, cũng có thể khiến cho trong lòng nam nhân một trận rung chuyển.

Phía sau Thanh Dương có hai vệ sĩ áo đen đang đứng, trong đó có một người đang thay Thanh Dương cầm quải trượng giá trị xa xỉ kia, người của công ty sản xuất cùng đạo diễn đều ở trong phòng họp.

Đèn phòng họp điều chỉnh tối lại, màn hình lớn trên tường truyền ra hình ảnh quảng cáo mới nhất của nam nhân. Nam nhân không có lên tiếng quấy rầy việc thẩm định, y liền đứng ở tại chỗ xem quảng cáo. Quảng cáo này dài hơn mười phút, chứa đựng một câu chuyện xưa, hình ảnh thật mượt mà, nam nhân cũng biểu hiện rất khá. Sau khi quảng cáo chấm dứt, đèn phòng họp liền sáng lên.

Thanh Dương chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt lộ ra hơi thở mê người. Nhìn thấy nam nhân xuất hiện, đáy mắt sâu như hồ của hắn mới có một tia dao động, chỉ là nhẹ nhàng, không dấu vết gợn lên……

Hắn nhẹ nhàng mà cử động đôi môi đường cong rõ ràng, thần hình ôn nhu kia, miễn cưỡng mà tỏ vẻ: “Quảng cáo lần này anh quay thật không tồi.”

Hai tròng mắt hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân, ngay cả giọng hắn cũng lộ ra lười biếng ủ rũ. Nhìn thấy khóe miệng hàm chứa ý cười yếu ớt của Thanh Dương, trong lòng nam nhân dâng lên vô số tạp niệm……

Tim nam nhân ở trong bất tri bất giác đập nhanh hơn……

===

Thanh Vương gia [ lười biếng ]: Rốt cục đến phiên tôi lên sân khấu …… (=.,= thân thể ko tốt lên chi cho nhiều)

Nhiên Nghị [ đắc ý ]: Bệnh quỷ, không diễn ~

Lâm Mộ Thiên: tt……

Vĩnh Trình [ cười lạnh ]: Thực rõ ràng là Nhiên tra thiếu bị đánh.

Lâm Việt, Thư Diệu [ bình tĩnh ]: [ xem diễn]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play