Lâm Mộ Thiên rất nhanh thì nhận ra hai người trên ngựa _ thanh niên anh tuấn mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng lộ ra ngạo khí kia là Vĩnh Trình, mà thanh niên còn lại mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen cá tính phô trương kia là Nhiên Nghị. Hai người song song cưỡi ngự mã chạy như điên, nhìn thấy trường hợp này nam nhân vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy kỳ quái. ( Beta: Bắt gian thì chẳng phải nhanh =.,=)

Sao Vĩnh Trình lại ở cùng Nhiên Nghị?

Hơn nữa kiểu chạy như điên này, hình như là đang thi đấu……

Kỳ thật, hôm nay Vĩnh Trình bồi chú hắn đến cùng Nhiên Nghị bàn bạc, công ty con của Vĩnh Trình chuyển hướng sang bất động sản. Về vấn đề khai thác đất phải cần người của Nhiên Nghị bên kia phê chuẩn, chỉ cần Nhiên Nghị mở miệng thì mọi chuyện không thành vấn đề. Nhiên Nghị yêu cầu lần bỏ phiếu tuyển cử lần sau Vĩnh Trình phải nghiêng về phía hắn như một điều kiện trao đổi, hai người bàn bạc xong đạt được tiếng nói chung. Nhưng người trẻ tuổi đều là tranh cường hiếu thắng, dù sao cũng đã ở trường ngựa, cơ hội đánh bại đối phương này so ra cũng không tồi, vì thế Nhiên Nghị hưng trí dạt dào đưa ra đề nghị đua ngựa.

Nhưng hai người cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp Lâm Mộ Thiên, hơn nữa nam nhân Lâm Mộ Thiên kia thế nhưng có thể cùng Thanh Dương ngồi trên cùng một con ngựa tản bộ. Vĩnh Trình đúng lúc kéo dây cương giữ ngựa dừng lại.

“Sao anh lại ở trong này, sao không ở trong nhà nghỉ ngơi, thời tiết lạnh như thế, anh mặc ít như vậy đi ra không sợ cảm lạnh sao?” Vĩnh Trình sắc mặt không tốt lắm nhìn nam nhân vẻ mặt chột dạ, nhìn nhìn lại cái tay đang đặt bên hông nam nhân của Thanh Dương. Hắn mân môi, thần sắc rất kém, mái tóc đen xoã tung dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng đẹp mắt, tia sáng hoa mỹ kia vào lúc này lại có vẻ thật chói mắt.

Hôm nay ánh dương tuy có chút ấm áp, nhưng dù sao cũng là mùa đông, mặc ít sẽ cảm lạnh. Lâm Mộ Thiên cũng biết kỳ thật Vĩnh Trình là quan tâm y, để ý y, nam nhân nhìn chằm chằm mặt cỏ nhân tạo dưới đất, nhỏ giọng trả lời Vĩnh Trình: “Tôi bồi Thanh Dương đến xem tình hình trường ngựa, tùy tiện cưỡi ngựa, tôi không lạnh……” Y quả thực không lạnh, có Thanh Dương ôm y, y như thế nào lạnh. (=.,=)

Nhiên Nghị kéo cương ghìm lại tốc độ cưỡi ngựa, chậm rãi tiến tới gần:“Thật sự là náo nhiệt, Lâm Mộ Thiên anh đều đã có một phen tuổi không lo ở nhà, còn có hưng trí đi ra cưỡi ngựa, thân thể anh như thế chịu được ép buộc trên lưng ngựa sao?” vẻ mặt Nhiên Nghị vui sướng khi người gặp họa, nam nhân nhìn mà trong lòng phát run, nói xong, hắn còn liếc mắt nhìn Thanh Dương.

Thanh Dương đương nhiên nghe ra là Nhiên Nghị đang trào phúng mình thông qua việc làm tổn hại Lâm Mộ Thiên, dùng lời nói để kích thích hắn. Bất quá hắn cũng không để ý, dùng giọng nhẹ nhàng nói với Nhiên Nghị và Vĩnh Trình:

“Bên này không cho phép đua ngựa, xin hai vị tuân thủ quy củ, nếu cứng rắn muốn chơi trò chơi nguy hiểm này, nếu xảy ra vấn đề về an toàn, trường ngựa chúng tôi sẽ không phụ trách.” Giọng hắn rất thong thả, rất lười biếng, trong giọng nói ẩn chứa một ít từ tính đặc biệt mê người.

“Nếu bang chủ Thanh Dương đã mở miệng, chúng tôi đương nhiên cũng không có hứng thú so tài nữa.” Nhiên Nghị cười đáng giận đến cực điểm, tay lắc lắc dây cương, hắn đến giờ mới thôi không nhìn nam nhân.

Vĩnh Trình không có mở miệng nói chuyện nhưng từ thái độ có thể thấy hắn mất hứng.

Lâm Mộ Thiên cũng không nghĩ tới sự tình lại trở nên như vậy, Nhiên Nghị và Vĩnh Trình đương nhiên cũng mất đi hứng thú đua ngựa. Ánh mắt Vĩnh Trình phi thường để ý nhìn chằm chằm tay của Thanh Dương, mấy lần hắn đều cau mày, mà Nhiên Nghị cũng lấy một loại tư thái đứng xem náo nhiệt, thưởng thức bộ dạng nam nhân ở trong hoàn cảnh này, dần dần trở nên không biết làm sao.

Thanh Dương không dấu vết lấy ra cái tay đặt ở bên hông nam nhân. Mất đi độ ấm trên cánh tay Thanh Dương, nam nhân có chút không thích ứng, nhưng Thanh Dương như vậy lại làm cho y buồn rầu.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của nam nhân, Vĩnh Trình đem sự tình hôm nay đơn giản nói cho nam nhân. Vĩnh Trình cũng biết nam nhân không thích Nhiên Nghị, nam nhân cũng không nguyện ý nhắc tới Nhiên Nghị. Hiện tại hắn cùng Nhiên Nghị một chỗ nên phải cho nam nhân một giải thích hợp lý, vì tránh cho nam nhân suy nghĩ miên man nên hắn đã nói sự thật.

Mấy người giằng co, nam nhân lại không biết nên làm sao thu xếp, y chỉ thấy may mắn là Lâm Việt và Thư Diệu không có tới, nếu không lại càng thêm hỗn loạn. Nhiên Nghị tựa như một quả bom hẹn giờ, không có lúc nào là không làm cho nam nhân cảm thấy lo lắng đề phòng.

“Các cậu không nhận ra à, xem đại thúc của chúng ta đã bị dọa đến choáng váng kìa, ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không có. Anh không tính đem Thanh Dương và Vĩnh Trình giới thiệu với nhau sao?” khóe miệng Nhiên Nghị gợi lên một nụ cười tà ác. Hắn mặc trang phục cưỡi ngựa tinh tế khéo léo giống như ác ma đến từ địa ngục, khi cười rộ lên lộ cái cằm thật đẹp, trong đôi mắt tràn ngập hơi thở tà mị.

“……” Lâm Mộ Thiên sắc mặt hơi trắng nhìn Nhiên Nghị _ Nhiên Nghị người này rốt cuộc lại muốn làm chuyện gì đáng giận nữa đây?!

Rất nhanh, trực giác không tốt của nam nhân liền ứng nghiệm.

“Anh không muốn nói, tôi liền thay anh nói cũng được.” Nhiên Nghị hướng ngựa chen vào giữa hai con ngựa của ba người, rất “ nhiệt tình ” giới thiệu Thanh Dương và Vĩnh Trình với nhau.

“Vị này là Vĩnh Trình, cùng Lâm Mộ Thiên có quan hệ không bình thường, còn có thể ngủ cùng giường.”

Lâm Mộ Thiên nhắm mắt, y không lời nào để nói.

Vĩnh Trình nhẹ mân môi, không có trả lời.

Nhiên Nghị càng đắc ý làm trầm trọng thêm, hắn hướng Vĩnh Trình “giới thiệu” Thanh Dương: “Vị này là Thanh Dương, là bang chủ Thanh bang, cũng là Lâm Mộ Thiên ……”

“Tôi là bạn Mộ Thiên, cũng là bạn rất tốt của anh ấy thời học sinh.” Thanh Dương ngắt lời Nhiên Nghị, đúng lúc hóa giải xấu hổ. Đôi mắt lười biếng của Thanh Dương lẳng lặng nhìn chằm chằm Vĩnh Trình: “Rất vui được quen biết cậu.” hắn lễ phép mở màn.

“Hân hạnh.” Vĩnh Trình nhẹ nhàng gật đầu, tự nhiên hóa giải không khí xấu hổ giữa mọi người.

Qua sự “ giới thiệu” của Nhiên Nghị biết được thân phận Vĩnh Trình sau, Thanh Dương nhịn không được nhìn Vĩnh Trình vài lần. Nhưng Vĩnh Trình vẫn có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bả vai hơi run run của nam nhân. Thanh Dương đương nhiên cũng phát hiện khoảnh khắc hai người xuất hiện ở đây, thân thể nam nhân liền trở nên cứng ngắc; đương nhiên hắn biết nam nhân đang khẩn trương, hắn vươn tay chậm rãi vỗ vỗ ngực nam nhân.

Động tác mềm nhẹ giống như an ủi này của Thanh Dương làm cho nam nhân rất nhanh đã bình tĩnh lại. Chỉ là những lúc khiến nam nhân cùng lúc đối mặt bọn họ, y luôn nhịn không được muốn chạy trốn.

Vĩnh Trình trầm mặc nhìn chằm chằm hai người cùng cưỡi một con ngựa. Thanh Dương lười biếng dựa vào đầu vai nam nhân, nam nhân cúi đầu không nói gì, còn Nhiên Nghị lại ở một bên cười lạnh.

Hắn thật muốn nhìn nam nhân này rốt cuộc còn có thể chống cự được tới khi nào, cho dù vừa rồi Thanh Dương thay nam nhân giải vây, cũng chỉ có lúc này thôi, nam nhân này cũng không thể tránh ở bên cạnh Thanh Dương cả đời!

Thanh Dương dùng giọng miễn cưỡng, thong thả nói:“Các cậu cứ tự nhiên, tôi cùng Mộ Thiên còn có chuyện muốn nói nên không cùng các cậu được.” Hắn lên tiếng rời đi trước, cái dạng người nào mà hắn chưa gặp qua, hiện tại hắn cũng không muốn ai tới quấy rầy hắn.

Vĩnh Trình không thèm để ý gật gật đầu, còn Nhiên Nghị lại thờ ơ nhếch khóe miệng. Lúc này, chú của Vĩnh Trình cùng vài vị nghị viên đi tới làm cho Vĩnh Trình và Nhiên Nghị không thể phân thân. Mà Thanh Dương rất là phiền chán mấy lão gia của giới chính trị này, nhưng mấy lão gia này lại có vẻ rất thích Thanh Dương, tranh nhau mời Thanh Dương.

Vì thế, bữa cơm đêm đó cứ như vậy được định sẵn, đương nhiên Vĩnh Trình và Nhiên Nghị cũng tham gia bữa cơm này. Trong bữa cơm này, Lâm Mộ Thiên thân là vai phụ phối hợp diễn chỉ có thể yên lặng ngồi ở bên cạnh Thanh Dương, sắm vai trò bằng hữu; mà Vĩnh Trình cả đêm cũng chưa nói chuyện, còn Nhiên Nghị ngồi ở bên cạnh hút xì gà. Bị mấy lão nhân mời mấy ly, vốn Lâm Mộ Thiên không nói gì, lại sau mấy ly rượu thì bị say……

Có lẽ mọi người đều biết, Lâm Mộ Thiên uống rượu vào sẽ trở nên rất phiền toái, hơn nữa lại nói rất nhiều, thậm chí sẽ phân không rõ đối tượng, phát tiết lung tung, nhưng lại thật mê người…… (=.,=)

Đêm đã khuya.

Mấy lão già này được cấp dưới nâng đi rồi, Nhiên Nghị và Vĩnh Trình hôm nay cũng uống không ít rượu. Hai người vẫn phi thường thanh tỉnh ngồi ở trên ghế, nhìn nam nhân cả người đều quấn lên trên thân Thanh Dương.

Nam nhân Lâm Mộ Thiên này, như thế nào rượu vào một cái liền trở nên không có hình tượng gì đáng nói, còn giống như một đống bùn quấn ở trên người Thanh Dương, chết cũng không chịu buông tay……

Là một minh tinh, lại còn là một ngôi sao có sự nổi tiếng nhất định, y như thế nào có thể làm ra chuyện tổn hại hình tượng như vậy. Nhưng Lâm Mộ Thiên cũng là người, cũng sẽ có lúc bất mãn, cũng sẽ có lúc cần phát tiết. Tuy rằng bình thường chuyện gì cũng ngậm miệng không dám nói, nhưng sau khi uống rượu sẽ không như vậy. Quản ngươi là Thiên Vương lão tử thì ở trong đôi mắt say lờ đờ mông lung của y đều chẳng có vẻ gì lạ. (=.,=)

“Không biết uống cũng đừng học người ta cậy mạnh, muốn dùng rượu để chứng minh mình là một nam tử hán, ý tưởng này không khỏi cũng quá buồn cười.” Nhiên Nghị ở bên cạnh cười nhạo nam nhân ngu xuẩn.

Vĩnh Trình đi dìu nam nhân lại bị nam nhân bỏ qua một bên, cả người nam nhân đều dán lên trên thân Thanh Dương, ở trong lòng Thanh Dương cạ qua cạ lại, miệng còn phát ra tiếng ah ô.

Không biết xấu hổ!

Thật sự là không biết xấu hổ!

Lão nam nhân này sao có thể không biết xấu hổ như vậy! Chẳng những bám Thanh Dương không buông, miệng còn phát ra âm thanh “ dâm đãng” như vậy. Còn lộ ra biểu tình vô tội, đàn ông ba mươi mấy tuổi đầu còn “nhõng nhẽo”, rõ ràng là thiếu chà đạp! (quản ca là Thiên Vương lão tử:v)

Nhiên Nghị trong lòng hung hăng mắng, mắng nam nhân vô sỉ, rác rưởi không biết xấu hổ, thiếu bị x…… (=.,=)

Mà Vĩnh Trình nhìn thấy loại trường hợp này cũng nhíu mày, đáy mắt hắn tựa hồ có tia lửa đang bùm bùm nổ vang. Nam nhân ngốc Lâm Mộ Thiên này có thể có chừng có mực dùm hắn được không? Ở trước mặt hắn còn ôm nam nhân khác, buổi chiều buổi sáng cũng người khác cưỡi ngựa thì thôi đi, hắn không nghĩ vì việc nhỏ mà tính toán chi li. Nhưng hiện tại nam nhân ngốc Lâm Mộ Thiên này cư nhiên còn trước mặt mặt hắn, ở trong lòng Thanh Dương cọ đến cọ đi, còn bỏ tay hắn ra. Vĩnh Trình có cổ xúc động muốn xông lên tát nam nhân mấy bạt tai.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cuối cùng hắn cũng không có dùng vũ lực trấn áp.

Hắn liền cùng Nhiên Nghị ngồi ở một bên nhìn hành động buồn cười lại đáng giận của nam nhân, nam nhân say rượu sống chết quấn quýt lấy Thanh Dương. Vĩnh Trình kéo y, y không thèm nhìn; Nhiên Nghị kêu y, y cũng không dừng. Cái gì uy hiếp, cái gì đáng sợ, cái nào cũng đều quên, chỉ có Thanh Dương nói với y, y ngẫu nhiên còn nhẹ giọng trả lời hai câu.

Thanh Dương vươn ngón tay thon dài lược hiển tái nhợt kia rất tự nhiên luồn vào trong tóc nam nhân, mềm nhẹ vuốt ve mái tóc mượt mà của y.

Nam nhân cơ hồ khóa ngồi ở trên người Thanh Dương, hai tay lung tung ôm chặt Thanh Dương.

“Có làm sao không, có thoải mái hay không?” Thanh Dương vuốt ve lưng nam nhân.

“Không……” Nam nhân yếu ớt trả lời.

“ Vậy về nhà đi.” Thanh Dương nhẹ giọng dỗ nam nhân.

“Không……” Nam nhân uống rượu, sống chết cũng không chịu đi.

Nhiên Nghị bắt đầu không kiên nhẫn:“Rõ ràng đem hắn nâng đi có phải xong không? Chẳng lẽ phải bồi hắn cả đêm như vậy?” Tuy rằng không có cứng rắn muốn hắn lưu lại, nhưng không biết vì sao hắn còn chưa muốn chạy. Cho dù là nhìn hành động của nam nhân sau khi say rượu, hắn cũng đã nhìn hơn nửa giờ, đêm nay nam nhân uống rất nhiều, say có chút thái quá.

“Có thể nâng anh ta đi tôi đã sớm nâng, cậu không phát hiện vừa rồi anh ta trực tiếp bỏ qua tôi sao.” Nhắc tới chuyện này Vĩnh Trình liền phiền, cho tới bây giờ hắn còn chưa bị người khác vứt một bên như vậy, quả thật mất mặt.

“Nếu các cậu có việc thì về trước đi, tôi đưa anh ấy trở về.” Thanh Dương tỏ thái độ, hắn miễn cưỡng ôm nam nhân, nam nhân gắt gao dựa ở trong lòng hắn, giống như hai người bên cạnh chỉ là cái nền.

“Tôi có rất nhiều thời gian.” Nhiên Nghị cười lạnh.

“Tôi không quen về nhà sớm như vậy.” Vĩnh Trình không yên lòng trả lời, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nam nhân thật đáng giận kia. Nhìn thấy nam nhân sau khi uống rượu đối với Thanh Dương thân mật như thế, trong lòng hắn có chút tư vị không rõ.

Thanh Dương không có nói nữa, hắn cúi đầu nhìn nam nhân, hơi thở của hắn đều phả vào trên gương mặt vì uống rượu mà trở nên nóng bỏng của y. Cảm giác ái muội lại ngứa ngáy kia không ngừng khiêu khích ý chí nam nhân……

Lúc này.

Lâm Mộ Thiên thần chí không rõ ngẩng đầu, chủ động hôn lên đôi môi hơi lạnh của Thanh Dương, miệng y còn nỉ non nói sảng: “Thanh… Thanh Dương…… Tôi rất thích cậu……”

Trong âm thanh yếu ớt lại mang theo một chút nức nở, làm cho người ta có chút đau lòng. Âm thanh áp lực thật lâu này, không thể nghi ngờ trở thành một quả bom, mãnh liệt nổ bùng giữa mấy người. (tiếng sấm giữa trời quang:v)

Nhất thời, trong phòng lặng ngắt như tờ, mà tiếng hôn môi đau khổ triền miên phát ra do thần cánh hoa quấy động kia, vào lúc này có vẻ dị thường rõ ràng. Nam nhân đắm chìm ở trong thế giới của riêng mình kia, đã sớm thần chí không rõ……

Lâm Mộ Thiên đã sớm quên bên cạnh còn hai người, đang dùng ánh mắt đã lạnh xuống đến âm độ, nguy hiềm nhìn chằm chằm nam nhân đang chủ động hiến hôn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play