Lâm Mộ Thiên giãy dụa ý đồ hất người phía sau ra, đột nhiên, một cỗ nhiệt khí đánh úp lại. Khoang miệng nóng ướt của đối phương ngậm lấy tai y, tinh tế mút vào. Đầu lưỡi nóng ướt xẹt qua vành tai y, dẫn tới y bất an sợ run, mà đối phương tựa hồ không có ý buông tha y, hô hấp nóng rực ái muội truy đuổi hai má y.
“Đừng sợ, là tôi.” Phía sau truyền đến một giọng nói trấn an quen thuộc tràn ngập ôn nhu, nam nhân lập tức nghe ra giọng nói ôn hòa không thể lẫn của Thư Diệu.
Nam nhân biết người phía sau là Thư Diệu thì lúc này thân thể mới dần dần trầm tĩnh lại. Vì nam nhân uống rượu nên khiến cho bước chân hiện tại của y không quá ổn định, nam nhân tùy ý Thư Diệu đỡ y từ phía sau.
Thư Diệu mềm nhẹ mút lỗ tai mẫn cảm của y, thấp giọng ghé vào lỗ tai y phát ra tiếng cười ôn nhu. Hắn vén áo nam nhân lên, vuốt ve thân thể đầy đặn của nam nhân, thân thể nam nhân mềm dẻo làm cho hắn yêu thích không buông tay, vì thế liền ôn nhu âu yếm nam nhân gấp bội. Động tác hắn mềm nhẹ nhưng có sức mạnh không thể kháng cự.
Phát hiện thân thể nam nhân có dấu hiệu mềm hoá, phát hiện nam nhân như có như không chống cự, hắn không có tiếp tục nữa, mà lựa chọn thuận theo tâm tình nam nhân mà buông y ra.
“Sao cậu mặc thành như vậy?” Lâm Mộ Thiên nghi hoặc đánh giá Thư Diệu mặc đồng phục nhân viên phục vụ, sự thân thiết ngắn ngủi vừa rồi làm cho hai má nam nhân ửng hồng chưa biến mất.
“Làm như vậy là vì muốn trốn phóng viên, anh cũng biết cái đám phóng viên đó thật phiền phức.” Thư Diệu tháo mũ trên đầu xuống, tiện tay cào cào mái tóc đen, con ngươi đen hữu thần lại ấm áp “Anh biết đó, nếu bị bọn họ chụp đến tôi và anh cùng một chỗ, kia khẳng định sẽ lấy quan hệ giữa hai công ty Đông Tinh và Phong Xa để làm đầu đề.”
Lâm Mộ Thiên hiểu rõ gật đầu, Thư Diệu vô luận mặc cái gì cũng rất đẹp mắt, lúc nãy hắn kéo mũ xuống rất thấp, hơn nữa nam nhân tâm tình không tốt nên căn bản vô tâm đi chú ý người bên cạnh, sau khi biết được chân tướng thì khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Thư Diệu vốn không muốn tới tham gia hoạt động thương mại lần này, nhưng người đại diện nói với hắn rằng Lâm Mộ Thiên cũng sẽ tham dự nên hắn lập tức đáp ứng tham dự hoạt động khai trương này. Trường hợp này bí mật, nếu để nhiều người biết hắn cùng nam nhân tiếp xúc thì cũng rất không tiện, nhưng Thư Diệu không muốn buông tha cơ hội gặp mặt nam nhân.
Nam nhân cũng biết Thư Diệu không dễ dàng gặp được, cho nên vẫn để cho Thư Diệu ở lại trong phòng, cũng tránh được khá nhiều phiền toái không cần thiết. Nam nhân là người trưởng thành, cho nên Lâm Việt cũng không phải lúc nào cũng kè kè theo y, cũng cho nam nhân không gian riêng. Sau một đêm miệt mài nên đêm nay, Lâm Việt cũng không có tiến tới quấy rầy nam nhân nghỉ ngơi.
Cái này thành ra cho nam nhân và Thư Diệu không ít không gian để ở chung, Thư Diệu rất đơn giản, hắn không muốn gì nhiều, chỉ cần nhìn nam nhân tốt, đừng cả ngày xụ mặt thì hắn đã thỏa mãn.
Mà Lâm Mộ Thiên cũng biết dụng tâm của Thư Diệu, cho nên ở trước mặt Thư Diệu, y tận lực duy trì tâm tình tốt. Cùng Thư Diệu ở một chỗ, nam nhân luôn có cảm giác được che chở, mặc dù có chút ôn nhu đôi khi có vẻ không quá chân thật, nhưng này lại có thể làm cho trái tim bị thương của nam nhân bình phục.
“Cả đêm nay anh không vui, tôi đều nhìn thấy, lúc anh ở phòng tiệc còn uống không ít rượu.” Thư Diệu đang nắm mặt nam nhân, chạm nhẹ đôi môi nam nhân, môi nam nhân còn lưu lại mùi rượu.
Hô hấp nóng ướt của Thư Diệu phun lên môi nam nhân, ánh mắt nam nhân nghênh tiếp đôi mắt đen ôn nhu của đối phương, khóe miệng nam nhân lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Tôi không sao, cậu không cần lo lắng cho tôi.”
Nam nhân cảm giác được sự quan tâm của Thư Diệu đối với y, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp, làm cho y cảm thấy không khổ sở như vậy, này coi như là an ủi mà Thư Diệu cho y.
Thư Diệu nhẹ nhàng đụng vào môi nam nhân vài cái, bốn đôi môi cánh hoa nhẹ nhàng đụng vào lại rất nhanh tách ra, trên môi nam nhân còn lưu lại độ ấm……
“Cậu ăn mặc như vậy xuất hiện ở buổi tiệc, không sợ bị phát hiện sao?”
“Tôi đây không phải không bị phát hiện sao?”
Nam nhân biết hành động của Thư Diệu kỳ thật không tồi, chỉ cần không quá rêu rao là sẽ không bị đám phóng viên phát hiện, cho nên lo lắng của y tựa hồ dư thừa.
Thư Diệu ôm nam nhân đến bên cửa sổ, hai người dựa vào bệ cửa sổ hóng gió biển, thưởng thức bờ biển xa xa. Ánh đèn ngũ sắc chiếu rọi dưới mặt nước, tràn ra ánh sáng hoa mỹ, tiếng sóng đập vào thân thuyền trong màn đêm dị thường rõ ràng. Thư Diệu đứng ở phía sau nam nhân, ôm cả nam nhân vào trong ngực, ngửi hơi thở nơi cần cổ nam nhân.
Thư Diệu ở bên tai nam nhân hỏi: “Vừa rồi Nhiên Nghị nói với anh cái gì mà khiến anh trở nên không vui như vậy?” (tên này chả biết zề cả >.<)
“Tôi không biết hẳn phải nói như thế nào, cậu không cần hỏi lại tôi, tôi thật sự……” Lâm Mộ Thiên căn bản không biết nên nói như thế nào mới được. Y lo lắng đến mối quan hệ giữa Thư Diệu và Nhiên Nghị, cuối cùng nam nhân vẫn câm miệng không nói.
Đôi mắt đen của Thư Diệu có ám sắc lắng đọng, hắn liếm hôn cổ nam nhân thật ôn nhu, không có tiếp tục truy vấn. Mà nói thực ra, hắn cũng không hy vọng giữa nam nhân và Nhiên Nghị có mâu thuẫn gì.
“Có vấn đề gì nhất định phải nói cho tôi biết.”
“Uhm.” Nam nhân gật đầu, vẻ mặt đã có chút phập phồng không ngừng.
Lúc này, Thư Diệu đột nhiên nói sang chuyện khác.
“Đúng rồi, Mộ Thiên, lần này anh phụ trách tuyển nghệ sĩ, vậy có tìm được người mới hài lòng hay không?”
“Có, có một người mới gọi là A Nhạc cũng không tệ lắm, Lâm Việt hình như rất vừa lòng cậu ta.” Lâm Mộ Thiên cũng không e dè nói cho Thư Diệu chuyện công việc.
“Lâm Việt có nói với anh sẽ chuẩn bị đào tạo người mới như thế nào không?”
Lâm Mộ Thiên nhìn Thư Diệu vài giây, mới lắc đầu: “Không có.” Giọng nam nhân có vẻ trở nên trầm thấp không hiểu.
Thư Diệu có chút đăm chiêu lên tiếng, rồi cũng không truy vấn nữa, đáy mắt đen láy của hắn nồng đậm như mực, làm cho người ta khó có thể nắm bắt.
“Đêm nay tôi lưu lại.” Thư Diệu ôm sát thân thể nam nhân, phát hiện thân thể nam nhân cứng còng, hơn nữa còn vẻ mặt u buồn nhìn hắn, hắn lại bổ sung một câu, “Tôi chỉ muốn cùng anh nói chuyện phiếm.” Thư Diệu luôn ôn nhu như vậy, ôn nhu làm cho nam nhân cảm thấy bản thân dường như dần dần trầm luân trong phần ôn nhu này……
Đêm nay trải qua phi thường bình tĩnh, cũng rất nhẹ nhàng, làm cho nam nhân cảm giác được ấm áp và an tâm.
Thư Diệu đến sẽ luôn có thể bình phục những chuyện không thoải mái trong lòng y, khi y và Thư Diệu ở cùng nhau, y cũng có thể quên những chuyện không thoải mái trước đó. Nếu quan hệ giữa Thư Diệu và Nhiên Nghị không phải tốt như vậy, nam nhân vẫn rất nguyện ý bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình. Chính là có đôi khi mọi chuyện không như mong muốn, không có biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Quan hệ giữa Thư Diệu và Nhiên Nghị, y chỉ có thể không can thiệp, mà quan hệ giữa y và Thư Diệu cùng với Nhiên Nghị cũng phi thường khó có thể lý giải, có lẽ ngay cả chính bản thân nam nhân cũng không làm rõ được, đều mơ hồ về loại quan hệ phức tạp “Tiễn bất đoạn lý hoàn loạn (không cắt đứt sẽ càng rối loạn)” giữa bọn họ.
Nam nhân cũng không nguyện ý đi suy nghĩ nhiều quá, cũng không nguyện ý khiến cho mình phiền não. Có một số việc y tình nguyện mình càng hồ đồ chút thì càng tốt hơn, có đôi khi nhìn quá rõ, ngược lại sẽ càng không thể xử lý, không thể hài hòa, không thể có được sự cân bằng!
Sáng hôm sau, Thư Diệu nhận được điện thoại của ông chủ liền rời đi, lúc Lâm Mộ Thiên tỉnh lại thì Thư Diệu đã đi rồi. Giữa trưa cùng Lâm Việt ăn cơm, cùng Lâm Việt đi dạo du thuyền một chút, nam nhân rất lo lắng sẽ gặp lại Nhiên Nghị lần nữa, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, cũng không có tâm tình thưởng thức phong cảnh.
Đến chiều, Lâm Mộ Thiên mới biết chiếc du thuyền mà mình đang ở trên này, là một trong những hạng mục đầu tư mới trong năm nay của Thanh Dương. Nói cách khác, chiếc du thuyền này là của Thanh Dương!
……
Hiện trường cắt băng khánh thành.
Lâm Mộ Thiên cùng các nhân vật nổi tiếng tụ tập ở trên boong thuyền, xem nghi thức cắt băng, rất nhiều phóng viên đều vác cameras một bên chuẩn bị chụp ảnh. Dưới sự nâng đỡ của các thuộc hạ, Thanh Dương không chút hoang mang chậm rãi đi ra. (=.,= hết nói nổi)
Ngón tay dài nhỏ của Thanh Dương nhẹ nhàng nắm quải trượng khắc rồng tinh mỹ (T.T quải trượng), chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng ngầm. Hắn vẫn mặc xiêm y cổ điển kiểu Trung Hoa với chất vải sa tanh màu xanh đậm, nhưng nếu để ý sẽ thấy hoa văn chìm trên quần áo mỗi lần đều không giống nhau. Chất liệu sa tanh mượt mà như tơ màu xanh đậm càng khiến cho da hắn càng trở nên tái nhợt.
MC ở trên đài đang phát biểu nhưng Lâm Mộ Thiên căn bản nghe không vô, ánh mắt y di động theo thân ảnh của Thanh Dương. Người phụ trách cắt băng hôm nay gồm ba người, ngoài Thanh Dương ra, còn có chú của Vĩnh Trình, cùng đại diện cục chính trị _ Nhiên Nghị.
Này cũng chứng tỏ quan hệ hợp tác của ba bên!
“Tôi đại diện chính phủ tới tham gia hoạt động lần này, thật vinh hạnh……” Nhiên Nghị ở trên đài nói những lời khách sáo. Trang phục của hắn cũng phi thường khéo, không thể phủ nhận hắn rất biết thưởng thức, cũng xác thực rất tuấn tú, hắn xuất hiện thu hút sự chú ý cao độ của phóng viên.
Toàn bộ nghi thức cắt băng, Thanh Dương cũng chưa mở miệng nói một chữ. Sau khi cắt băng xong, dưới sự nâng đỡ của thuộc hạ, Thanh Dương rời khỏi hiện trường; biết Thanh Dương đã ở trên thuyền, nam nhân đều mất hồn mất vía trải qua cả buổi chiều.
Từ lần trước y cùng Thanh Dương làm chuyện kia sau……
Y vốn chưa có gặp qua Thanh Dương, thậm chí y có chút lảng tránh Thanh Dương, y còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, nên dùng tâm tình như thế nào để đối mặt Thanh Dương.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Mộ Thiên đều luôn ở trong phòng không có đi ra ngoài, y không đi tham gia hoạt động nào. Ngẫu nhiên có phóng viên đến phỏng vấn y, y cũng sẽ rất thân thiện hoan nghênh.
Mấy ngày nay, Lâm Việt cũng cho nam nhân thời gian nghỉ ngơi trọn vẹn, nam nhân cũng biết Lâm Việt và Vĩnh Trình đều có đối tác làm ăn ở trên thuyền, lần họp mặt giới thượng lưu này là cơ hội không dễ có. Những lúc như vậy, nam nhân chưa bao giờ gây trở ngại bọn họ, mà giữa bọn họ giống như đã hình thành sự ăn ý.
Lúc y lại nhìn thấy Thanh Dương là ở sòng bài xa hoa trên du thuyền. Nam nhân vốn đi ra tìm Lâm Việt, lại bị vài vị thiếu gia nổi tiếng ngăn lại tìm phiền toái, nam nhân nhớ rõ cha của mấy người này từng làm việc bên cạnh ba ba y.
“Lâm thiếu gia, anh hiện tại lưu lạc đến mức phải đi làm diễn viên nuôi sống bản thân a!”
“Lăn lộn ở giới giải trí thật vất vả đi! Phỏng chừng anh không có thời gian theo chúng tôi đi ra ngoài uống trà rồi!”
“Nếu là phụ nữ còn có thể dùng sắc đẹp đi lừa ông chủ, đáng tiếc nha, anh là một diễn viên cũng sắp hết thời!”
“Không lâu nữa ông chủ anh sẽ tìm người thay thế vị trí của anh, anh cho là bộ dạng này của anh có thể ăn bao nhiêu năm cơm ngôi sao?!” Mấy thiếu niên kia tùy ý cười nhạo nam nhân trầm mặc, nam nhân cũng không thèm để ý tới. Năm đó lúc ba ba y phá sản, loại mắt lạnh nào mà y chưa gặp qua chứ.
Nam nhân không có phát hiện thân ảnh Lâm Việt, y đang chuẩn bị quay về phòng, nhưng vừa mới quay người liền thấy Thanh Dương đứng ở phía sau y. Thanh Dương vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy thiếu gia đang trêu chọc nam nhân kia……
Thanh Dương ngoắc gọi thuộc hạ, rất nhanh mấy thiếu niên kia đã bị tha đi. Lâm Mộ Thiên tâm tình khẩn trương nhìn về phía Thanh Dương thần thái lộ ra nhiều điểm ủ rũ.
Đôi mắt u tĩnh của Thanh Dương lẳng lặng nhìn chăm chú vào y……
“Tôi muốn mời anh uống một ly cà phê, không biết anh có thời gian hay không, có nguyện ý cùng tôi hay không?” Giọng Thanh Dương rất nhạt, rất nhẹ, hắn không nhìn những người xung quanh đang nhìn chăm chú vào họ, hắn chỉ thản nhiên nhìn nam nhân chân tay luống cuống trước mắt này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT