Loại mặt hàng này, cũng có thể khiến cho Thư Diệu _ người đã từng gặp qua vô số mỹ nữ, mỹ nam mê muội, vì y thủ thân sao? Thực con mẹ nó buồn cười! Lâm Mộ Thiên rốt cuộc tốt chỗ nào? Rốt cuộc tại sao lại đáng giá cho nhiều người vì y tranh tài đoạt lợi như vậy?

Nhiên Nghị thật sự không phát hiện Lâm Mộ Thiên có ưu điểm gì, trừ bỏ nhẫn nại, chính là yếu đuối, còn có cái gì sao? Cho dù là lúc hắn thượng Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên cũng chỉ nói với hắn “không muốn không muốn”, càng đừng nói biểu hiện trúc trắc ở trên giường kia _ đó là một trong những biểu hiện kém cỏi nhất mà Nhiên Nghị từng gặp qua!

Hắn cũng không biết bản thân là cái dạng tâm tình gì, tự dưng đem y kéo qua… ôm. Hắn thật muốn đem chính tay mình chặt đi, cư nhiên không chịu khống chế, thực con mẹ nó……

Những ngày sau đó cùng mấy ngày hôm trước hầu như là giống nhau, đi tới đi lui đều là rừng cây không có lối ra, Nhiên Nghị đối với Lâm Mộ Thiên vẫn chán ghét như thưòng, hắn rất ít khi nhìn Lâm Mộ Thiên.

“Cẩn thận!” Lâm Mộ Thiên bản năng vươn tay kéo Nhiên Nghị lại. Y đầu đầy mồ hôi nhìn sắc mặt khó xem của Nhiên Nghị, mới mở miệng giải thích nói: “Phía trước không thể đi, là đầm lầy.”

Nhiên Nghị cúi đầu nhìn nhìn mặt đường phía trước _ đúng là đầm lầy, nếu không phải Lâm Mộ Thiên kéo hắn một phen, hắn đã sớm bước vào đó. Nhiên Nghị nhìn y vài lần, cũng không nói gì, bảo hai gã vệ sĩ kia quay đầu đi nơi khác.

Nhiên Nghị vẫn chưa cùng Lâm Mộ Thiên nói chuyện, thẳng đến khi bọn họ dừng lại ở một thác nước nhỏ nghỉ ngơi, Nhiên Nghị mới nghẹn ra một câu “Cám ơn” (=..= đợi câu này của ca mún dài cổ). Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện biểu tình trên mặt Nhiên Nghị rất hỗn loạn, có phiền lòng, có bất đắc dĩ, cũng có chán ghét, đủ loại tình tố rối rắm cùng một chỗ khiến cho y không rõ lắm tâm tính của Nhiên Nghị đến tột cùng là thế nào.

“Thiếu gia, ngày mai chúng ta đi về phía tây đi, như vậy có thể mau chóng đi ra ngoài.” Vệ sĩ đề nghị với Nhiên Nghị. Hiện tại Nhiên Nghị căn bản không có tâm tình nghe, hơn nữa tiếng nước chảy ào ào ở thác nước kia càng tăng thêm lo lắng của hắn.

Hai gã vệ sĩ ở bên cạnh Nhiên Nghị nói đến nói đi, lượn qua lượn lại khiến Nhiên Nghị vốn đã buồn bực muốn đá người. Cuối cùng hắn hô một tiếng “ cút ”, hai gã vệ sĩ kia mới ngoan ngoãn ra xa kia nghỉ ngơi.

Lâm Mộ Thiên nhìn ra Nhiên Nghị đang tức giận, y vốn muốn chạy xa một chút, chờ Nhiên Nghị hết giận rồi trở về. Tuy rằng y cũng không biết Nhiên Nghị đang giận cái gì, nhưng đây là cách tốt nhất để tránh đổ thêm dầu vào lửa. (khổ:v)

“Anh đứng lại đó cho tôi.” Nhiên Nghị ngăn ở trước mặt y, có chút hỗn loạn hỏi y, “Anh đi đâu? ”

“Tôi sang bên kia tắm rửa.” Lâm Mộ Thiên thành thật trả lời, trong bóng đêm, đường cong thân hình y thật rõ ràng, lúc này Nhiên Nghị mới phát hiện kỳ thật dáng người Lâm Mộ Thiên coi như được chút……

Trên da thịt màu mật ong mê người kia có mồ hôi tinh tế chậm rãi chảy xuống, mái tóc y ở trong gió hơi hơi bay lên. Diện mạo y không tính là đẹp cũng không tính khó coi, chỉ là loại bình thường, khi y nhẹ nhàng hô hấp, ngực tự nhiên phập phồng. Quần áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp kia dán sát da thịt y, cơ thể cân xứng dưới ánh trăng mông lung, rất là mê người.

Làm cho người ta rất muốn kiểm tra, xoa bóp, nhu nhu……

Trong đầu Nhiên Nghị đã hiện ra hình ảnh vứt quần áo y, ép y xuống mặt đất, tiến vào thân thể y. Nhiên Nghị chán ghét ý nghĩ của mình _ làm cái gì chứ! Cái dạng đàn bà nào hắn chưa thấy qua, hiện tại cư nhiên muốn tìm bất mãn như vậy, cư nhiên khát cầu thân thể một nam nhân. Hắn nhịn không được ở trong lòng mắng bản thân mình, càng cùng Lâm Mộ Thiên ngốc lâu, hắn càng trở nên kỳ quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play