Nữ nhân viên cửa hàng nhất thời không lên tiếng, sùng bái nhìn chằm chằm nam nhân thành thục mị lực phía trước.
Lâm Mộ Thiên lúc gần đi, phất tay chào những nữ nhân viên, tiếp theo hắn đi ra tiệm bánh ngọt mua lấy một chiếc bánh ngon nhất, thật cẩn thân mà đem nhẫn cầu hôn đặt trong túi tiền, liền lái xe đến trước chỗ ở của bạn gái.
Kỳ thật, hắn cùng Tâm Nghi cũng chỉ là tình cờ quen biết, lần gặp mặt đầu tiên của họ, là trong một concert ca nhạc, Tâm Nghi chỉ là một khán giả bình thường, đồng thời cũng là một fan hâm mộ bọn họ. Lúc sau hai người mới gặp lần đầu đã quen thân, cảm thấy được thập phần hợp nhau, hai người tự nhiên cứ như vậy mà đến với nhau, hắn cũng thường cùng Tâm Nghi họp mặt với các thành viên trong nhóm, lâu dần cũng thành thân quen, kỳ thật trong lúc đó hắn cùng Tâm Nghi cũng không thể nói rõ là ai theo đuổi ai, có lẽ đây là tình đầu ý hợp theo như lời người ta nói đi!
Leng keng....
Cửa lớn mở ra, xuất hiện trước mắt hắn... là một gương mặt anh tuấn quen thuộc.
"Nhiên Nghị...."
"Đại thúc, anh sao giờ này mới đến, tôi cùng Thư Diệu đã đến đây hơn một tiếng rồi, chỉ còn chờ anh với Vĩnh Trình thôi!" Trên vẻ mặt anh tuấn của Nhiên Nghị lộ ra vẻ tức giận, còn có vài phần không kiên nhẫn, nhưng khóe miệng vẫn là tươi cười.
Nhiên Nghị một tay khoát lên vai hắn, trực tiếp kéo hắn vào cửa.
"Đt, anh đến chậm, phải phạt bia!' Nhiên Nghị đưa ra trừng phạt.
Lâm Mộ Thiên mới vào nhà, đã thấy Thư Diệu ngồi bên bàn cơm kiểu cũ, đang nhấm nháp món điểm tâm của Tâm Nghi, Thư Diệu ngẩng đầu nhìn hắn, giơ đũa lên chỉ về phía Nhiên Nghị: "Cậu mau giúp Mộ Thiên mang đồ vào đi!"
"Hai cậu sớm như vậy đã đến." Lâm Mộ Thiên chỉ bất đắc dĩ tươi cười, hắn nhìn căn phòng nhỏ hai gian quen thuộc, cùng hắn lần trước đến cũng không có gì thay đổi, chính là không thấy Tâm Nghi ở đâu.
Nhiên Nghị đưa bánh ngọt vào tay hắn, chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh, muốn hắn ngồi xuống.
Nhiên Nghị đem bánh ngọt đặt lên bàn, bắt đầu rót bia cho Lâm Mộ Thiên: "Tâm Nghi vừa ra ngoài đón Vĩnh Trình, Vĩnh Trình lần đầu đến đây, không quen đường, chờ một chút bọn họ sẽ trở lại." Nhiên Nghị tựa hồ nhìn thấy thắc mắc của hắn, cũng tự động giúp hắn giải mối ngờ.
Thư Diệu mặc một chiếc áo trắng sạch sẽ, cổ áo tùy ý rộng mở, mái tóc màu tím hôm qua sau khi kết thúc công việc đã trở lại màu đen tuyền, ánh mắt Thư Diệu đen nhánh, rất động lòng người, rất đẹp, Thư Diệu vừa tùy ý ăn món gì đó, vừa nhìn hắn, còn hướng hắn cười cười.
"Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật bạn gái anh, người tính nhiều không nhiều, ít không ít, nhưng càng đông càng vui, đã lâu không được thoải mái như vậy, dù sao cũng là người một nhà, anh sợ cái gì." Nhiên Nghị vừa nói, vừa đem bia đưa cho Lâm Mộ Thiên, "Đt, anh cần phải uống cho hết!"
Lâm Mộ Thiên cười dài cầm lấy ly bia, "hào sảng" uống hết, hắn buông ly, liếm liếm bọt còn dính trên môi, giờ phút này, trong phòng đột nhiên im lặng.
Dưới ánh mắt đột ngột trở nên kỳ quái của Nhiên Nghị cùng Thư Diệu, hắn ngượng ngùng đỏ mặt.
Hắn cũng không biết, rốt cục tự nhiên....
"Làm sao vậy?" Lâm Mộ Thiên hỏi hai người đối diện.
Hai người lắc đầu.
"Trên mặt tôi có dính lọ sao?" Hắn mờ mịt sờ sờ mặt.
"Không có...." Thư Diệu thấp giọng trả lời.
Thư Diệu huých Nhiên Nghị một chút, Nhiên Nghị cũng khôi phục lại, cười ha hả lắc đầu với Lâm Mộ Thiên: "Trên mặt anh chẳng có dính gì đâu."
"Vậy hai cậu sao dùng ánh mắt kỳ cục.... nhìn tôi như vậy?" Lâm Mộ Thiên xấu hổ nhìn hai người, không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhiên Nghị lại rót cho hắn vài ly bía: "Không thể nào, mặt anh sạch sẽ như vậy, chúng tôi chỉ là cảm thấy bộ dáng đại thúc lúc uống bia là càng đẹp trai nha!"
"Ít nịnh thôi ông tướng." Thư Diệu bất mãn nói, Thư Diệu nhìn ánh mắt của Nhiên Nghị, tựa hồ có chút lãnh đạm.
Ba ngôi sao lớn, ngồi vây quanh bàn cơm đã cũ, vừa trò chuyện, vừa uống bia dùng bữa, chờ Tâm Nghi cùng Vĩnh Trình trở về.
Lâm Mộ Thiên trách cứ Nhiên Nghị làm cho Tâm Nghi một mình ra ngoài, vạn nhất gặp chuyện gì nguy hiểm, vậy khó mà nói, Nhiên Nghị cũng tỏ vẻ hối lỗi, lần sau sẽ không như vậy, còn dùng sức rót bia cho hắn, một tiếng rồi cứ một tiếng "đt" kêu đến quen miệng, "nhiệt tình" của Nhiên Nghị, khiến cho Thư Diệu ngồi đối diện Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng cười khinh thường.
"Tôi tôi tôi... về... rồi!"
Ba chai bia đặt xuống, nhân vật chính Tâm Nghi rốt cục đã về, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, vui vẻ đi vào phòng, mà Vĩnh Trình đeo kính mát, vẻ mặt hững hờ đi theo phía sau.
Nhiên Nghị ngồi bên cạnh Thư Diệu, nhường chỗ cho Tâm Nghi.
Tâm Nghi cũng nhận hảo ý, ngồi vào phía tay trái của Lâm Mộ Thiên, mà chỗ trống bên phải của Lâm Mộ Thiên, cũng đã bị Vĩnh Trình ngồi xuống, Lâm Mộ Thiên thế nhưng không dám nhìn vào mặt Vĩnh Trình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT