Nam nhân giận dỗi, hắn liền xem như không biết, chỉ cần mỗi ngày nam nhân đúng giờ về nhà thì tốt rồi. Nhưng từng ngày qua lâu như vậy, Lâm Việt thật sự chịu không nổi, hắn chịu không nổi nam nhân bỏ mặc hắn.
Hôm nay, nam nhân tan tầm rất sớm nên đã trở về nhà, hắn rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “ Anh đang ép em kết hôn sao?”
“……”
“ Anh nói ‘phải’ thì em sẽ dựa theo ý của anh mà làm, anh nói ‘ không phải’ vậy anh coi như em chưa hỏi qua.” Lâm Việt ngồi xuống bên cạnh nam nhân, nam nhân liền đứng dậy đi rót nước. Gần đây hắn luôn cảm thấy nam nhân giống như cố ý hoặc vô tình giữ khoảng cách với hắn.
“……” Nam nhân tiếp tục rót nước, không đáp lời hắn.
Lâm Việt mặc áo ngủ không cam lòng đuổi theo qua, hắn đi đến phía sau nam nhân, hai tay vây quanh thắt lưng nam nhân, cái cằm tinh xảo để ở đầu vai y. Nam nhân bị động tác thân mật thình lình của hắn làm sợ tới mức tay run lên một cái.
“Em bảo anh nói một chữ, mà khó như vậy sao?” giọng Lâm Việt rất thấp, rất nhẹ, thật bất đắc dĩ.
Yêu cầu của hắn không cao, chỉ là muốn nam nhân nói “ không” mà thôi. Hắn hy vọng đạt được sự tán thành của nam nhân, nhưng nam nhân thủy chung vẫn duy trì trầm mặc, hắn chưa từng gặp qua tình huống khó giải quyết như vậy. Hắn chưa từng theo đuổi ai, lần này không giống. Lần này người này là anh ruột của hắn, lại còn là một nam nhân.
Hắn không xác định mình có năng lực bắt lấy người này hay không……
Động tác nam nhân ngừng lại, vẻ mặt phức tạp dừng ở ly nước, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Đôi tay ôm thắt lưng nam nhân của Lâm Việt chậm rãi cởi bỏ cúc áo trước ngực nam nhân.
Chuyện xảy ra kế tiếp, căn bản không cần nghĩ cũng có thể đoán được. Sau khi “ làm ” xong, nam nhân vẫn không nói lời nào, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, không có khí lực nói gì. Thân thể trần trụi của Lâm Việt tựa vào bên giường, có chút đăm chiêu nhìn sườn mặt nam nhân, mái tóc đen dán ở trên mặt y, bộ dạng nam nhân có vẻ hơi tiều tụy.
Vẫn không muốn nói sao?
Lâm Việt mặt không thay đổi hút thuốc, từng đợt từng đợt khói nhẹ lượn lờ che lấp khuôn mặt hắn. Hắn đẩy bả vai nam nhân, nam nhân xê dịch sang bên cạnh, hắn bất đắc dĩ cúi người xuống ôm lấy bả vai y. Hắn gần gũi mặt đối mặt với nam nhân, mùi thuốc lá tràn ngập trong không khí.
Nam nhân không thích mùi này, thân thể y hơi dịch về phía sau lại bị Lâm Việt ôm thật chặt. Lâm Việt ném thuốc lá xuống, cằm để ở đầu vai nam nhân, hướng tới mặt y nhẹ nhàng mà thở ra một hơi. Hô hấp ấm áp xen lẫn hơi thở thuốc lá thản nhiên kích thích thần kinh y, phát hiện nam nhân nhíu mày, hắn cười khẽ.
Ngón tay hắn xoa giữa chân mày nam nhân, tinh tế ma sát: “Thì ra em ở trong lòng anh, không là gì cả.” Giọng nói kia nghe vào có chút tự giễu.
Nam nhân nghe được lí do thoái thác của Lâm Việt, chậm rãi mở to mắt nhìn hắn. Trong mắt Lâm Việt có chút ướt át, tràn ra ánh sáng phức tạp, nam nhân vươn tay đẩy cái tay đang vuốt ve ngực y của Lâm Việt ra.
“ Cậu là em của tôi.” Nam nhân rốt cục mở miệng, “ Cậu là em của tôi.” Giọng y khàn khàn, tiếng nói phập phồng không quá ổn định.
“ Vậy thì thế nào?” Lâm Việt hỏi lại.
Như vậy là không đúng ……
Nam nhân không mặt mũi tiếp tục nói nữa, rũ mắt xuống, biểu tình có chút ẩn nhẫn, lại có chút thống khổ, thậm chí còn mang theo giống như sám hối và áy náy. Lâm Việt nhìn thấy nam nhân lộ ra biểu tình như vậy, trong lòng hắn co thắt một chút, thực khó chịu.
“ Anh muốn dùng loại phương pháp này bức em buông tha cho anh? Đúng hay không?” Lâm Việt nắm chặt cổ tay nam nhân, hắn xoay người đặt ở trên thân y, da thịt hai người kề sát, hô hấp cũng tới gần.
“……” Đúng vậy……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT