CHƯƠNG 58 

          Ngày hôm sau sáng sớm, Mạc Dương Thần  thật cẩn thận mà từ trên giường đứng lên, dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn ái nhân còn đang chìm trong mộng đẹp, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt y, trong lòng thâm tình nói: buổi tối gặp lại, người ta yêu. Sau đó, dùng khinh công cao siêu mà tối qua mình đã sử dụng trở lại Vân Tường Cung.

Mạc Dương Thần  vừa mới rời khỏi, Tương Hiểu Vũ nằm trên giường lập tức mở mắt, như suy nghĩ gì đó mà nhìn theo hướng hắn rời đi. Bởi vì mình ở trong lãnh cung, mà Hoàng Thượng mỗi lần đều phải lén lút đến, lén lút đi, đặc biệt là còn không được làm người khác hoài nghi, phải thức dậy sớm hơn bình thường, Hoàng Thượng khác y, nhật lí vạn ky, về sau lúc hắn tới nhất định phải để hắn nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nghĩ nghĩ, Tương Hiểu Vũ liền cản không được tiếng gọi của thần ngủ, dần nhắm mắt lại.

Hôm nay, Thượng Đức rất sớm liền đứng trước giường chờ Tương Hiểu Vũ, thật vất vả chờTương Hiểu Vũ thức dậy, hắn lập tức chịu khó hầu hạ y rửa mặt chải đầu, mặc y phục.

Làm thoả đáng mọi chuyện xong, Tương Hiểu Vũ ngồi trước bàn cơm, ăn bữa sáng phong phú Phức Lan làm cho mình, hỏi: “Nói đi, Thượng Đức.” Y cùng Thượng Đức quen biết nhiều năm, chẳng lẽ còn không rõ ràng tính tình của hắn sao? Hôm nay cần cù như vậy nhất định là có mục đích.

“Hì hì.” Thượng Đức cười hai tiếng nói: “Vẫn là Hiểu Vũ ngươi hiểu ta, ta chỉ muốn hỏi một câu Hoàng Thượng tối qua vì sao lại đến phòng ngươi? Chẳng lẽ Hoàng Thượng tính đón ngươi ra lãnh cung ?” Tuy rằng toàn bộ lãnh cung chỉ có ba người họ, nhưng ai dám bảo đảm không có không tai vách mạch rừng, cho nên Thượng Đức tận lực dùng thanh âm nhỏ nhất để hỏi.

“Thượng Đức, ngươi còn nhớ mấy ngày trước ngươi ở Ngự thư nói với ta cùng Hoàng Thượng chuyện gì đó không?” Tương Hiểu Vũ không tra lời Thượng Đức, hỏi ngược lại hắn.

“Nhớ, lần trước ta chẳng phải nói . . . . .” Nói tới đây, Thượng Đức liền đoán được chuyện Tương Hiểu Vũ bị biếm vào lãnh cung không đơn giản như bề ngoài, hắn lấy tay vỗ trán mình: “Ta biết xảy ra chuyện gì rồi.”

“Lần đó nghe ngươi nói xong, Hoàng Thượng cùng ta nghĩ ra biện pháp này. Ngươi còn nhớ Hoàng Thượng từng nói gì không? Bất luận kẻ nào cũng không bước vào lãnh cung nửa bước, mà ta cũng không thể bước ra ngoài nửa bước, như vậy sẽ cản lại không ít nguy hiểm, quan trọng nhất là tất cả thức ăn trong lãnh cung đều là do mình tự chế biến, như vậy sẽ không sợ Mai quý phi phái người hạ độc .” Tương Hiểu Vũ đơn giản giảng giải cho Thượng Đức.

“Diệu kế, thật sự là diệu kế a!” Thượng Đức tán thưởng nói, nhưng lập tức nghĩ tới trọng điểm, “Nhưng mà Hiểu Vũ, này vẫn thấy có chỗ không ổn, chỉ cần một ngày quý phi nương nương còn ở trong cung, ngươi nhất định sẽ phải ở lãnh cung, không tìm được chứng cứ phạm tội của nàng, ngươi chẳng lẽ cả đời ở trong lãnh cung ?” Nói tới chỗ này, hắn nhịn không được trừng to mắt nhìn Tương Hiểu Vũ, hắn là không sao cả dù sao cũng chỉ là một thái giám, bình thường cũng có thể ra ngoài được ( đi Ngự thiện phòng lấy thức ăn ), già rồi cũng có thể ra cung dưỡng lão; nhưng Tương Hiểu Vũ thì khác, hắn là tần phi của hoàng thượng, cho dù về sau chết già, cũng phải ở trong cung a.

“Ngươi yên tâm, Thượng Đức.” Tương Hiểu Vũ buông đôi đũa trong tay ra nói: “Chúng ta nhiều lắm chỉ ở đây một năm, về nguyên nhân thì bây giờ không thể nói.” Không phải y cố ý giấu chuyện này với Thượng Đức cùng Phức Lan, mà là vì nam nhân mang thai thật sự rất khó tưởng tưởng, cho dù hiện tại nói với họ, họ cũng khó mà tin nổi, vậy không bằng chờ bụng lớn rồi lại nói.

Nếu Tương Hiểu Vũ đã nói đến vậy, Thượng Đức cũng không tiếp tục hỏi, hắn nhìn Phức Lan từ lúc đầu đến giờ vẫn không nói một tiếng, thấy nàng vẻ mặt gợn bình lặng, hắn lập tức hỏi: “Phức Lan, ngươi không phải đã biết trước chân tướng chứ ?” Không đợi Phức Lan kịp phản ứng, hắn liền nói tiếp: “Hiểu Vũ, ngươi hình như quá thiếu tín nhiệm ta đó, nói cho Phức Lan lại không chịu nói cho ta, làm ta không công lo cho ngươi một hồi.”

“Thượng Đức, ngươi đừng oan uổng ta a, ta không nói gì với Phức Lan cả, toàn bộ chuyện này chỉ có ta cùng Hoàng Thượng biết mà thôi.” Tương Hiểu Vũ nói rõ. Thượng Đức đối chỉ trích y không mất hứng, cho dù  hiện tại y là tài tử, nhưng suy cho cùng họ cũng là một hạng người—— cho nên không phân chủ tớ.

“Thượng Đức, Hiểu Vũ không nói cho ta biết bất cứ chuyện gì hết, là ngươi quá ngu ngốc.” Phức Lan nhịn không được nói: “Từ hôm qua khi bước chân vào nơi này, ta liền biết trong chuyện này nhất định có nội tình .”

Nghe nàng vừa nói như thế, Tương Hiểu Vũ thú vị quan sát nàng, quả nhiên là ám vệ của hoàng thượng, cái đầu linh hoạt đó Thượng Đức làm sao bằng được. Thượng Đức nếu biết Tương Hiểu Vũ so sánh hắn với Phức Lan đối lập như vậy, không biết sẽ thương tâm cỡ nào a.

“Thứ nhất, nơi này là lãnh cung hàng năm không có người ở lại, nếu không phải Hoàng Thượng trước đó gọi người đến sửa sang, nơi này có thể sạch sẽ thoải mái như thế? Thứ hai, ngươi xem lớn có cẩm bị, nhỏ có cái chén, đôi đũa Hiểu Vũ sử dụng, có thứ nào mà không phải là tinh phẩm, rất nhiều thứ chỉ có Hoàng Thượng ban tứ mới có được, thử hỏi một cái tần phi bị biếm lãnh cung làm sao có được? Thứ ba, tại trù phòng đột nhiên xuất hiện nguyên liệu nấu ăn, đặc biệt là mấy hộp kim ti yến kia, hàng năm tiến cống có một hộp, nếu không phải Hoàng Thượng còn sủng ái  Hiểu Vũ, Hiểu Vũ làm sao có đủ tiền mua nổi cho một chung kim ti yến chứ?” Phức Lan dùng thanh âm ôn hòa nhất hỏi Thượng Đức ba vấn đề sắc bén nhất.

Nghe Phức Lan nhắc như vậy, Thượng Đức ngượng ngùng lấy tay xoa xoa đầu: “Hì hì, vẫn là Phức Lan cẩn thận, lần này là ta dốt nát chút, chậm chạp chút.”

“Lần này Thượng Đức ngu ngốc, thế nhưng hoài nghi ta cùng Phức Lan, Phức Lan, ngươi nói chúng ta làm sao trừng phạt hắn mới tốt đây?” Tương Hiểu Vũ cười nhìn Phức Lan hỏi.

Thượng Đức vừa thấy Tương Hiểu Vũ cười lập tức thầm nghĩ: thảm, Hiểu Vũ nhất định đang muốn chỉnh hắn rồi.

Nhìn Thượng Đức một bộ trời sắp sập xuống, Phức Lan che miệng cười, nói: “Hiểu Vũ, nếu như vậy, chúng ta phạt hắn. . . . . .” Nàng liếc nhìn Thượng Đức đang ăn tiếp tục nói: “Phạt hắn hôm nay cùng ngày mai chỉ có thể ăn cơm trắng, không được dùng thức ăn, Hiểu Vũ ngươi nói được không?”

Tương Hiểu Vũ vừa nghe, lập tức vỗ tay tán thành nói: “Hảo! Phức Lan, hình phạt này không tồi.”

“A! Ta tình nguyện đổi một hình phạt khác .” Thượng Đức mặt đầy ủy khuất chui vào góc dùng tay vẽ vòng tròn: “Các ngươi khi dễ ta, vì sao người bị thương luôn là ta. . . . . .”

Tương Hiểu Vũ cùng Phức Lan bị hắn đùa như vậy, lại cười ra tiếng.

Hết đệ ngũ thập bát chương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play