CHƯƠNG 13

          Buổi tối, sau khi công tác xong, Tương Hiểu Vũ hưng phấn đi đến trước mặt Mạc Dương Thần đã sớm ngồi ở chỗ cũ. Y không cách nào biết Hoàng Thượng đến lúc nào, đi khi nào, hắn mỗi lần đều đến sớm hơn y, hơn nữa lúc y rồi đi hắn còn ngồi đó trong theo bóng y đi.

“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Bình thân.” Đợi Tương Hiểu Vũ ngồi xuống rồi, Mạc Dương Thần  nói: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi rất hưng phấn a, cứ như người sắp cải trang xuất cung là ngươi a.”

“Hoàng Thượng chịu giúp nô tài mang thư về cho thân nhân, chuyện này với nô tài mà nói còn đáng mừng hơn người cho nô tài tiền.” Tương Hiểu Vũ nói ngọt.

“Nhìn ngươi cao hứng như vậy, trẫm hình như đã làm một chuyện tốt rất to lớn a.” Mạc Dương Thần  cười lắc đầu, Tiểu Ngư Nhi này thật là nói gì cũng có liên quan đến tiền.

Tương Hiểu Vũ hì hì cười vài cái, “Làm phiền Hoàng Thượng tự mình truyền tin, thiên hạ bây giờ vẫn chỉ có mỗi mình nô tài, nô tài cảm thấy vô cùng quang vinh, nhưng mà nô tài còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.” Tay y làm thành tư thế nho nhỏ.

“Tiểu Ngư Nhi, được một tấc lại muốn tiến một thước, ngươi a!”

“Hoàng Thượng, người tiễn phật thì tiễn tới Tây phương đi.” Tương Hiểu Vũ trang đáng yêu nói, “Nô tài thỉnh cầu chỉ là chuyện rất nhỏ mà.”

“Vậy ngươi nói xem.” Mạc Dương Thần suy nghĩ một chút tiếp tục nói: “Chỉ cần không phải quá đáng, trẫm sẽ giúp ngươi hoàn thành”

“Tạ Hoàng Thượng!” Tương Hiểu Vũ từ trong lòng ngực xuất ra một cái túi không tính quá lớn những cũng không quá nhỏ, nhìn thoáng qua có thể xác định bên trong chứa vật cứng, Mạc Dương Thần  nghĩ thầm, Tiểu Ngư Nhi này chẳng lẽ muốn trẫm giúp y mang đá xuất cung? Hắn không liên hệ thứ này với tiền, bởi vì lấy tính cách yêu tiền như thần giữ của của y mà nói, thì y làm sao có thể để tiền của mình rơi vào tay người khác?

Mạc Dương Thần nhận túi, nặng nặng, hắn mở ra xem, là tiền? ! Không thể nào? Hắn xoa xoa mắt mình, không sai, là một đống lớn tiền đồng và một ít bạc, con cá thủ tài này đưa tiền cho mình làm gì? Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tương Hiểu Vũ, chờ đợi y giải đáp.

“Hoàng Thượng, đây là tất cả tiền nô tài dành dụm từ khi vào cung đến nay, nô tài hy vọng Hoàng Thượng người có thể chuyển nó đến tay thân nhân của nô tài. A! Còn có. . . . . .” y từ trong tay áo lấy ra bức thư đã viết từ trước, đưa đến trước mặt Mạc Dương Thần, “Còn có phong thư này nữa, thiếu chút đã quên đưa cho Hoàng Thượng người .”

Nghe xong, Mạc Dương Thần  hỏi: “Ngươi bỏ được sao? Ngươi không phải xem tiền như mạng à?”

“Hoàng Thượng người không biết đó thôi, nô tài cố gắng giữ tiền như vậy chỉ là hy vọng nếu có ngày mình được xuất cung, sẽ chuyển số tiền này cho thân nhân, để họ sống một cuộc sống tốt hơn, không cần phải sống một cuộc sống bán con mới có cơm ăn. Dù sao nô tài chỉ có một mình, không dùng được bao nhiêu tiền.” Không nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Mạc Dương Thần, y tiếp tục nói: “Nô tài thân là con cả, trước đây trong nhà là vì quá nghèo, nên mới phải bán nô tài, để cho các đệ muội có cơm ăn, nô tài không hy vọng lại có đệ muội bị bán. Nữ hài may mắn thì bán được vào nhà phú quý làm nô tỳ, nếu xui xẻo, sẽ bị bán vào kỹ viện, nô tài hy vọng các muội muội về sau có thể tìm được một người gia thế trong sạch mà gửi thân. Lúc trước nô tài bị bán làm thái giám, là vì giá của thái giám tương đối cao, nhưng mà nỗi đau cùng tự ti của một thái giám sẽ theo cả đời, nô tài không hy vọng đệ đệ hoặc là chất nhi của mình cũng trãi qua nỗi đau này. Tuy rằng nguyện vọng này của nô tài hơi cao, không biết khi nào mới có thể xuất cung, bất quá chỉ cần có một hy vọng, nô tài cũng sẽ không buông tha.”

Sau khi nói xong, Tương Hiểu Vũ thấy Mạc Dương Thần không nói một lời, mới phát hiện bản thân nói quá nhiều, “Xin lỗi, Hoàng Thượng, nô tài nói quá nhiều.”

Yên lặng nghe Tương Hiểu Vũ nói, Mạc Dương Thần phát hiện mình hiện tại mới chính thức hiểu biết được Tiểu Ngư Nhi, nguyên lai y tham tài thủ tài đều là thân nhân, thử hỏi trong cung, không, thế gian này có ai như y mà suy nghĩ cho thân nhân mình chưa? Từ nhỏ sinh trưởng trong cung, nhìn quen ngươi tránh ta đoạt giữa người với người, vì tư lợi, hại người ích ta, không thể tưởng được nguyên lai còn có một thân tình đơn thuần thế này tồn tại.”Được rồi, xem ở phần tâm tư này của ngươi, trẫm ngoại lệ một lần giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này vậy.”

Tương Hiểu Vũ kinh hỉ quỳ xuống, “Nô tài tạ Hoàng Thượng!” Vốn y cũng không ôm quá nhiều hy vọng, dù sao đấy cũng là Hoàng Thượng, hắn làm sao có thể giúp một tiểu thái giám vừa truyền tin vừa gửi tiền được chứ?

Tương Hiểu Vũ nghĩ không sai, vốn Mạc Dương Thần không tính giúp y gửi tiền về nhà, nhưng mà y nói những lời chân tình kia, đã thật sự làm hắn cảm động.

“Được rồi, Tiểu Ngư Nhi, thỉnh cầu của ngươi trẫm cũng đáp ứng rồi, sáng mai trẫm sẽ xuất cung, phải một tháng sau mới có thể gặp lại, ngươi quỳ an đi.”

“Vâng, nô tài cáo lui.”

Nhìn bóng dáng Tương Hiểu Vũ dần biến mất, Mạc Dương Thần  ước lượng tiền trong túi, một tiểu thái giám tiến cung mới chín năm mà có được nhiều tiền thế này, thật không dễ dàng a!

Hết đệ thập tam chương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play