CHƯƠNG 10

 

Buổi tối ở góc khuất yên lặng kia nói chuyện đã thành một bí mật nho nhỏ không thể cho ai biết giữa Mạc Dương Thần  cùng Tương Hiểu Vũ.

Mà Tương Hiểu Vũ qua nhiều lần nói chuyện đã cảm nhận được, nguyên lai Hoàng Thượng thân ở cao cao tại thượng cũng không phải là khoái hoạt nhất, có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý nguyện của mình, làm gì cũng phải tính trước suy sau, băn khoăn cảm thụ của các đại thần cùng cuộc sống của bách tính. Tọa ủng giang sơn, hậu cung có vô số tuyệt sắc phi tần, đôi khi lại không thể có được những khoái hoạt cơ bản nhất của người thường.

Ban ngày, họ một kẻ là nhất quốc chi quân cao cao tại thượng, một kẻ là thái giám cấp thấp nhất không có nửa phần quyền lợi, cho dù nhìn thấy cũng xem như không biết; buổi tối, họ là tri kỷ tâm sự với nhau, tuy rằng đối Tương Hiểu Vũ mà nói vẫn có chút cảm giác ước thúc, nhưng đã không còn sợ hãi như lúc ban đầu. Thế nhưng làm Tương Hiểu Vũ bất đắc dĩ nhất chính là Mạc Dương Thần  phi thường thích đùa giỡn y, mà đó chỉ là những đùa giỡn không ảnh hưởng tới toàn cục, nên Tương Hiểu Vũ không so đo, ngược lại thấy vui vẻ, từ lúc y biết hoàng thượng cũng có chỗ khó xử cùng khổ sở, y rất vui vẻ khi biết mình có thể làm Hoàng Thượng khoái hoạt, với y mà nói đây là một loại quang vinh vô thượng.

Mà Tương Hiểu Vũ xuất hiện làm Mạc Dương Thần  giảm bớt  số lần tự uống rượu giải sầu, hắn sở dĩ tín nhiệm Tương Hiểu Vũ như thế không chỉ vì sự thông minh cùng biểu hiện phong phú của y, mà quan trọng nhất là nhân phẩm của y, y tuy tham tài, nhưng sẽ không vì tiền mà hại người, ở chung với nhau một đoạn thời gian hắn còn biết y là người rất trọng nghĩa khí.

“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tưới hoa xong, Tương Hiểu Vũ đi đến nơi hai người thường tâm sự, cung kính thỉnh an.

“Bình thân.” Mạc Dương Thần chỉ vào cái ghế cạnh mình nói: “Tiểu Ngư Nhi, trẫm nói rồi, nếu chỉ có hai chúng ta thì không cần đa lễ như vậy.”

Tương Hiểu Vũ rất thích Mạc Dương Thần  nói chuyện với mình như vậy, y vui vẻ ra mặt đáp lại: “Hoàng Thượng, cái gọi là lễ nhiều người không trách, những thứ này là quy củ, nô tài phải tuân thủ, bằng không nô tài sẽ trở nên kiêu ngạo, ngày càng không biết lớn nhỏ.” Trong hoàng cung quy củ nhất định phải tuân thủ, cái gọi là gần vua như gần cọp, y không dám đảm bảo Hoàng Thượng về sau có lấy tội danh dĩ hạ phạm thượng mà xử trí mình hay không.

Lúc vừa bắt đầu Mạc Dương Thần khá là ngạc nhiên, Tương Hiểu Vũ biết viết chữ, nói chuyện cũng có chút văn vẻ, có thể thấy y là một người có ăn học, một gia đình có thể cho con ăn học sao lại nghèo tới mức phải bán con làm thái giám? Phải biết bán mình này không hề giống với những loại bán mình khác, đây là cả một cuộc đời, cho dù về sau dùng tiền chuộc được bộ vị kia, thì cũng không thể gắn lại được nữa. Cho tới nay, khi thái giám vào cung, bộ vị bị cắt đi kia, các sư phó sẽ giữ lại, chờ họ có tiền thì chuộc về.

Sau Tương Hiểu Vũ giải thích, nguyên lai tằng tổ phụ của y cũng coi như là khá giả ở, tuy rằng không tính là rất giàu, nhưng tự cấp tự túc, mỗi tháng dư dã vẫn phải có, cho nên tằng tổ phụ của y cho con cháu mình đến trường. Nhưng không biết vì sao, tới đời tổ phụ, trong nhà một năm lại khó khăn hơn một năm, tới đời phụ thân thì phải bán bớt một hài tử mới có thể nuôi gia đình. Năm y mười tuổi bị bán vào cung, trước năm mười tuổi, tổ phụ y thường xuyên viết lên cát dạy y viết chữ.

“Coi như ngươi nói có lý.” Mạc Dương Thần đa đa thiểu thiểu cũng đoán được tâm tư Tương Hiểu Vũ, xem, đây là bi ai khi làm hoàng đế, muốn có một người không hoảng sợ mà chân thành nói chuyện với mình cũng không phải chuyện dễ, cho nên hàng năm có một đoạn thời gian hắn đều đi thăm sư huynh của mình —— Lôi Hạo Nhiên, đây là người duy nhất không sợ hắn, người mà hắn có thể nói tâm sự bất cứ chuyện gì.”Tiểu Ngư Nhi, nhà ngươi ở đâu?”

“Nô tài nhà ở Minh Hải Huyền cách Vân thành không xa.” Quái, Hoàng Thượng sao lại đột nhiên hỏi tới nhà mình?

“Rất thắc mắc vì sao trẫm hỏi nhà ngươi ở đâu sao?” Tương Hiểu Vũ hoàn toàn không biết che dấu tâm tư của mình, từ trong mắt y Mạc Dương Thần có thể nhìn ra chuyện y thắc mắc, “Mấy ngày nữa, trẫm sẽ chuẩn bị cải trang đi tuần nhân gian. Có lẽ trẫm sẽ đi qua quê của ngươi, cho nên muốn hỏi nhà ngươi ở nơi nào.”

“Hoàng Thượng cải trang đi tuần?” Nghe Mạc Dương Thần nói chuyện xuất cung, Tương Hiểu Vũ phi thường hâm mộ, y nhớ lúc tiến cung, y được quản sự công công của Phi Hà cung chọn trúng, công công nói với y vài câu làm y khắc sâu vào ký ức, ông nói: các ngươi nhớ kỹ, các ngươi tiến cung rồi thì đừng bao giờ mơ tưởng về nhà thăm thân nhân, trừ phi các ngươi già rồi, trong cung không cần các ngươi nữa, các ngươi mới có thể xuất cung.

“Ân.” Mạc Dương Thần suy nghĩ hành trình của mình, nói: “Trẫm sẽ tới Vân thành một chuyến, nếu như vậy, trẫm sẽ thuận tiện ghé qua Minh Hải Huyền, trẫm nghĩ nơi Tiểu Ngư Nhi sinh ra nhất định là một nơi không tồi.”

“Hoàng Thượng sẽ tới Minh Hải Huyền?” Nghe Mạc Dương Thần  nói muốn đến cố hương của mình, Tương Hiểu Vũ thấy đặc biệt hưng phấn, y không ngờ Hoàng Thượng sẽ vì mình mà đến đó, với y mà nói Minh Hải Huyền là một nơi rất đặc thù, nơi đó là cố hương của y, nơi có thân nhân của y đang sống, tất cả về Minh Hải Huyền đều thường thường hiện về trong mộng của y.

Hết đệ thập chương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play