Tích Linh mất hồn trong phút chốc, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhận lấy khăn ướt trong tay Tịch Hề, tùy ý lau trên mặt mấy cái.

“Muội thật đẹp, vậy mà bấy lây nay chúng ta không để ý”, Mi Nhã mất tự nhiên lập tức phản ứng, đôi mắt chăm chú nhìn vào gương mặt đối diện.

Gương mặt thanh tú của Tịch Hề dần hiện ra, mang theo khí chất thanh cao riêng biệt, Tịch Hề sờ lên gương mặt mình thở dài, cau mày “Ta có dáng dấp ra sao? Mi Nhã ngươi cũng là Đệ Nhất Mĩ Nữ đó”.

Những ngày trước đây, ba bọn họ cùng tụ tập làm việc ở mỏ than đá cả ngày, làm việc mệt mỏi ngay cả thời gian rữa mặt còn không có, từ lúc bọn họ đến Bắc Hoang Danh đây là lần đầu tiên bọn họ được ngắm dung mạo của nhau rõ ràng đến vậy.

Mi Nhã cùng Tích Linh bước đến chậu nước, vắt nhẹ khăn cũng lau sạch bụi bẩn còn bám ở mặt, tâm tình đang còn trôi lơ lửng khó dò được lòng họ đang nghĩ gì?

Trong ggục lúc này, máu tanh đã dần khô lại, đen sẫm bám đầy trên nền đất, rơm rạ đâu đâu cũng có vết máu, đến ngày thứ ba, bốn phía thực yên tĩnh, cũng không còn ai có ý định hành động thiếu suy nghĩ.

“ A———a——“

Thanh âm bén nhọn vang lên giữa chốn địa lao, đâm vào màng nhĩ vang dội cả vách từng, Tịch Hề đột nhiên thức tỉnh, nàng xoa nhẹ mi tâm hạ tầm mắt, đã nhìn thấy Tích Linh hai tay bưng mặt, nấp ở góc tường thét chói tai.

“Tích Linh”

Tịch Hề bình tĩnh đứng dậy, sải chân tiến tới bên cạnh Tích Linh “Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Mặt ta, mặt ta……..” Tích Linh dùng sức hai tay che hết gò má núp vào một góc, nói thế nào cũng không chịu buông ra. “Tịch Hề, ta thế này, ta không thể ra ngoài được, ta không muốn sống ở Bắc Hoang Danh, ta không muốn……”

Tịch Hề đến bên cạnh dùng sức kiềm hai vai khiến Tích Linh không thể giãy dụa, Mi Nhã lúc này cũng đã tính táo, nàng ôm hai đầu gối ngồi dậy, hai tay theo bản năng dán lên mặt mình, đang xác định mình có sự thay đổi khác thường gì không, sau khi xác định mới chậm rãi thở ra.

Tịch Hề mắt lóe sáng, tay vẫn giữ chặt Tích Linh, kéo hai tay ra, Tích Linh đầu tóc rối bù, rũ rượi không chịu nâng mặt lên, tối qua là làn da trắng noãn, sáng nay đã nổi đầy mụn đỏ, trông thật ghê sợ, từ cằm lan đến trán, căn bản không còn nhận ra gương mặt thanh tú ban đầu.

“Tại sao lại có thể như vậy?” Tịch Hề cả kinh, lòng bàn tay kéo gương mặt của Tích Linh lên gặng hỏi.

Tích Linh dựa vào tường không ngừng khóc, Mi Nhã lúc này bước lên, Tích Linh ngẩng đầu gương cặp mắt sưng húp nhìn, cho đến khi Mi Nhã tiến đến gần, mới ngạc nhiên mở miệng “Mi Nhã? Sao lại có thể như vậy? Sao ngươi không có việc gì?”

Nàng sờ gò má, rồi lại nhìn Tịch Hề cuối cùng quay qua Mi Nhã. Mi Nhã lộ vẻ mặt không hiểu “Mặt người thế nào?”

“Tại sao có thể như vậy? tại sao có thể như vậy?” Tích Linh đẩy Mi Nhã “Chúng ta dùng chung một loại, là ngươi đưa ra, tại sao mặt ngươi không có việc gì? Còn ta lại biến thành bộ dạng như vậy? Mi Nhã, ngươi nói cho ta biết….”

Tịch Hề im lặng lắng nghe cũng hiểu được vài phần, mọi người xung quanh cũng dã bắt đầu tỉnh giấc, bu lại một chỗ xem náo nhiệt, nàng tức giận xoay người, chỉ thấy Mi Nhã lộ vẻ mặt kinh hoàng, sau đó lui một bước.

“Ngươi đưa cho Tích Linh dùng cái gì?”

Nàng tiến lên một bước, Mi Nhã lùi một bước cho đến khi gót chân đụng trúng bức tường, không thể lui được nữa “Ta cho nàng dùng Bạch Ngọc Lộ. ngươi xem ta cũng dùng”, nói chưa dứt lời, đã nhanh chóng lôi ra một bình sứ từ trong tay áo đưa trước mặt Tịch Hề “Đây là ta dùng tiền mua được từ cai ngục, rất vất vả mới có được, ngươi không được hoài nghi ta làm bậy”

Tích Linh núp bên cạnh, cai tay che kín mặt, không dám ngước lên nhìn bất cứ ai.

Tịch Hề nhận lấy bình sứ, mở ra, nay lập tức có một mùi hương nhẹ truyền ra, lưu lại một làn khói trắng noãn như sương đọng, nàng đi tới trước mặt Tích Linh “Bình của ngươi đâu?”

Tích Linh đặt cái bình sứ vô tay nàng, Tịch Hề mở ra, một mùi huơng hơi gắt, lưu lại trên miệng bình là một màu đỏ sậm, sơ với bình kia rất khác biệt.

Tịch Hề khẽ nhăn gương mặt, buông bàn tay, đứng dậy đưa cho Mi Nhã “Của ngươi, giữ cho thật kĩ”

Thanh âm này, đã không còn thân thiết, Mi Nhã ngước nhìn món đồ trong tay Tịch Hề nhưng lại không đón lấy.

Đang còn do dự thì bên ngoài truyền đến tiếng trống và tiếng hô : “Nhanh lên, tất cả ra ngoài”

Bọn họ không ngừng thúc giục, Tịch Hề không hỏi Mi Nhã bất cứ cái gì, không trách móc, nhưng ánh mắt nhạt như nước, bên ngoài mọi người đã tấp nập đi ra, nàng quay đầu lại kéo Tích Linh, dùng sức kéo nàng lên, thanh âm trong sáng “Đi”

“Tịch Hề——–”

Một tay bưng mặt, một tay bị kéo, thanh âm đứt quãng “ta không thể, ta không thể ra đó, ta chỉ có thể ở lại đây”

Tịch Hề nắm chặt tay, nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lênh “Ngươi không phải lo, ta nhất định sẽ không bỏ ngươi một mình ở lại chốn này”

Tịch Hề một tay kéo, một tay dùng sức ném bình sứ kia, thân bình va với bức tường kêu một tiếng xoảng rồi vỡ vụn, màu đỏ sậm của chất lỏng bên trong đổ ra từ từ men theo vách tường chảy xuống.

Nhìn bóng lưng Tịch Hề kiên quyết, Mi Nhã không tránh khỏi mất mát “Tịch Hề, ta thật sự không có…….”

Nàng vẫn như cũ không hề quay đầu lại, Mi Nhã mặt lộ vẻ tức giận, đuổi theo “Đúng là ta ích kỉ, ta đem dược cho Tích Linh, nhưng không nghĩ sẽ hại nàng, ngươi vì sao không chịu nghĩ một chút, ai mà không ích kỉ cơ chứ? Chẵng lẽ ngươi không có, Tịch Hề, dược có hai chai, nàng dùng hay muốn bỏ lại? Ngươi lại không hiểu sao”

Bước chân cuối cùng cũng dừng lại.

Tích Linh cũng dừng lại theo. Nàng thất kinh mà lắc đầu, đôi tay dùng sức nắm chặt “Tịch Hề thật xin lỗi, ta chỉ muốn dùng để được đẹp lên một chút, không nghĩ nhiều như vậy, ta không nghĩ bỏ mặc ngươi…”

Vùi ở góc tường, Lý bà run lên, bà đứng lên, đôi mắt đục nhìn về ba thân ảnh kia, lúc này mới tập tễnh đi ra ngoài, nhìn lại Tích Linh “Có thể đi được thì đi, ai mà không ích kỉ cơ chứ, cô độc ra ngoài là tốt nhất, bằng không sau này biết đâu lại giết hại lẫn nhau, có giết hay không ắt hẳn cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra”

Tịch Hề nhìn Lý Bà, năm ngón tay nắm chặt cầm lại tay Tích Linh “Chúng ta đi”

Tích Linh lộ vẻ mặt mừng rỡ, sải bước đi theo nàng.

Bãi săn lúc này đã tụ tập đông đủ người, nhưng lại tĩnh lặng như tờ, một chút tiếng vang cũng không có, Điện Trạch đứng ở trên cao, Ngũ Nguyệt Minh đã cho người chuẩn bị tốt tất cả, tựa hồ chuẩn bị lên đường.

Tịch Hề ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú, mày ngang ngài đẹp, sóng mũi cao mĩ lệ, vòng eo thon thả. Điện Trạch nhìn chung quanh ánh mắt lơ đễnh rơi trên người nàng, tiến một bước, môi mỏng khẽ thốt “Không ngờ cái bánh chưng như ngươi dáng dấp cũng không tồi”

Nàng trợn to hai mắt, nam tử phất vạt áo lên, bày ra đường nét cắt may tinh xảo, biểu thị người sống an nhàn sung sướng, màu áo trắng như không nhiểm bụi trần giang, theo mỗi bước đi tung bay theo gió kèm theo mùi long diên hương nhàn nhạt.

“Thế nào mà lại vẫn còn ba người?” Hắn nhíu mày, sắc mặt phản ứng cực nhanh, lộ ra vẻ mặt không vui nơi đáy mắt.

Tích Linh đem cằm dán trước ngực, từ đầu đến cuối không dám ngẩng lên.

Mi Nhã sắc mặt trấn an, bình tĩnh, ba người được Trầm chỉ uy cố ý an bài phía trước, sau lưng các nữ tử khác không ngừng xô đẩy, muốn tranh thủ cơ hội cuối cùng này thoát ra khỏi nơi đây.

“Trong vòng ba ngày chết một người” Trầm chỉ huy sai người mang thi thể một nữ tử lên, Tịch Hề mắt nhìn thẳng, sau lưng chợt bị người đột kích, đau thiếu chút nữa la lên thành tiếng.

Nàng quay đầu lại, chỉ thấy theo sát mình là ánh mắt của nhiều nữ tử lộ ra hung quang, cắn răng nhìn hướng mình, trong con ngươi vằn lên từng vạch đỏ.

“Chết như thế nào lại thảm như vậy?” Điện Trạch nhìn vết máu loang lổ đã khô lại bên thi thể, toàn thân là máu đỏ khô đen.

Trầm chỉ huy ánh mắt lập tức thay đổi hướng về phía Tịch hề ngón tay chỉ đến “Chính là nàng”

“A” Nam nử bất ngờ thốt lên một tiếng, hiển nhiên là xem thường “Đủ tàn độc”

Tịch Hề trong lòng chợt lạnh, nàng thấy ánh mắt Điện Trạch ảm đảm rơi vào thi thể “Còn có người thân không?”

“Thưa thiếu chủ, còn có một muội muội”

“Ở đâu?” Điền Trạch rút tầm mắt, lần nữa rơi vào Tịch Hề.

Trầm chỉ huy đi đến đám người đang đứng trước mặt, cầm roi da phe phẩy lâu lâu đánh lên lòng bàn tay, đột nhiên quay đầu lại chỉ hướng Tịch Hề “Chính là nàng”.

“Mang đi ra”. Điện Trạch tiến tiến về sau. Hai tay chắp sau lưng, ngồi xuống.

Tịch Hề chỉ cảm thấy đầu vai bị va chạm, nghiêng người nhìn lại, thấy có một nữ tử đi từ phía sau đám người bước ra, tay nắm chặt hai quả đấm từ từ buông lỏng, quay đầu lại ánh mắt hận muốn giết người rơi ngay trên mặt Tịch Hề.

“Hai trong một, người ta muốn nói chính là đây” Điện Trạch chỉ nữ tử kia. Trầm chỉ huy hiển nhiên không có phản ứng gì đặc biệt trầm giọng xá định “Thiếu chủ, ý ngài là…”

“Ngũ Nguyệt Minh danh chấn thiên hạ, đời nào lại để một nữ tử chân yêu tay mềm không còn người thân lại nơi này, cho nên, trong ba các ngươi, chỉ có thể chọn một” Điện Trạch thốt ra câu này ánh mặt lại rơi trên gương mặt của Tịch Hề.

Trầm chỉ huy sáng tỏ mọi suy nghĩ, lập tức cuối đầu không ngừng hành lễ “Thiếu chủ quả nhiên lòng dạ bồ tát, thuộc hạ kém cỏi xin bội phục bội phục”

Mi Nhã cùng Tích Linh đồng thời ngẩng lên, nét điềm tĩnh trên mặt bây giờ đã tiêu tán, Tịch Hề nhìn thấy nét mừng rỡ trên gương mặt kia, trái tim đột nhiên tích tụ một làn mây đen, khóe mắt ánh lên vài tia phẫn nộ sắc bén, đôi tay Tích Linh chợt che hai gò má, tiếp tục khóc.

“Chuyện gì đây? Định làm loạn cái gì” Trầm chỉ huy nghe được âm thanh lập tức xoay đầu lại nơi phát ra tiếng khóc.

Tích Linh giật mình, lật đật nuốt thanh âm đang còn nghẹn ngào lại ở cổ họng, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đầy mụn đỏ tự giác nâng lên.

Điện Trạch lấy loạn cũng lập tức hứng sự chú ý của mình, ánh mắt liếc nhìn thấy Tích Linh, lộ ra và phần chán ghét, ngón tay thon dài chống bên một góc mặt lười nhác nghiên người nhìn sang “Các người? Người nào không phận sự tránh ra ngoài”

Tịch Hề chống lại khóe miệng hắn nâng lên, cười yếu ớt, một câu nói ra từ miệng, nhưng cũng chỉ là thuận miệng cao hứng thốt ra, sống hay chết đều ở trên tay bọn họ.

Điện Trạch thấy trên mặt nàng vẫn điềm tĩnh không có ý nhúc nhích, ngón trỏ ở môi mỏng nhẹ nhàng mơn trớn “Ngươi đang nghĩ gì?”

Tịch Hề nhìn Mi Nhã và Tích Linh một cái, sau lưng đó là một đôi mắt đầy sự cầu khẩn, nàng không thể coi như không thấy “Chỉ cần muốn sống, chúng ta đều muốn”

“A —”

Điện Trạch khóe môi bật ra tiếng cười, thân thể cao đôi chân dài thẳng tắp đột nhiên đứng lên, chân mang giày thiếp vàng, từng bước từng bước hướng xuống đài mà đi, vạt áo dài trắng tung bay theo từng bước đi, đạp trên bậc cầu thang làm bằng gỗ quý, Tích Linh khẩn trương không dứt, một tay nhanh chóng bắt lấy cổ tay Tịch Hề. Nàng chợt thấy bị đau, mở mắt, nam tử đã đứng kế bên.

Đỉnh đầu bị bóng hắn che khuất tầm, bóng hắn vừa dài vừa rộng, nàng khéo léo né tránh nhưng bị hắn nắm chặt cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hắn nắm trọn trong lòng bàn tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play