Tay Huyền Hạo rơi vào vai Tịch Hề, chạm vào thành vết thương khiến nàng theo bản năng co hai bả vai lại:
“Mục đích của bọn họ, chính là nó.”
Tịch Hề nhíu mày không nói lời nào, nàng đã sớm biết người muốn có danh sách không chỉ riêng gì Cửu ca.
“Đến cuối cùng danh sách có gì khiến mọi người phải bỏ mạng để có được nó?”
Con ngươi trong suốt chống lại đôi mày thâm thúy của Huyền Hạo, nữa người trên của hắn đè nàng xuống, sức nặng rơi trên người nàng, Tịch Hề suy nghĩ, nhất định có bí mật đằng sau, nhếch môi liền không đá động gì đến việc đó nữa.
Qua một hồi lâu, Huyền Hạo mới đứng dậy, con ngươi đen như mực nhìn ra bên ngoài, thần sắc cực kì u ám, bóng dáng cao lớn đứng lên, Tịch Hề thấy hắn bước đến bên kệ sách, nàng vội vén chăn gấm bước theo sau, trên gần kệ có bày một chậu trúc xanh biếc, chậu có hoa văn tinh tế, Huyền Hạo nắm chậu hoa xoay tròn, giá sách chỉnh tề đột nhiên rục rịch phát ra âm thanh xoay chuyển, hắn bước đến kệ ở đầu tiên đếm đến cuốn thứ ba rút ra một quyển.
Cuốn sách dày mở ra, Huyền Hạo lật từng trang rồi dừng lại lấy ra tờ giấy tuyên thành giao cho Tịch hề.
Nàng do dự rồi nhận lấy, tờ giấy này quả là nóng bỏng tay, đây là thứ Cửu ca dùng tính mạng của rất nhiều thuộc hạ đổi lấy, Tịch Hề trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, nếu không phải Huyền Hạo tự tay giao cho mình, e là tìm cả đời cũng không ra.
“Nhớ kĩ chỗ cất nó và cách mở.”
Môi mỏng Huyền Hạo khẽ nói, hai mắt rơi vào gương mặt trắng nõn thuần khiết kia, thần sắc của nàng bình tĩnh, phần danh sách này tới tay trên mặt không chút mừng rỡ, đúng như hắn dự liệu có vẻ nàng không biết được sự quan trọng của danh sách này:
“Kẹp ở cuốn sách thứ ba, trang giữa, ngàn vạn lần không được nhớ lầm, các trang còn lại và các cuốn sách khác đều có kịch độc chỉ cầm chạm sẽ sẽ không thể cứu chữa.”
Tịch Hề cả kinh, đôi tay cẩn thận mở tờ giấy ra, bên trong là tên của một vài vị quan viên triều đình, ngón trỏ khẽ vuốt, trong lòng nàng xẹt qua chút thoải mái, đem danh sách đóng lại, giao lại cho Huyền Hạo.
“Thần thiếp nhớ kỹ rồi”
Nam nhân gật đầu, đem mọi thứ để lại chỗ ban đầu, Tịch Hề tiến lên ôm chặt thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì thế mà dán chặt theo, Huyền Hạo xoay người lại chỉ thấy hai mí mắt nàng khép hờ đặt trên ngực hắn, hai tay vẫn duy trì tư thế cũ ôm chặt lấy hắn.
“Tịch Hề.”
Huyễn Hạo gọi tên nàng, đem thân thể kéo ra nhìn nàng, Tịch Hề cố gắng đè xuống sự phức tạp trong đáy mắt, vừa muốn mở miệng, bên ngoài Đông Cung lại truyền đến một hồi náo loạn.
“Gia, có thích khách.”
Thủ y vệ vội vã chạy đến, thanh âm lộ ra nóng nảy. Tay Huyền Hạo cầm chặt tay Tịch Hề, sắc mặt có chút lo lắng:
“Nàng ở lại đây, đợi ta trở lại, ngàn vạn lần không được bước ra khỏi Đông Cung.”
Nàng trịnh trọng gật đầu, đưa tầm mắt nhìn Huyền Hạo bước ra ngoài. Không bao lâu bên ngoài truyền đến tiếng kiếm va vào nhau kịch liệt, Tịch Hề đưa mắt lên kệ sách, nhìn mọi thứ trở lại ban đầu mới định thần lại.
Bên ngoài Đông Cung thị vệ kéo đến ngày càng nhiều, cửa điện bị đập ra, bước chân dồn dập liên tục kéo đến, tình thế như chẻ tre, trên đỉnh mái nhà, ngói lưu ly có người mở, Tịch Hề nín thở ngẩng đầu lên, chỉ thấy có một đầu dây thừng rơi xuống, ngay sau đó mấy tên áo đen nhảy xuống, đồng tác liền mạch.
Trong lòng cả kinh, biết ý đồ của bọn họ, thân thể ý thức được mức độ nghiêm trọng tránh ra kệ sách hét lớn.
“Có thích khách.”
“Bắt nàng ta lại.”
Một nam tử giơ kiếm trong tay, hướng Tịch Hề đâm, bên cạnh mấy tên áo đen nghe lệnh lập tức tiến lên. Nàng cơ trí né tránh giấy mực bút nghiên chỉ cần chạm được thứ gì nàng liềm ném thứ đó về bọn họ, nam tử cầm đầu ép lên, mấy người còn lại rối rít tìm kiếm.
“Danh sách ở đâu?”
Hắn lạnh lùng mở miệng, một thanh trường kiếm chống đỡ trên cổ nàng.
Ánh mắt Tịch Hề hơi nghiêng, mở miệng nói:
“Danh sách gì?”
Trường kiếm áp sát cần cổ nàng, nhíu chặt mi tâm, cơn đau ập đến, nàng làm bộ cầu xin tha thứ, một ngón tay chỉ về phía Bắc:
“Đừng có giết ta, danh sách ở trong tay ta.”
Người đứng đầu trong đám áo đen giơ tay ra hiệu cho đồng bọn dừng lại, chỉ sợ nữ nhân này sợ hãi nói bừa, hắn áp Tịch Hề đi tới, ngoài cửa điện tiếng chém giết càng ngày càng suy yếu, thân thể một thích khách bị đánh bay ra đập vào cửa, người nọ theo bản năng quay lại nhìn, thừa sơ hở Tịch Hề chạy lại, đem ống tay áo hất cây đèn trên bàn, chỉ nghe được tiếng vỡ nhỏ, đèn cung đình ngã vỡ nát trên đất nhanh chóng bật ra ngọn lữa lan đến tấm màn cửa, thế lửa lan tràn.
“Mau, danh sách dấu ở trên giá sách.”
Thanh âm Tịch Hề nóng nảy, một tay đẩy tên thanh trường kiếm ra một tay chạy lên phía trước dùng ống tay áo dập lửa.
Mọi người sau lưng thấy thế liền vội vàng tiến lên, đem toàn bộ sách trên kệ vứt xuống lục lọi. Thế lửa nhanh chóng lan tràn, Tịch Hề thừa cơ hội nhấc chân chạy ra ngoài cửa điện.
Bàn tay nhỏ bé vừa dùng sức cầm chốt mở cửa, nửa người trên liền bị một đôi cách tay rắn chắc ôm về, bóng dáng cao lớn của Huyền Hạo xuất hiện, gương mặt tuấn tú xuất hiện vài vết máu bắn.
Tịch Hề xuôi tay bên người nắm lại thật chặt, vì che giấu thân phận nên nhất cử nhất động đều cẩn thận áp chế không để lộ bản thân có võ công.
“Không tìm thấy danh sách.”
Một nam nhân áo đen tiến lên, nói với người cầm đầu bọn chúng:
“A”
Tịch Hề cảm thấy cổ họng hít thở không thông, đối phương xuống tay không hề lưu tình, để thanh trường kiếm ngang cổ dùng sức áp vào, lập tức máu chảy đầm đìa:
“Không có thời gian cùng ngươi chơi đùa, đem danh sách giao ra đây.”
Máu tươi không ngừng chảy ra, chỉ cần hắn dùng thêm ít lực, cổ họng nàng sẽ bị cắt đứt. Hai mắt Huyền Hạo nhiễm đỏ, biết đối phương sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, trì hoãn một khắc tính mạng Tịch Hề sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Đem danh sách đưa cho hắn.”
Tròng mắt Tịch Hề trợn tròn. Chỉ vì những lời này là từ trong miệng Huyền Hạo truyền đến.
Thấy nàng lo lắng bất động, Huyền Hạo lập lại một lần nữa:
“Tịch Hề, đem danh sách đưa bọn họ.”
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch, thân thể bị cường nạnh kéo ra sau, ánh mắt quét qua giá sách, đôi tay cẩn thận mang cơ quan mở ra.
Lập tức một giá sách khác hiện ra, tên áo đen ánh mắt lộ ra tia sáng, một người trong đó có ý định tiến lên, lại bị người cầm đầu ngăn lại, hắn một tay đẩy Tịch Hề:
“Ngươi đi.”
Máu tươi trên cần cổ không ngừng trào ra, rớt xuống quần áo nàng trông như một bó hoa cúc đẫm máu, xinh đẹp.
Tịch Hề đứng trước kệ sách nhớ lại lời nói lúc trước của Huyền Hạo, nàng run rẩy đôi tay, cầm hướng đến cuốn sách thứ nhất định rút ra.
Huyền Hạo thấy động tác của nàng, rõ ràng là muốn bảo vệ danh sách không tiếc hi sinh thân mình….
Trái tim lạnh băng của y đột nhiên ấm áp, bởi vì hành động của Tịch Hề, khi nàng sách cầm đến cuốn sách đầu tiên thì hắn đột nhiên mở miệng:
“Cuốn thứ ba.”
Đôi tay dừng lại, nước mắt không ngừng rơi, chỉ cần hắn nói mấy chữ là trái tim nàng lại quặn đau, không khỏi chua xót vì bí mật mang theo, so với bất kì lời đường mật nào, lời nói vừa rồi của hắn khiến nàng cảm nhận được sự ngọt ngào ấm áp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT