Mùi Long diên hương tràn ngập, hắn nhẹ nhàng dùng răng cắn lên cánh môi của nàng, nàng cắn chặt răng, lại bị hắn dùng sức cắn, nàng bị đau hô lên, đôi mày thanh tú nhíu lại.

Nhân cơ hội này hắn đưa lưỡi vào, dây dưa ở môi miệng nàng, đầu lưỡi bị hắn hút lấy, thân mình bị ôm chặt trong lồng ngực rộng lớn, cả người Tịch Hề bị giam cầm, khó mà nhúc nhích. Huyền Hạo bá đạo hôn, triền miêng, giống như muốn phá hủy hết tất cả, làm cho người ta không cách nào chống cự được.

Nàng mặt đỏ tai hồng, hô hấp bị tước đoạt, hai tay dùng sức đánh vào trước ngực hắn, đôi mắt hắn hơi mở ra, ánh mắt mãnh liệt khác thường, tràn đầy dục vọng. Tịch Hề không dám lộn xộn, cảm giác được sự khó chịu của nàng, Huyền Hạo cố kiềm chế sự xúc động, cánh tay thả lỏng ra đôi chút.

“Đúng thật, Tịch Hề quả nhiên không có can đảm”. Nhìn hai má ủng hồng của nàng, hắn không nhịn được mà chế nhạo.

Lồng ngực vì thiếu dưỡng khí mà buốt đau, Tịch Hề đem đầu lưỡi nhẹ liếm khóe môi, chỗ đó dường như có vị ngòn ngọt, Huyền Hạo đưa ngón tay lau đôi môi cho nàng, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nói cho ta biết, tối hôm qua, nàng ở đâu?”

Đối với vấn đề này, hắn cư nhiên vẫn chưa bỏ qua, hỗn loạn trong ngực nàng vất vả lắm mới bình phục lại: “Gia, có phải ngài không tin lời thiếp thân nói?”

Nhanh chóng buông cánh tay ra, Huyền Hạo nhìn nàng một lát, sau đó cầm tay nàng lại: “Lúc ấy, ta thực sự có cảm giác nàng ở bên người”

Trong lòng Tịch Hề đau xót, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, nàng biết rõ lời hắn nói, không thể nào tin tưởng hoàn toàn, nhưng tia mềm mại ở trong đáy lòng, vẫn cond có chút xúc động. Nàng nghĩ, hắn luôn tìm cách che chở nàng, Tịch Hề ghé mắt, khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên sự an tường, lại không nghĩ tới một ngày, bọn họ sẽ trở thành kẻ thù.

Trở lại Đông Uyển, Tịch Hề tìm Cổ quản gia, mất nửa ngày, ông mới đồng ý để nàng đem Tích Linh thành nha hoàn của mình, hai người đều là bạn, sẽ không bị khi dễ.

Mi Nhã đi vào Hồng Tiêu các, sau đó sẽ dọn đồ tới Đông Cung, dựa theo quy tắc thì chủ tử phải tiễn nàng.

Nguyệt Cơ vẻ mặt tức giận ngồi ngay ngắn ở đại đường, thấy nàng tiến vào, không nói hai lời liền tiến lên, giáng một cái tát thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Mi Nhã, dấu tay đỏ tươi ghê người, khóe miệng, máu chảy ra.

“Tiện nha đầu, ngươi cư nhiên dám lừa gạt ta”

Mi Nhã lau vết mau, ngẩng đầu lên đối diện với Nguyệt Cơ “Nô tỳ không dám. . .”

“Còn nói không dám” Nàng ta nói, đôi mắt tức giận hơi nheo lại, đỏ rực “Ngày đó, ta cho ngươi đến bên cạnh Gia, ngươi giúp ta diệt trừ Tịch Hề, hiện giờ thì ngược lại, ta còn phải tặng đi hai nha hoàn, như thế nào, lên làm tẩm tì của Gia, không để ta vào trong mắt ư?”

Mi Nhã nhìn nàng ta ở trước mặt, không dám trốn tránh, chỉ có thể kiên trì đứng tại chỗ, Nguyệt Cơ tức giận không thôi, một cước đá vào đầu gối của nàng, Mi Nhã bị ép quỳ xuống, cơn đau còn chưa qua, đầu tóc lại bị Nguyệt Cơ túm lấy kéo ra sau “ Hai tính mạng kia, ngươi như thế nào mà trả cho ta?”

“Chủ tử, hôm qua Tịch Hề có tới trong vườn, đều y theo kế hoạch của chúng ta, nô tỳ không dám giấu diếm, nô tỳ nhìn thấy rõ ràng nàng từ Đông Cung đi ra.

“Một khi đã như vậy, vì sao không bắt được nàng, ngươi không phải đã nói nàng không có võ công hay sao?” Nguyệt Co tăng lực đạo túm tóc nàng, Mi Nhã đau đến mức đổ từng tầng mồ hôi lạnh. Nàng cắn chặt răng, hai tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, hèn mọn quỳ gối, nhất định có một ngày, những khuất nhục hôm nàng nàng sẽ trả lại gấp bội. Nàng đẩy Tịch Hề vào cảnh sinh tử, không phải là giả, nhưng Mi Nhã so với ai khác nàng đều rõ thân thủ của Tịch Hề, tuy rằng Nguyệt cơ bên này khó có thể nói lý, nhưng cuối cùng cũng nhất cử lưỡng tiện.

“Chủ tử yên tâm, nô tỳ hiện tại vào Đông Cung, sẽ hàng ngày đề bạt ngài, nô tỳ sẽ không quên, ngày khác, nô tỳ sẽ toàn tâm toàn ý trợ ngài”. Mi Nhã nhịn đau, nàng tuy là tẩm tỳ, trên danh nghĩa cũng là người của Huyền Hạo, Nguyệt Cơ khẳng định sẽ không dám động vào nàng.

Quả thực, khi nghe Mi Nhã nói thế, nàng ta dừng tay, nhưng ngoài miệng vẫn không quên nói: “Ngươi nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói, hừ”

Mi Nhã được an bài một căn phòng nhỏ ở Đông Cung, vì là tẩm tì, cho nên không giống như thị thiếp được một mình một viện.

Trong Ngũ Nguyệt Minh đứng đầy người, Tịch hề không biết Cổ quản gia làm gì mà cho gọi các nàng tập hợp gấp đến thế, mọi người đang đứng bàn luận, cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân.

Nàng ngước mắt nhìn, ánh mắt xuyên qua đám người, chỉ cảm thấy hơi chút chói mắt, ánh sáng hắt từ mặt nạ bạc chiếu đến, Huyền Hạo một thân ngoại bào màu đen, áo lông chồn khoác trên bả vai, hoang dã mà gợi cảm. Trên đầu dùng một trâm ngọc cố định tóc, vài sợi rớt xuống, yên lặng nằm trước ngực. Dưới mặt nạ, lộ ra cái cằm kiên nghị, cùng với đôi mắt sâu thẳm, Tịch Hề nhìn cảm thấy rất cân xứng, trong lòng đột nhiên giật mình, đầu đau như búa bổ.

Nàng nhớ mang máng trong đầu cũng từng xuất hiện hình ảnh như thế, một người mang mặt nạ bạc, nàng không kiềm chế được ánh mắt, nàng muốn nắm bắt lại cái hình ảnh kia, nhưng càng cố thì đầu càng đau nhức.

Tịch Hề nhắm hai mắt, trong đầu chỉ xoay tròn hình ảnh màu bạc, từng đoạn quá khứ rời rạc, nàng giật mình, mở mắt ra đã thấy hắn đứng trước mặt mình. Huyền Hạo nâng tay lên lau mồ hôi trên trán nàng, trong lòng bàn tay của nàng, lúc này cũng đầy mồ hôi.

“Ta phải ra ngoài giao dịch mua bán, nàng đi cùng ta”

Dung Thiện đứng gần nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, nhẹ nhàng bước lên “Gia, thiếp thân cũng muốn đi”

“Dung Thiện, sinh ý của Ngũ Nguyệt Minh không để cho nàng chen vào, chẳng lẽ nàng đã quên lời ta nói hôm đó?” Huyền Hạo thấp giọng cảnh cáo, trong giọng nói cũng không phân rõ trách cứ cùng phủ nhận, nàng ta nghe vậy, trên mặt lộ vẻ ủy khuất, trong mắt dâng lên tầng hơi nước “Gia, nàng ta xuất thân nha hoàn”

Đám thị thiếp âm thầm hít vào từng ngụm khí lạnh, ở Ngũ Nguyệt Minh, sợ chỉ có Dung Thiện mới dám nói chuyện với chủ tử như vậy.

Huyền Hạo nhếch môi, tuy không mở miệng, nhưng ánh mắt âm trầm làm cho người ta nhìn không rét mà run, Dung Thiện không tự chủ được lui lại vài bước, ánh mắt sợ hãi.

“Nhớ kỹ, nàng không phải là nha hoàn, mà là chủ nhân”. Huyền Hạo một phen nắm tay Tịch Hề lên, đem nàng kéo tới trước mặt Dung Thiện, ánh mắt mọi người mở lớn, thường ngày, đám thị thiếp ba dựa vào Dung Thiện là người nhà của Gia nên tránh được thì tránh, hiện giờ, Gia lại nói Tịch Hề mới tới là chủ, bọn họ liền cảm thấy phiền toái.

Các nàng trợn mắt nhìn nhau, Tịch Hề đứng phía trước, cảm thấy hết sức không được tự nhiên, nàng đem đầu quay sang một bên, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Điện Trạch.

“Gia, Thiếu chủ, nên khỏi hành”

Cổ quản gia đã chuẩn bị tốt xe ngựa, trở lại bên trong vườn phục mệnh.

Bên ngoài Ngũ Nguyệt Minh, kiệu xếp ngay ngắn, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, Huyền Hạo lên kiệu đầu tiên, thấy Tịch Hề phía sau không có phản ứng, liền đưa tay vén rèm kiệu lên, không hờn giận nói “Còn chưa lên”

Tịch Hề tiến lên, tay vừa mới vươn ra, liền bị hắn nắm lấy dùng lực kéo, cả người nàng ngã vào trong kiệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play