“Tô Tô!”

Phong Tình Tuyết và Hồng Ngọc còn đang đứng trước sạp hàng, lớn tiếng gọi hắn, Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu nhìn rồi cũng đi tới.

Mà ở bên kia ——

“Tương Linh, sao muội lại ở đây…” Phương Lan Sinh giật mình hơi lui lại phía sau.

Tương Linh chớp mắt, “Sao vậy? Đồ Tô ca ca nói Tương Linh nên tới.”

“Đồ Tô…” Phương Lan Sinh vội lắc đầu nguầy nguậy, “Không, không phải, ý ta là muội lúc nãy đứng đâu… muội, thấy hết rồi?”

Tương Linh suy nghĩ không hiểu ngoẹo đầu hỏi, “Thấy cái gì?”

Nàng thấy mặt Phương Lan Sinh đỏ rần lên thì nhíu mày.

“Là… thấy bí đao và Đồ Tô ca ca ôm nhau ư?”

“Sao bí đao lại đỏ mặt, Tương Linh tới là để an ủi ngươi…”

Phương Lan Sinh nghe Tương Linh nói câu đầu, cả người cảm giác như con tôm luộc qua nước sôi, liều mạng lắc đầu liều mạng xua tay, “Vừa, vừa rồi là hiểu lầm! Là hiểu lầm! Chúng ta không có ôm nhau, Tương Linh muội nhìn lầm rồi!”

Tương Linh ngẩn ra, ngón tay nắm bắt bím tóc của mình, “Hiểu làm… không phải ôm… vậy hai người đang làm gì…”

“Ta…” Phương Lan Sinh lắp bắp, vò đầu bứt tai không nghĩ ra cái cớ nào, “Không có làm gì cả, dù sao có nói muội cũng sẽ không hiểu.”

“Hừ,” Tương Linh trợn mắt, tức giận trừng Phương Lan Sinh.

“Bí đao coi thường người ta.”

“Không, ta không coi thường muội.” Phương Lan Sinh càng giải thích càng rối, nên nhất quyết chạy trốn, “Ta không nói với muội nữa, ta ta còn có chuyện phải làm.”

Tương Linh tức giận bĩu môi, chạy về chỗ cũ kể cho Bách Lý Đồ Tô và mọi người, dậm chân mắng bí đao bắt nạt mình.

Trong khi đó Phương Lan Sinh thật có chuyện cần làm gì sao, y hoảng hốt bỏ chạy thật xa, cứ chạy mà chẳng biết mình đang chạy đi đâu.

Phong Tình Tuyết không dẫn mọi người tới địa phận của Long Uyên tộc, nhưng Phương Lan Sinh cắm đầu chạy trối chết chẳng biết tự lúc nào đã chạy ra khỏi địa phận U Đô sang đây, nhìn thấy trước mặt có một cửa tiệm thì vội bước vào.

“Xin hỏi có ai,  đây là nơi nào ——” Phương Lan Sinh vừa vào cửa, mở miệng hỏi một nửa thấy lửa nhỏ tí tách từ lò lửa bên trong bắn văng vào chân.

Y vội vàng lùi lại.

Một đại hán thô kệch lưng đeo đại chùy, đứng trước lò luyện tay cầm búa đập một thanh kiếm, hắn nghe tiếng Phương Lan Sinh thì chậm chạp quay đầu.

Lông mày nhướn lên, “Người trên mặt đất?”

Phương Lan Sinh bị hắn trừng thì hơi chột dạ, ngập ngừng gật đầu.

“Theo Phong gia muội tử đến?” Đại hán lại hỏi.

Phương Lan Sinh hơi sửng sốt, nhưng cũng gật đầu.

“Bạn của Tình Tuyết à… Chúng ta quan hệ cũng tốt. Ngươi cứ đứng xem đi.” Người kia nói.

Phương Lan Sinh chớp chớp mắt.

“Cái đó… ta không phải tới mua binh khí, ta chỉ muốn hỏi đây là đâu…”

Y lắp bắp nói hết câu, người nọ thở dài liếc nhìn phật châu trong tay y, từ rương sắt phía sau lấy ra một hộp gấm. Khi mở nó ra, Phương Lan Sinh nhìn thấy một chuỗi hạt châu màu trắng nằm bên trong.

“Tinh nguyệt bồ đề châu.” Người kia nói, thân thủ lôi nó từ trong hộp gấm nhét vào tay Phương Lan Sinh.

“Ta ta ta không đến để mua ——” Phương Lan Sinh lại định lên tiếng phủ nhận, nhưng khi đại hán dúi chuỗi hạt châu vào tay thì ngừng lại.

Lâu rồi Phương Lan Sinh không đổi binh khí, phần lớn là vì tiếc tiền, phật châu trong tay là món đồ vẫn mang từ nhà đi chưa từng đổi.

Cầm hạt châu trong tay, Phương Lan Sinh nhìn chằm chằm khó dứt ra.

Đại hán nhìn thế, ho khan hét gia, “Ba nghìn ba trăm đồng.”

Ba nghìn ba trăm đồng… Đúng là đắt a…

Phương Lan Sinh nghĩ thầm, thân thủ sờ túi nhưng không thấy có bạc, mà Tinh nguyệt bồ đề châu này y cũng muốn mua.

Lật qua lật lại hầu bao, bạc thì không thấy lại mò được túi gấm, túi gấm nhỏ đã bị rách miệng, Phương Lan Sinh lôi nó ra thì hạt trân châu bên trong cũng bị lăn ra ngoài.

Đại hán tinh mắt liếc một cái đã nhìn ra nó là đồ tốt.

“Trân châu này ngươi lấy đâu ra, trị giá không ít bạc đâu.”

Phương Lan Sinh cầm trân châu trong tay, gật đầu định xác thực giá của nó quả thật không rẻ, ngẩng lên nhìn vẻ mặt thèm thuồng của đại hán thì vội cau mày.

“Cái, cái này không thể đưa ngươi.”

Đại hán cũng rất sảng khoái, “Quân tử không tranh đoạt vật người, chúng ta người địa giới không khi dễ người các ngươi.” Hắn nói rồi lắc đầu, “Nhưng trân châu quý vậy, sao không đánh thành đồ trang sức hay binh khí, để không thật đáng tiếc.”

Phương Lan Sinh “Hả”  một tiếng, tám phần mười là vì chưa từng nghĩ tới chuyện này, “Có thể đánh thành cái gì?”

Đồ trang sức… đánh xong thì tặng cho ai?

Đại hán lại nhìn hắn, quét một lượt từ trên xuống rồi dừng lại bên hông. Đai lưng hoàn hảo, nhưng bên dưới nơi treo trang sức lại không có gì.

“Đánh phối sức, người trên mặt đất không phải rất thích đeo cái này sao, ngươi vừa vặn thiếu một cái.”

Phương Lan Sinh lại nói, “Đánh cũng được thôi, nhưng có điều ta không có tiền trả cho ngươi.”

Đại hán xua tay, “Buôn bán cũng phải tính đến giao tình. Ngươi trở về thay ta nói tốt vài câu với Tình Tuyết là được.”

Phương Lan Sinh không tin nhìn hắn, trên đời nào có chuyện tốt như vậy. Hơn nữa, y luôn cảm thấy cách nói chuyện của người này không giống người địa giới.

“Ngươi rốt cuộc từ đâu tới?” Phương Lan Sinh cảnh giác trừng mắt hỏi.

Người nọ cười, đôi mắt dưới ánh lửa lóe lên hỏa quang, “Tiểu công tử thật thông minh…”

“Ta từ trên mặt đất xuống, tương lai còn muốn trở về.”

“Nhưng có thể về không, còn phải xem Tình Tuyết muội tử có chịu giúp ta không.”

“Trân châu để quá ba tháng thì không thể chạm khảm, nhưng đó chỉ là lý thuyết người trên đó, ở địa giới này, ba mươi năm hay ba trăm năm cũng không thành vấn đề.”

Phương Lan Sinh ngồi ở trên bậc thang trước cửa hàng, nhìn đồ vật trong tay —— một mảnh ngọc mặt dưới khảm viên trân châu, bên dưới buộc dây màu xanh, mà giữa trân châu và mảnh ngọc không có vật cố định, nhìn vào cực kì trống trải. Phương Lan Sinh nhìn thấy thì vô thức lôi hoa mai bằng đồng trong túi gấm ra nốt, đưa cho đại hán kia nhìn, vẻ mặt vị kia biểu thị ghét ra mặt.

Hắn ghét thì kệ hắn ghét, Phương Lan Sinh một mực muốn đánh nó vào. Sau khi rời Cầm Xuyên Phương Lan Sinh mới phát hiện không thấy Thanh ngọc tư nam bội đâu, đầu gỗ nói vật kia đã bị kiếp trước của mình đưa cho Tôn tiểu thư. Phương Lan Sinh gây chuyện có lỗi với Tôn gia, tặng thì tặng cũng không có vấn đề gì, chỉ là hơi luyến tiếc. Dù như vậy, nó cũng không phải vật gì quá quan trọng.

Còn vật trong tay hôm nay…

Một đồ trang sức bằng đồng vô giá trị, cùng viên trân châu Long Tiêu cung trị giá nghìn lượng, hai thứ chẳng liên quan lại muốn đặt cùng một chỗ.

Sắc điệu khó coi, phối hợp kì quái, làm đại hán vừa làm vừa nhổ nước miếng khinh thường không thôi.

Còn nói Phương thiếu gia khẩu vị đúng là đặc biệt.

Lúc Phương Lan Sinh cùng nó trở về đứng trước của khẩu Hồn Chi Bỉ Ngạn, Bách Lý Đồ Tô đứng ở xa liếc mắt liền phát hiện ra nó.

Viên trân châu ở Long Tiêu cung… còn có vật Phương Lan Sinh từng cầm chơi, “Tín vật định ước” chẳng biết cùng ai.

Y đã đi đâu… lại còn làm thành thứ này…

Bách Lý Đồ Tô hơi cau mày, nhưng không nói gì, ngược lại Hồng Ngọc thấy y vội giục nhanh chân kẻo không theo kịp mọi người.

Chỉ cần trong lòng tưởng niệm, tất gặp được người ngươi hằng mong.

Vong Xuyên Hao Lý,

Đạp chân trên mặt nước, trước mắt trải dài là cánh đồng hoa ngải phát ra ánh sáng, dòng Vong Xuyên nhìn không thấy bờ như giao hòa cùng ánh sao trời, chảy dài về phương hướng U Đô.

“Đây là… Hao Lý ư?” Phong Tình Tuyết ngạc nhiên mở to mắt, “Có cảm giác vô cùng an lành, khác hoàn toàn những nơi khác.”

Hồng Ngọc gật đầu” Chỉ cần trong lòng tưởng niệm, tất gặp được người hằng mong, chúng ta đây ——”

“Tô Tô!” Phong Tình Tuyết bỗng kêu lên, trong khi mọi người còn chưa kịp định hình nàng đã phát hiện thấy thân ảnh quen thuộc đứng trong cánh đồng hoa ngải.

Nàng duỗi ngón tay chỉ về phía ấy, “Huynh xem… kia là ai?”

Vong Xuyên Hao Lý, theo truyền thuyết là nơi linh hồn tụ lại.

Phương Lan Sinh theo đoàn người Bách Lý Đồ Tô đi về trước, nhận ra được bóng người kia. Nửa tháng trước, bọn họ từng cùng vị đại nhân này mệt mỏi trải qua mấy ngày mấy đêm.

“Mẹ…”

Là giọng của Bách Lý Đồ Tô, vốn luôn trầm tĩnh ổn định hôm nay không giấu nổi run rẩy, Bách Lý Đồ Tô tựa như hốt hoảng lo sợ, Phương Lan Sinh ngẩng đầu phát hiện vẻ mặt hắn bấy giờ trắng bệch chăm chăm nhìn thân ảnh người nọ.

Qua một lát, đầu gỗ mới cứng ngắc tới gần.

“Mẹ… thật, thật là mẹ…”

Tương Linh đứng ở đằng sau Phương Lan Sinh, lẩm bẩm, “Mẹ của Đồ Tô ca ca… sao lại ở đây…”

Hồng Ngọc nói, “Vô số hồn phách trú ngụ trong hoa ngải, Vu Chúc đại nhân… có lẽ là vì Bách Lý công tử nhớ về người, nên người mới xuất hiện trước mắt chúng ta…”

Tương Linh “à” một tiếng nhắc lại lời Hồng Ngọc, nàng quay đầu nhìn lại Phương Lan Sinh, phát hiện gương mặt y thậm chí còn trắng hơn cả Bách Lý Đồ Tô.

“Bí đao, ngươi làm sao vậy?”

Phương Lan Sinh mờ mịt quay đầu, hồi lâu nhận ra nàng mới vội vã cười, lắc đầu hai mắt cong lên, “Không có chuyện gì.”

Bách Lý Đồ Tô hàn huyên cùng Hàn Hưu Ninh, Hàn Hưu Ninh dù không nhận ra hắn là ai, nhưng còn hơn là bộ dạng Tiêu minh nửa tháng trước.

Có thể nói chuyện, có thể động đậy, có thể phản ứng lại, đây là lần đầu tiên Phương Lan Sinh nghe bà nói chuyện, trang trọng, túc mục, mang theo loại cảm giác uy nghiêm bất khả xâm phạm…

Nhưng lại thiếu phân ôn nhu của một người mẹ thông thường.

Nhưng cũng không thể trách bà, hoàn cảnh khiến bà trở nên như vậy. Đoàn người lâm vào hồi ức của Hàn Hưu Ninh, thấy bản thân ở trong Băng Viêm động, nhìn thấy một màn Hàn Vân Khê chịu ảnh hưởng Huyết đồ trận và kiếm linh Phần Tịch, mà Hàn Hưu Ninh lại cùng một người khác rơi vào trận giao chiến kịch liệt với Âu Dương Thiếu Cung và Lôi Nghiêm.

“Ngày kết giới làng biến mất, chỉ trong vòng duy nhất một ngày một đêm… Rất nhiều người biết độc thuật và pháp thuật bỗng nhiên xông vào, không nói lời nào tàn sát bừa bãi, quả thực… là một cơn ác mộng kinh hoàng…”

Hàn Hưu Ninh chậm rãi kể như thủ thỉ, làm Bách Lý Đồ Tô giật mình tại chỗ.

Kết giới làng… Ngọc Hoành… Âu Dương Thiếu Cung…

Mẹ hắn còn nói, Hàn Vân Khê sớm đã bị Âu Dương Thiếu Cung đánh chết, mà Bách Lý Đồ Tô bây giờ, hắn sống là vì trách nhiệm thủ hộ Phần Tịch không rơi vào tay kẻ địch.

Mệnh hồn của Hàn Vân Khê đã mất bốn phách, phần hồn phách còn lại bị phong ấn vào cùng một chỗ với kiếm linh nhờ Huyết đồ trận, kết hợp lại mới thành Bách Lý Đồ Tô hôm nay. Hắn mất kí ức lúc nhỏ, thân thể bị sát khí dày võ, chịu đựng bị người đời ghẻ lạnh, vẫn kiên trì sống tới ngày hôm nay… /mỗi lần tới cảnh này thấy đời m sao cmn cẩu huyết Tô ơi =)))))/

Có đôi khi hắn từng nghĩ, nếu không có sư tôn, không có A Tường, không gặp gỡ đám người Phong Tình Tuyết, liệu có phải Bách Lý Đồ Tô đã sớm chết.

Làm sao có cơ hội lên trời xuống biển, tới tận Vong Xuyên.

Bách Lý Đồ Tô nói mình không trách mẹ, “Dù phong ấn làm bản thân chịu đau đớn vô cùng, nhưng nếu không có phong ấn này, cũng không có kẻ tên Bách Lý Đồ Tô.”

“Sẽ không có cơ hội bái sư tôn, thu dưỡng A Tường, cũng không có cơ hội…” Hắn hơi mím môi, kiên định như khi nói bản thân không hề hối hận vì phải chịu đựng thống khổ dày vò, “kết bạn cùng mọi người…”

“Bách Lý công tử…” Hồng Ngọc ở phía sau hắn thấp giọng hô, như muốn an ủi một câu lại chẳng biết phải nói cái gì.

Đoàn người quay về cửa Vong Xuyên, chỉ cần bước tiếp theo là sẽ trở ra.

“A?” Tương Linh bỗng cau mày quay đầu nhìn lại.

Phương Lan Sinh vẫn đứng cách mọi người không xa, nhắm mắt cúi đầu, trong miệng liên tục lẩm bẩm cái gì.

Tương Linh chớp mắt nhìn mấy cái.

“Vì sao Đồ Tô ca ca có thể gặp mẹ, còn bí đao lại không gặp được nhị tỷ mình…” Tương Linh quay về nhìn Hồng Ngọc hỏi.

Nàng đã hạ thấp giọng nhất có thể, nhưng Phương Lan Sinh vẫn nghe thấy được.

Y mở bừng mắt, cánh môi cứng đờ còn hơi giương.

Hồng Ngọc lắc đầu, hơi cúi nhìn Tương Linh chưa kịp chú ý tới biểu tình Phương Lan Sinh.

“Nhị tỷ của hầu tử… hồn phách đã bị hút hết vào trong Ngọc Hoành… không thể luân hồi chuyển thể, nên không thể xuất hiện ở Vong Xuyên.

“Không thể luân hổi chuyển thể…” Tương Linh nhẹ giọng hỏi, “Vậy thì bí đao thật đáng thương, Đồ Tô ca ca còn được gặp mẹ một lần, bí đao thì…”

Nàng mới nói một nửa, một bóng người bỗng xẹt qua bên cạnh, Hồng Ngọc ngẩng đầu nhìn theo thấy Phương Lan Sinh vốn đứng xa xa đã vượt qua người mình.

“Hầu tử!” Nàng cao giọng gọi, Phương Lan Sinh lại cúi đầu bước nhanh về phía trước ra khỏi Vong Xuyên.

Bách Lý Đồ Tô hơi nhăn mày, hắn cũng nghe hết đối thoại giữa Hồng Ngọc và Tương Linh.

Tương Linh lo lắng đuổi theo, Hồng Ngọc chạy ngay đằng sau, ra ngoài Vong Xuyên, tới Hồn Chi Bỉ Ngạn, mọi người mới biết Âu Dương Thiếu Cung đã chờ ở lối ra từ bao giờ.

“Thiếu Cung, Thiếu Cung ca ca…” Tương Linh kinh ngạc kêu lên.

“Hầu tử!” Hồng Ngọc phát hiện có người quỵ ngay dưới chân Âu Dương Thiếu Cung ——

Quần áo màu xanh, lưng đeo túi thư, không phải Phương Lan Sinh thì là ai?

Chỉ mới một khắc vừa qua, không ai kịp hiểu chuyện gì mới xảy ra.

Phương Lan Sinh quỵ trên mặt đất, hai tay che mắt, chất lỏng màu xanh lục chảy ra không ngừng từ kẽ tay rơi xuống mặt đất, hai vai y không ngừng run rẩy, thậm chí cả người đều phát run.

“Âu Dương Thiếu Cung… Ta giết ngươi!”

Chỉ nghe y khàn khàn hét lên.

Âu Dương Thiếu Cung lắc đầu, “Tiểu Lan, đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta, ta không thích chút nào.”

“Vừa thấy đã động thủ, là không lễ phép, Phương gia nhị tỷ đã mất, ta có lòng sẽ thay nhị tỷ giáo huấn đệ một lần.”

“Ta giết ngươi… Ta giết ——” Phương Lan Sinh che hai mắt, gào lên gần như khóc, y quỵ hẳn xuống nền đất, đột nhiên lao tới đánh một quyền về phía Âu Dương Thiếu Cung gào to, “Trả nhị tỷ cho ta!!”

Trong nháy mắt thả tay, mọi người đều thấy chất lỏng xanh lục là từ khóe mắt đóng chặt của y chảy ra.

Bách Lý Đồ Tô nháy mắt biến sắc.

“Hầu tử…” Hồng Ngọc cả kinh kêu lên, tiến lên một bước một kéo Phương Lan Sinh về, Bách Lý Đồ Tô đã chạy trước nàng một bước, vung kiếm kéo Phương Lan Sinh về bảo hộ phía sau mình.

Âu Dương Thiếu Cung hừ nhẹ một tiếng, vung tay áo khiến đoàn người đồng loạt lui về sau một bước.

Hắn thấy ánh mắt tràn ngập lửa giận của Bách Lý Đồ Tô, cười càng lúc càng vui vẻ. Bởi vì có thể nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô phẫn nộ mới là điều hắn mong muốn nhất, còn những chuyện khác hắn không quan tâm nhiều lắm.

Ánh mắt Bách Lý Đồ Tô ngùn ngụt như thể bốc ra lửa, mà phía sau hắn, Phương Lan Sinh hươ một quyền mất lực đờ đẫn ngồi dưới đất.

Y run rẩy dùng tay sờ hai mắt mình, vẫn chưa thể tiếp nhận mọi chuyện đang diễn ra này.

Chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt…

Phương Lan Sinh, đã mù.

“Ta… ta…” Phương Lan Sinh thấp giọng lẩm bẩm, khóe miệng run rẩy quỵ trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu.

“Lan Sinh!” Phong Tình Tuyết vội bước tới, đỡ cánh tay Phương Lan Sinh phát hiện cả người y lạnh như thể mới rơi vào hầm băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play