Đoàn người Thiếu Cung đã ngồi quanh một bàn gỗ vuông, trên bàn là mấy bát cháo trắng chưa ai động đũa. Tương Linh đói bụng tới nỗi bụng réo không ngừng, hai mắt nhìn chằm chằm vào hướng cửa, mãi mới nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô bước vào.
“Đồ Tô ca ca!”
“Tô Tô…”
“Bách Lý thiếu hiệp.” Âu Dương Thiếu Cung đứng dậy, sắc mặt rầu rĩ nhìn hắn, “Có gặp Tiểu Lan không?”
Bách Lý Đồ Tô trầm ngâm một lát, chưa kịp trả lời bên ngoài cửa chợt truyền tới một tiếng hét thảm.
“Ai nha vị khách quan này, cậu sao thế?” Tiểu nhị khách điếm sợ hãi chạy ra ngoài xem, vài người bên ngoài cùng dìu một người đi vào, Âu Dương Thiếu Cung nhìn thấy người ở giữa y phục xanh lam quen mắt, vội tới nghênh đón.
Mặt Phương Lan Sinh như đưa đám, vết thương trên trán rớm máu, xem ra ở trước cửa khách điếm ngã một cú không nhẹ.
Âu Dương Thiếu Cung cởi túi khoác bên hông giúp y, đặt lên trên bàn.
“Tiểu Lan, đệ cả đêm không về là chạy đi đâu?” Hắn cau mày hỏi, dường như đang tức giận.
Phương Lan Sinh ủy khuất nhìn hắn, ánh mắt xuyên qua đầu vai nhìn đầu gỗ đang đưa lưng về phía mình thong thả ngồi ở bàn uống trà.
——này… tên tiểu nhân này… thắt lưng bản thiếu gia đau tới nỗi đi không được, thế mà thằng nhãi này lại còn có tâm tình ngồi ăn điểm tâm!!
Hắn còn có tâm tình ăn điểm tâm!!!!
Phương Lan Sinh oán hận nghiến răng nghiến lợi, bao nhiêu phẫn hận vì phát ngã lúc nãy mà chuyển thành tức giận.
Âu Dương Thiếu Cung bên cạnh cũng mặt đen như than.
“Đệ rời Cầm Xuyên chạy theo ta, ta đương nhiên phải chăm sóc đệ thật tốt. Nơi hoang dã này không bằng Cầm Xuyên được, đệ lại…”
“Ta sai rồi!” Phương Lan Sinh ủ rũ, theo thói quen ôm tai nói, “Ta sai rồi, được chưa?”
“Hầu tử ngươi, không biết phân biệt tốt xấu!” Hồng Ngọc lại trêu chọc y, lúc này mới phát hiện sắc mặt Phương Lan Sinh không được bình thường.
Âu Dương Thiếu Cung đương nhiên cũng để ý thấy, “Tiểu Lan… thân thể khó chịu ư?” Lúc này phía trước Phong Tình Tuyết đã lôi kéo Bách Lý Đồ Tô nhập chiến, Phương Lan Sinh dùng gương mặt tái nhợt lắc đầu. Sau đó khi rời khách điếm, Phương Lan Sinh cứ đi hai bước lại dừng một bước nghỉ lấy sức, thân thể nóng như phát nhiệt, thần trí cũng hỗn loạn, nhìn những người trước mặt khí thế sôi sục hiển nhiên bản thân chẳng khác gì kì đà kéo cả nhóm lại.
Phương Lan Sinh gục đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Miệng nói là đi hỗ trợ Thiếu Cung, sao lại thành thế này…
…
Nhưng mà có thể trách y sao!!! Có thể sao!!!
Phía trước Bách Lý Đồ Tô mặt không đổi sắc thu kiếm vào vỏ, xung quanh la liệt xác heo rừng nằm thẳng cẳng.
“Không có việc gì không có việc gì, đại trượng phu hành tẩu giang hồ, co được duỗi được, biết nhanh biết chậm…” Phương Lan Sinh lau mặt một cái, “Mọi người cứ đi trước, ta… sẽ từ từ theo sao…”
“Yêu thú dọc đường này rất nhiều, đệ như thế…”
Phương Lan Sinh lôi phật châu ra, trên trán đầy mồ hôi miễn cưỡng nói, “Chỉ là mấy con lợn rừng thôi.. Bản, bản thiếu gia biết hàng yêu trừ ma… Thiếu Cung không cần… không cần lo lắng.”
Phong Tình Tuyết ôm liêm đao ở phía trước, miệng lẩm bẩm, “Sao hôm nay bỗng nhiên nhiều lợn rừng vậy?”
Hồng Ngọc hai tay ôm trước ngực lắc đầu, “Từng nghe vùng núi này giặc cướp hoành hành, vậy mà vẫn chưa thấy gì.”
Tương Linh sau trận chiến bị một quái vật đánh trầy cánh tay, Phương Lan Sinh nhìn thấy định chạy tới biểu thị quan tâm một chút, Thiếu Cung đã đi trước đưa thuốc trị thương cho nàng.
Tương Linh dịu dàng cười nói cảm ơn, ánh mắt vừa vặn nhìn Phương Lan Sinh ở đằng sau phía xa xa.
“Tương…Tương Linh…” Phương Lan Sinh một bộ dạng chật vật, quần áo lôi thôi, dây cột tóc dính trên trán, nhìn Tương Linh muốn nói gì lại thôi.
Tương Linh bĩu môi, vẫn nhớ trong lòng chuyện Phương Lan Sinh mắng Bách Lý Đồ Tô, “Bí đao lùn, đừng có làm vướng chân Đồ Tô ca ca!”
“Hah” Phương Lan Sinh khóc không ra nước mắt, lảo đảo như sắp ngã chỉ có thể ủy khuất cúi đầu.
Trong không gian dày đặc sương mù, đoàn người cứ đi một đoạn lại dừng một đoạn, Phương Lan Sinh theo ở đằng sau đạp qua vô vàn thi thể lợn rừng, máu tanh chảy như suối trên nền đất. Phương Lan Sinh cũng không để ý, chỉ ủ rũ cúi đầu, nội tâm phiền muộn, nghe thấy tiếng kêu của con gà béo càng thêm không vui.
Đầu đau, thắt lưng đau, chân đau, mông càng đau. Phương Lan Sinh nghe đám người trước mặt cười nói vui vẻ, tâm phiền chỉ muốn che lỗ tai lại cố sức ngăn cách bản thân với bên ngoài, cứ cắm đầu lủi thủi đi.
Thẳng tới tận khi trời tối.
Phương Lan Sinh mở mắt, ngẩng đầu lên, trước mắt đã không còn một bóng người.
…
Mọi người đâu? Đi đâu hết rồi?
Mọi người…
Hai tay bưng lỗ tai khẽ thõng xuống, Phương Lan Sinh quay đầu nhìn lại, nhìn bốn phía thấy cây đại thụ quỷ dị cao chọc trời, bên tai tiếng côn trùng kêu loạn, trên đầu có ánh trăng mờ ảo xa xa.
Một trận gió đêm thổi tới, mang theo nhiệt độ rét lạnh, Phương Lan Sinh cố kéo y phục mỏng manh dính chặt người.
Y há hốc mồm đứng yên một chỗ, phát hiện mình đi lạc mọi người.
Bên tai chỉ nghe tiếng chim rừng hót, dưới chân có tiếng nước róc rách chảy, Phương Lan Sinh thất thiểu bước thấp bước cao đạp trên bùn lầy, vội vàng nhìn chung quanh.
Không có một bóng người.
Bốn phía tối đen, gió lạnh gào rít muốn bao nhiêu âm trầm thì có bấy nhiêu, nghe mà rợn cả người, quỷ dị khỏi nói.
Phương Lan Sinh từ bé chưa rời Cầm Xuyên bao giờ, kinh nghiệm giang hồ là con số 0, đứng ở thác Trân Châu lớn thế này, đầu lại đau như bủa bổ, hai chân như có gông cùm vẫn mù quáng tiến lên phía trước.
Có lẽ… sẽ nhanh tới bờ sông, lúc đó có khi lại thấy thuyền qua lại.
Nếu gặp đám người Thiếu Cung ở bờ sông, kiểu gì cũng bị nghe dạy bảo… Phương Lan Sinh ủ rũ cụp mi ngẫm nghĩ.
Mà đầu gỗ… chắc hắn cũng chẳng quan tâm chuyện này.
Phương Lan Sinh vô thức hừ lạnh quay mặt sang một bên.
——Hừm, tự dưng lại để ý đến hắn làm gì.
Sắc trời đã tối lắm rồi, nói thật là ngày càng lạnh. Phương Lan Sinh hai tay ôm ngực, xoa xoa vào nhau, dọc theo vách đá đi về phía trước. Cứ đi hai bước lại phải chống tay vào vách, nghỉ ngơi lấy sức.
Túi đeo trên người ngày càng nặng như trói buộc, Phương Lan Sinh dựa lưng vào vách đá, đằng trước tựa hồ nghe được tiếng thác nước chảy.
Phương Lan Sinh vểnh tai nghe ngóng.
“Đã muộn thế này, đứa nhỏ nào lại xông vào nơi hoang dã này làm loạn, không sợ nguy hiểm nha.”
Ban đêm, đột nhiên nghe thấy giọng nữ nhân từ trên cao, ngẩng lên mới thấy có người đã ở trên đỉnh đầu Phương Lan Sinh từ lúc nào.
Y ngẩn ra, mạnh xoay người lại, giương tay nắm phật châu ngăn cản mũi kiếm màu vàng kim từ trên giáng xuống.
Choang một tiếng, kim quang đại phát, Phương Lan Sinh lảo đảo bị đẩy về phía sau, vội hốt hoảng tập trung nhìn lại mới kinh hãi phát hiện đối phương là nửa người nửa rắn.
Tóc nâu xõa trên cần cổ che gần nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ánh mắt hung hãn như muốn giết người lóe lên trong bóng đêm, dính chặt vào thân ảnh Phương Lan Sinh.
“Ngươi… yêu nghiệt phương nào!” Phương Lan Sinh cố sức hét lớn một tiếng, lời còn chưa dứt đã thấy một kiếm thẳng tắp lao tới phía mình.
“Yêu nghiệt?” Xà yêu cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm nhàn nhã nhìn người trước mặt chật vật phản kháng. Hóa ra là đã có thương thế từ trước, không cần ra tay cả người đã lảo đảo run rẩy đứng còn không vững, xà yêu vung kiếm khiến người trước mặt tránh cũng không tránh được, bị một nhát kiếm đâm vào chân.
“Úm… úm ba… ba…” Phương Lan Sinh đau đơn nhăn mày, lùi trên mặt đất, hai tay để ở trước ngực run rẩy muốn nhớ kĩ câu thoại.
Lại một kiếm nữa, thêm một chỗ bị thương, Phương Lan Sinh giống như con cá nảy lên một cái, máu ở chân lại chảy không ngừng.
Xà yêu nhìn con người yếu đuối không ngừng co quắp trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy nhàm chán vô vị.
Vết thương chảy máu ào ào, không biết mùi vị tuyệt vời thế nào. Quên đi, không cần tốn thời gian giằng co, xà yêu nắm chặt song kiếm trong tay từ trên trời giáng xuống, xung quanh Phương Lan Sinh xuất hiện một trận pháp hình tròn cực lớn. Ánh sáng vàng kim chiếu sáng gò má nhợt nhạt của y, chiêu thức qua đi xà yêu vẫn thấy Phương Lan Sinh nằm ở dưới đất cắn răng lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ lại đánh không chết ngươi.” Xà yêu khinh thường huy động trận pháp, không hề phát hiện bên dưới kim quang có vật gì lóe sáng.
“Úm ba… trát ba niếp hồng… Úm ba trát ba niếp hồng…!!”
Một đạo ánh sáng chói mắt từ phật châu trong tay Phương Lan Sinh thoát ra, nhắm thẳng vào xà yêu còn chưa kịp phản ứng lại.
Thân thể màu đen vỡ vụn ra thành từng mảnh, thành cát bụi xuôi theo gió, xà yêu bị đánh đến hồn phách chẳng còn phút cuối vẫn chỉ trừng mắt nhìn con người yếu đuối đến đứng không vững trước mặt.
Trận pháp kim sắc trên mặt đất biến mất, Phương Lan Sinh mới nằm dài trên mặt đất, thở hồng hộc.
“Nguy hiểm thật, chậm một chút là bỏ mạng rồi.”
“Mà là ta thông minh sẵn có, phật tử chiến thắng cũng không nên khoe khoang…”
“Nhưng mà chiêu thức hàng ma đại pháp của cha đúng là vẫn có điểm không tốt, kéo dài như thế… kéo dài thêm tí nữa là mất luôn cái mạng rồi.” /mọe nó, mệt thở hồng hộc r mà nó có thời gian tự kỉ dài voãi:v/
“Xà yêu kia cũng có yêu tính, ta…” Phương Lan Sinh nỗ lực chống vách đá đứng lên, “… nên đi đường nào bây giờ…”
Sắc mặt y tái nhợt, hiển nhiên là còn chưa hết kinh sợ.
Ở bụi cỏ phía sau thác nước nơi y đứng, bỗng nhiên có vài bóng người chui ra.
“Đại ca, yêu quái biến mất rồi!”
“Đại ca!”
Lúc tim Phương Lan Sinh đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài thì mấy người cao lớn bịt mặt nhảy tới trước mặt, y vừa chống vách đá vừa trân trối nhìn bọn họ.
Một người cầm đầu nhìn y, “Là ngươi đuổi xà yêu kia?”
Y phục thô sơ, trên mặt có một vết sẹo dài, bên hông có đại đao, còn dùng khăn che mặt, giọng điệu mười phần là của quân ăn cướp.
…
“Từng nghe vùng núi này giặc cướp hoành hành, vậy mà vẫn chưa thấy gì.”
…
Không thể nào… Phương Lan Sinh sẽ không xui thế chứ…
Lúc Phương Lan Sinh muốn khóc mà không có nước mắt, nhìn thấy từ trong hang động ngày càng nhiều người chui ra, nhất thời cảm đá vây thành vòng tròn quanh Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh mờ mịt nhìn bọn họ, “Các ngươi… các ngươi đừng có tới gần! Bản thiếu gia chính là người của Phương gia ở Cầm Xuyên, có phật châu bảo vệ, hàng yêu trừ ma… Các ngươi… đừng có nghĩ là có thể làm gì ta!”
Y còn đang thao thao bất tuyệt, tên cầm đầu cười ha ha, bước lên một bước, kéo giật cổ áo Phương Lan Sinh tới, “Phương gia? là phú hộ Cầm Xuyên… Phương gia?”
Đang lúc Phương Lan Sinh không biết trả lời làm sao, bên cạnh lại xuất hiện hai người trong tay cầm dây thừng, nhanh gọn trói cứng hai chân hai tay Phương Lan Sinh lại.
Vết thương còn chảy máu cứ thế bị dây thứng thô to siết chặt, Phương Lan Sinh cắn răng, “Các ngươi… không muốn sống nữa à? Nếu để cha ta và nhị tỷ biết, bọn họ…”
“Tiểu thiếu gia…” Một đám người đột nhiên nở nụ cười khó hiều, tên cầm đầu vươn tay tặng cho Phương Lan Sinh một cái bạt tai, làm y nhất thời chao đảo, “Muốn sống thì ngậm miệng vào.”
“Đại ca, thư viết xong rồi.” Một người từ trong đám đông quỳ xuống, tên cầm đầu lại vung tay, nhanh có người mang giẻ rách đến nhét vào miệng Phương Lan Sinh.
“Ưm…ưm…” Phương Lan Sinh giận đến độ mặt mũi đỏ bừng, vết thương ở chân lại ngày một nặng làm y đau đến không cử động được.
“Ừ…” Tên cầm đầu suy nghĩ một chút, hắn nhìn Phương Lan Sinh đầu tóc lôi thôi, tiện tay giật dây cột tóc của y ném cho tên vẫn quỳ dưới đất, “Không thể mang thư không được, để Phương lão gia nhìn thêm thành ý của chúng ta.”
“Tuân mệnh!”
Lại nhìn phật châu trong tay Phương Lan Sinh, màu son vừa nhìn đã biết là đồ tốt. Gã cầm đầu thân thủ giật lấy, “Vật này không tệ.” Hắn nói, ngẩng đầu nhìn Phương Lan Sinh đỏ hai con mắt nhìn mình, cười hì hì tiếp tục cho Phương Lan Sinh một cái bạt tai.
Vài người lôi Phương Lan Sinh đứng dậy, thì ra mặt bên kia thác nước có huyệt động, bọn lưu manh đi vào trong tới một chỗ âm u tối tăm thì ném Phương Lan Sinh vào đó.
Phương Lan Sinh đau rên một tiếng, vết thương ở chân lại càng đau, không cách nào cử động được.
Y còn muốn giúp Thiếu Cung tìm ngọc hoành, muốn đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường.
Vậy mà chưa rời Cầm Xuyên bao lâu, đã gặp chuyện.
Cha mà biết chuyện… kiểu gì cũng sẽ tới cứu mình…Nhưng mà…
Nhưng Phương Lan Sinh còn chưa muốn quay về Cầm Xuyên.
Bên tai tiếng nước đạp xuống vách đá róc rách không ngừng, huyệt động này vừa ẩm vừa sâu, khí lạnh tỏa ra không ngừng. Phương Lan Sinh miệng bị giẻ chặn, tay chân bị trói thành cái kén, vết thương thì không ngừng chảy máu lại còn bị dây thừng quấn chặt, đau đến nỗi cả người run rẩy.
“Muội muội, ta với Thiếu Cung đi là được rồi, muội và Tương Linh cứ ở đây nghỉ tạm, chúng ta đi một lát sẽ trở lại.”
“Nhưng Tô Tô…” Phong Tình Tuyết cau mày, khi phát hiện không thấy Phương Lan Sinh đâu, Tô Tô đột nhiên lại bảo mọi người chờ ở đây một mình đi tìm.
Đoàn người đi tới bờ sống mới phát hiện thiếu một người.
“Ban đêm nguy hiểm, Tình Tuyết, Tương Linh ta và Hồng Ngọc cô nương đi tìm Tiểu Lan, hai người nhất định đừng đi đâu, không được tùy ý hành động.”
“Bí đao lùn có khi nào bị yêu quái bắt đi không…” Tương Linh nhìn thác Trân Châu trước mặt, lo lắng nói.
“Thiếu hiệp… thiếu hiệp tha mạng!” Một gã đại hán nằm trên mặt đất, Bách Lý Đồ Tô một cước đạp lên ngực hắn, nhìn hắn lập cà lập cập rút trong ngực ra một phong thư và một dải dây cột tóc.
Bách Lý Đồ Tô đưa tay lấy, nhìn thấy dây cột tóc thì ngẩn người, vội xé thư ánh mắt nhanh đảo một lượt.
“…Thiếu hiệp?” Đại hán vẻ mặt cầu xin nhìn hắn.
Lại một cước vào ngực, đại hán kêu thảm khóe miệng toàn là máu.
Bách Lý Đồ Tô nhín lá thư, sau thì vo thành một nhúm.
Phương Lan Sinh này…
Chân bước thấp bước cao, cúi người lủi thủi phía sau bọn họ, Bách Lý Đồ Tô mấy lần lơ đãng quay đầu đều chỉ thấy người nọ ủ rũ, thỉnh thoảng mới ngu ngu ngơ ngơ ngẩng lên một lần, lúc đó Bách Lý Đồ Tô sẽ lập tức quay đầu lại về phía trước.
Y hình như trong người rất khó chịu, buổi sáng muốn nói gì với mình lại thôi, tuy bản thân không hỏi nhưng Bách Lý Đồ Tô cũng rất thắc mắc vì sao sáng tỉnh dậy lại thấy mình cùng Phương Lan Sinh ở chỗ đó.
Phương Lan Sinh, thiếu gia nhà giàu này, vốn không thích hợp bôn ba giang hồ, làm bạn với người như thế chỉ tố rước thêm phiền phức.
Bách Lý Đồ Tô nghĩ vậy, vì hắn có cảm giác Phương Lan Sinh làm bản thân thấy rắc rối phức tạp.
Luôn huyên náo, dong dài, đường có thế cũng không đi nổi thà về nhà cho xong.
Hắn càng nghĩ càng phiền, nắm kiếm trong tay, đứng nhìn thi thể rơi đầy xung quanh, máu theo mũi kiếm chảy dọc rơi trên mặt đất, hắc khí đã mơ hồ tỏa ra từ sau lưng hắn.
Hắn nhìn thấy Phương Lan Sinh nằm trên mặt đất, cả người bị dây thừng trói cứng, miệng bị một tấm giẻ màu xám tro chặn lại, tóc tai mất trật tự rơi trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền dường như đã không còn ý thức.
Phương Lan Sinh trong lúc mơ màng có cảm giác cả người bị nâng lên. Vết thương ở chân như bị xé rách càng to đau đớn càng nhiều. Một lát sau, cảm giác cả người như được giải thoát, có ai nắm lấy mình lôi ra…
Phương Lan Sinh lắc lắc đầu, muốn mở mắt nhưng không tài nảo mở ra được. Trong nháy mắt vải bố trong miệng được người lấy ra, Phương Lan Sinh vội há miệng, như cá tham lam hớp từng ngụm khí.
Miệng vết thương mới đóng vảy non, bị dây thừng siết qua siết lại mà rách ra, chảy máu không ngừng, Bách Lý Đồ Tô ngửi thấy mùi máu, kiếm trong tay nhất thời rơi xuống.
Quỳ trước mặt Phương Lan Sinh, một tay tóm cổ y, tay kia như dã thú lột da con mồi nhanh chóng lột quần của y.
Cả dây thừng lẫn quần đều bị lột bỏ ném ra một bên, để lộ thân thể trần truồng co rúm trong không khí, hai tay Phương Lan Sinh vẫn bị dây thừng trói cứng ở sau lưng, y nằm trên mặt đất ra sức lắc đầu cho tỉnh táo, mà tay bóp cổ y dường như không có ý định buông.
“Buông… buông ra…”
Khóe miệng bị vải chặn đến nỗi dường như tê liệt mất cảm giác khó khăn lẩm bẩm, đáng tiếc đối phương không nghe thấy. Bách Lý Đồ Tô lúc này… dường như chỉ là một con thú hoàn toàn không nghe hiểu tiếng người, cả người hắc khí bốc lên dày đặc, con ngươi màu máu trừng trừng nhìn thẳng Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh rốt cuộc ý thức được đang có người ở đây.
Y mờ mịt mở to mắt, cảm giác có thứ nóng hổi căng cứng chen vào thân thể mình.
Đầu gỗ…
Là… đầu gỗ…
“Khô — —” Phương Lan Sinh nức nở không ra hơi, hai chân run rẩy chảy máu nằm gọn trong tay Bách Lý Đồ Tô, căn bản là chạy không thoát.
Cảnh đêm đã khác, lại gặp cùng một người.
Cổ tay trói sau lưng cỉa Phương Lan Sinh không ngừng ma sát với mặt đất, phía sau là vách tường trong động bọn thổ phỉ, bên cạnh là những rương gỗ chất thành đống bụi bặm bám dày một lớp bẩn thỉu khó chịu. Đầu gỗ quỳ giữa hai chân y ôm gọn cả nửa người y trong lòng, điên cuồng mượn thân thể Phương Lan Sinh phát tiết tà khí, ánh mắt đỏ au nhìn chằm chằm đôi mắt không còn tiêu cự trước mắt. Lăn qua lăn lại một hồi lâu, con mồi của hắn đã chẳng còn ý chí giãy dụa mà yên lặng thụ động tiếp nhận.
Hô hấp đôi bên ngày càng hỗn loạn, đạp vào vách động tạo thành âm hưởng càng thêm dâm mỹ. Sau khi đầu gỗ thỏa mãn mạnh mẽ bắn ra trong cơ thể mình, Phương Lan Sinh giữa huyệt động lạnh lẽo theo bản năng mở miệng cầu xin không ngừng. Y xụi lơ trên mặt đất, mệt mỏi đưa tay che con ngươi mơ hồ cùng vầng trán ướt nhẹp mồ hôi.
Y không nhìn thấy biểu cảm đầu gỗ lúc này, nhưng tiếng thở dốc kịch liệt của đối phương lại rõ mồn một bên tai.
Kết thức rồi ư? Dường như… còn hơi sớm… Phương Lan Sinh nhíu chặt lông mày.
Vào lúc Phương Lan Sinh nghĩ đầu gỗ muốn bắt đầu lần nữa, bên ngoài huyệt động lại có tiếng người vọng vào,
“Tiểu Lan, Tiểu Lan?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT