Ngày hôm sau Nhậm Cực tỉnh dậy rất sớm, không triệu Liễu Oanh Mạc Ngôn hầu hạ, tự mình tiện tay cầm quần áo khoác lên, vừa chuẩn bị lấy đai lưng thì phát hiện trên chiếc bàn nhỏ cạnh tháp có một phong thư.
Phong thư rất tinh xảo, nền trắng chữ vàng, “Vô Nguyệt môn” ba chữ hết sức bắt mắt, Nhậm Cực sợ run một hồi lâu mới đưa tay cầm lấy phong thư mở ra, bên trong chỉ có hé ra trên nền giấy trắng một vài con số.
Đem thư tín kia quét nhanh qua một lần, tùy tay liền đem tín nhu thành mảnh nhỏ, sau đó cao giọng kêu: “Người đâu.“
Mạc Ngôn hòa Liễu Oanh đã chuẩn bị dụng cụ rửa mặt từ sớm đứng ở bên ngoài cửa, vừa nghe gọi lập tức đẩy cửa bước vào. Nhậm Cực phân phó: “Gọi Việt Ninh đến đây.“
Mạc Ngôn tuân mệnh đi ra ngoài, Liễu Oanh thì giúp hắn rửa mặt chải đầu, nhìn thấy những mảnh giấy vụn rơi rớt định thu dọn, Nhậm Cực ngăn cản nói: “Không cần xen vào, cứ để đó đi.”
Đến khi Việt Ninh đến, hắn cũng đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, phất tay đuổi hai tiểu cung nữ đi, nói với Việt Ninh: “Hôm nay buổi tối sẽ có người muốn tới đây, ngươi đi thông tri với bên dưới, đỡ cho việc đến lúc đó lại ngạc nhiên.”
Việt Ninh trước tiên là đồng ý, sau đó kỳ quái nói: “Hoàng Thượng, thần cả gan xin hỏi, sao đêm nay lại có người muốn tới? Người tới đây là ai? Thần… trước đó không hề hay biết một chút gì cả?”
Nhậm Cực nhẹ nhàng hừ một tiếng, chỉ chỉ những mảnh giấy rơi rớt trên bàn: “Trẫm cũng là sáng hôm nay mới biết, ‘Vô Nguyệt môn’ quả nhiên khó lường.”
Việt Ninh kinh hãi, cầm lấy phong thư còn nguyên vẹn kia nhìn nhìn, lập tức “Đông” quỳ xuống, liên tục dập đầu nói: “Thần hộ giá bất lực, đáng tội chết!“
Nhậm Cực cười lạnh: “Thật sự may mắn là bọn họ không tính lấy mạng trẫm, bằng không hôm nay ngươi đã phải đến thỉnh tội trước bài vị của trẫm.“
Việt Ninh cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không ngừng nói: “Thần đáng tội chết.” Dập đầu cũng không dám dừng lại, trong phòng không ngừng vang lên tiếng “Thùng thùng” trầm đục, nhanh chóng, một giọt đỏ sẫm rơi xuống mặt đất.
Nhậm Cực nhìn sàn nhà, trong giọng nói nghe không rõ cảm xúc: “Được rồi được rồi, đừng dập đầu nữa, mới sáng sớm trẫm cũng không muốn nghe thấy huyết tinh khí.”
huyết tinh khí: mùi máu tanh.
Việt Ninh lúc này mới ngừng động tác, nghe Nhậm Cực nói xong cực lực đem cổ lui về sau, tránh huyết nhỏ từng giọt rơi đọng trên mặt đất, trong giọng nói còn hơi run rẩy: “Thần tuân chỉ.“
“Vậy ngươi lui xuống đi, nhớ rõ phân phó của trẫm.“
“Nhưng Hoàng Thượng…“
Nhậm Cực hơi mất kiên nhẫn phất tay, “Không cần nhiều lời, bọn họ nếu muốn mệnh của trẫm, thì bây giờ ngươi đã không thấy ta ở đây rồi, không cần phải lo lắng.”
Việt Ninh đành phải im lặng, lặng lẽ lui xuống.
Liễu Oanh cùng Mạc Ngôn đang canh giữ ngay khúc rẽ ở hành lang, nhìn thấy Việt Ninh đi ra nhưng huyết lưu đầy mặt, không khỏi kinh hãi, Việt Ninh sờ sờ trán của mình, cười khổ nói: “Không có gì, bị thương ngoài da, các ngươi nhanh chóng đi vào dọn dẹp một chút đi, nhớ kỹ không cần nhiều lời.”
Hai người lo lắng đề phòng đẩy cửa vào, nhìn thấy Nhậm Cực đang cầm phong thư, sau khi xem tỉ mỉ phong thư xong xuôi, cư nhiên cười nói: “Sát thủ tìm mục tiêu để đàm phán, thật sự là cổ kim thiểu hữu, quả thực hứng thú.”
cổ kim thiểu hữu: từ xưa đến nay hiếm thấy.
Khi màn đêm buông xuống điểm canh một, Nhậm Cực dùng chút cơm chiều, liền cho toàn bột hạ nhân lui xuống, còn bản thân mình chọn một quyển sách dạy đánh cờ dựa vào ánh đèn ngồi xuống, chậm rãi bày bàn cờ.
Không lâu sau, ngoài cửa liền truyền đến ba tiếng gõ cửa nhỏ, cũng không đợi trả lời, người ngoài cửa đã đẩy cửa bước vào, khí phách ung dung nói: “Nghe danh không bằng gặp mặt, vị vua mới của Khải Lương quả thực là long phượng trong nhân gian, nếu như có cơ hội, tất ngày nào đó sẽ quy thuận.“
Nhậm Cực nhẹ nhàng hạ xuống một quân cờ, cũng mang một ngữ khí tương tự: “Đa tạ, trẫm cũng mới biết nguyên lai môn chủ ‘hội thuyết thoại’ như vậy, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ lớn nhất trong chốn giang hồ quả nhiên phi phàm.“
Vô Nguyệt đối với lời nói của Nhậm Cực cũng không để ý, chỉ nói: “Hổ thẹn, nếu xả giao đã xong, vậy cũng nên nói vào chuyện chính sự.“
Nhậm Cực chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện với chính mình: “Không biết môn chủ có gì chỉ giáo?“
Vô Nguyệt thoải mái vén y bào ngồi xuống, tay cầm lấy chén trà bên kia của chính mình, khẽ uống một ngụm khen “Hảo trà” xong mới nói: “Chỉ giáo thật không dám nhận, chỉ muốn nói với Hoàng Thượng, Vô Nguyệt môn không dự tính giết ngươi.“
Mặt Nhậm Cực vốn không chút thay đổi rốt cục cũng phải lộ vẻ kỳ quái, hắn từng nghĩ tới vô số lý do mà Vô Nguyệt môn đến tìm hắn, nhưng không hề nghĩ tới cư nhiên lại quang minh chính đại nói với hắn —— không giết hắn!
Nhậm Cực lại hạ xuống một quân cờ đen, biểu tình cũng đã khôi phục lại bình thường: “Vậy trẫm có thể hỏi một chút hay không, tại sao?“
Vô Nguyệt thuận tay lấy một quân cờ màu trắng, suy tư một lát thì đặt trên bàn cờ: “Không tại sao cả, không muốn giết thì không giết.“
Lời vừa nói xong thân hình thoáng qua, liền biến mất trong bóng đêm.
Khi Nhậm Cực đuổi tới ngoài cửa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hòa làm một với ánh trăng Dung thành, Việt Ninh dẫn người vội vàng chạy tới, thấy Nhậm Cực bình yên vô sự mới yên tâm.
Nhậm Cực phất tay cho mọi người bên ngoài lui xuống, nói với Việt Ninh: “Thật sự kỳ quái, môn chủ Vô Nguyệt môn vừa mới nói với trẫm, không giết trẫm.“
Việt Ninh trợn mắt há hốc mồm: “Vậy… Thật sự là chuyện ngoài dự tính, từng nghe trên giang hồ có chuyện thỉnh thoảng sát thủ cũng sẽ tự rút lui không truy giết nữa, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe có chuyện gặp mặt trực tiếp mục tiêu để nói chuyện, về chuyện buông tha cho mục tiêu.“
Nhậm Cực gật đầu, cười nói: “Trẫm tuy rằng chưa từng trải qua chốn giang hồ, nhưng cũng biết đây là chuyện kỳ quái. Trẫm cảm giác hắn kỳ thật cố ý không nói rõ suy nghĩ của hắn, Việt Ninh, trẫm hiếm khi cảm thấy hiếu kì, tốt nhất ngươi đi tra xem việc gì đang xảy ra đi.“
Việt Ninh trong lòng cảm thấy chỉ cần Nhậm Cực không có việc gì là tốt rồi, nên đối với chuyện đi tìm căn nguyên nguồn cội cũng không cần thiết, nhưng mới phạm sai lầm, bây giờ chỉ cầu sao không làm chuyện sai lầm nữa, nên cũng không nói gì, lĩnh chỉ vội vàng đuổi theo lộ tuyến mà Vô Nguyệt vừa mới rời đi. Hắn đã bày các giám sát ở các trạm canh gác đầy trong thành, tuy rằng không theo dõi được Vô Nguyệt, nhưng cũng biết hắn ta đi đường nào, xem như cũng không khó khăn gì, một đường truy đuổi, phát hiện hắn ta thắng tiến vụt vào trong phủ của tướng quân Mạc Kỉ Hàn.
Đứng ngoài cửa Tướng quân phủ, hắn rốt cục cũng có thể khẳng định muốn ám sát Nhậm Cực quả thực chính là Nguyễn Khinh Thường, tuy rằng hắn đối với Nhậm Cực rất trung thành, nhưng đối với một nữ nhân như vậy lại không thể hóa hận, chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, sau đó vượt qua tường viện cao ngất.
Tướng quân phủ tuy lớn, nhưng bố trí lại đơn giản, một vườn hoa cảnh một đình nghỉ mát, cũng không có bất cứ cái gì để che chắn, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy một tiểu lâu tinh xảo sau vườn hoa kia, ánh nến mờ nhạt hắt ra, phản chiếu hai bóng người.
Việt Ninh không dám áp sát quá gần, nín thở cúi sấp thân người giữa những nhành hoa cỏ, chú tâm nhìn vào hai bóng người kia.
Nguyễn Khinh Thường hiển nhiên cũng chưa nghỉ ngơi, quần áo chỉnh tề ngồi bên cửa sổ, trước mặt là một chiếc hộp bằng gỗ tử đàn, nàng đang cẩn thận đặt một phong thư vào.
Đột nhiên có người đến thăm khiến nàng kinh hãi, nhưng không hề thất lễ, kinh ngạc qua đi thì thần sắc lại khôi phục nét lạnh băng, nói với người đang đứng trước mặt mình: “Thì ra là ngươi, ta còn nghĩ phải chờ đến khi Nhậm Cực chết mới có thể nhìn thấy ngươi.“
Người nọ chính là Vô Nguyệt.
Hắn chỉ chăm chú nhìn vào chiếc hộp nhỏ trên tay Khinh Thường, nghe nàng nói trong lòng nhất thời cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng vẫn là nói thẳng: “Ta tới đây có hai chuyện cần nói.“
Khinh Thường không nói gì, chỉ nhẹ nhàng khóa kỹ chiếc hộp lại, sau đó cầm chiếc khăn lụa bên cạnh cẩn thận lau.
Vô Nguyệt kiềm chế sự kích động muốn đoạt lấy chiếc hộp cùng chiếc khăn lụa kia, hít thở thật sâu tiếp tục nói: “Chuyện thứ nhất, Nhậm Cực ta giết không được.“
Ngưng động tác lau chùi lại, Khinh Thường ngẩng đầu nhìn hắn.
Phòng hơi lớn, nhưng chỉ có một ngọn đèn đặt ngay trên bàn, ánh nến cũng không sáng lắm, mờ mờ ảo ảo chiếu rọi trên khuôn mặt nàng, càng có vẻ nhưng không thật, mờ ảo kỳ diệu lại phản chiếu khuôn mặt vốn không biểu cảm của nàng hình như hơi tức giận, đồng tử đen bóng dọa người, khiến Vô Nguyệt lần đầu tiên trong đời có cảm giác không dám nhìn thẳng.
“Giết không được?“
Giọng nói vừa êm tai vừa trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến trong lòng Vô Nguyệt hơi run, ép buộc bản thân nhìn thẳng vào ánh mắt Khinh Thường, đáp lại bằng ngữ khí bình tĩnh: “Đúng vậy, giết không được.“
Khinh Thường cúi đầu tiếp tục lau chiếc hộp nhỏ kia, thản nhiên nói: “Ta biết rồi, vậy việc làm ăn này kết thúc ở đây, tiền giết các tướng lĩnh kia ba ngày sau sẽ đưa đến.“
Vô Nguyệt đột nhiên cảm thấy hơi nổi nóng, lời nói ra cũng thiếu chút lý trí: “Ngươi vẫn còn tính chuyện đi giết hắn?“
Khinh Thường bình tĩnh trả lời: “Ngươi giết không được, thì nhất định cũng sẽ có người giết được, ta tất nhiên phải đi tìm người khác.“
Vô Nguyệt cắn răng: “Ta vẫn còn chuyện thứ hai muốn nói với ngươi.“
“Đó chính là… ngươi không cần đi tìm người khác.”
Khinh Thường lần thứ hai lộ ra thần sắc kinh ngạc, theo đó giọng càng lạnh hơn: “Là ý gì?“
Vô Nguyệt sải từng bước tiến đến, nhìn thấy Khinh Thường không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, ngữ khí càng cương quyết nói: “Ý ẩn trong lời, Vô Nguyệt môn không nhận việc đó, thì trên đời này tuyệt đối không ai có thể nhận. Còn có… chuyện thứ hai ta vẫn chưa nói xong, ta muốn dẫn ngươi đi.“
Mặt dù Khinh Thường là người thanh khiết thông minh, cũng không thể hiểu nổi câu cuối cùng thật sự là có ý gì, nhất thời ngây người, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi vừa nói gì?“
Tay Vô Nguyệt định bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, nhưng thấy nàng đang từng bước lui về phía sau cảnh giác nên hắn đành thu tay lại, tiến thêm một bước, nói: “Ta biết ngươi đang tính toán chuyện gì, nhưng ta sẽ không trơ mắt nhìn ngươi tìm cái chết!“
Khinh Thường vẫn tiếp tục lui về sau: “Sinh tử là chuyện của ta, không quan hệ gì đến ngươi. Ngươi chỉ cần biết đến chuyện buôn bán kia, nếu làm không được thì ta lại tìm người khác, tiền bạc hai bên cũng đã thỏa thuận xong, hai bên không ai nợ ai.“
Vô Nguyệt cuối cùng tức giận, lửa giận che kín gương mặt: “Thực đáng tiếc, ta lại không nghĩ như vậy. Mặt khác, ngươi nghĩ Nhậm Cực là tên ngốc hay sao? Hắn hiện tại cũng đã sớm phòng bị, e rằng ngay cả ngươi cũng đã bị tra xét ra. Bây giờ, ngươi phải đi theo ta!“
Không muốn lãng phí lời lẽ, cũng không muốn lo lắng hậu quả thế nào, đối với một Khinh Thường không hề biết chút võ công, Vô Nguyệt tung chưởng nhẹ nhàng làm nàng bất tỉnh, ôm ngang người nàng chuẩn bị phi người đi.
Đang đi đến bên cửa sổ, lại đột nhiên dừng lại, do dự một lát cúi người, xoay người chụp lấy chiếc hộp gỗ tử đàn kia, lúc này mới xuyên cửa sổ ra khỏi phủ.
Chỗ Việt Ninh ẩn núp lại nằm trên đường hắn đi, không dự đoán được hắn lại đi ra đột ngột như vậy, Việt Ninh tất nhiên trốn không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Vô Nguyệt lại đối với đột nhiên xuất hiện Việt Ninh trước mắt không thèm để ý, chỉ vượt qua hắn liếc mắt một cái, đem Khinh Thường đang ôm trong ngực thật chặt, bước chân không ngừng lại, lướt nhanh qua mảnh vườn, vụt phi đi.
Chỉ liếc mắt một cái, đã làm Việt Ninh tim đập liên hồi, hắn từng gặp qua nhiều người, nhưng chưa bao giờ thấy ánh mắt như vậy, chỉ liếc một cái, đã giống như rút bảo kiếm ra, hàn ý dày đặc, không khí giống như có thể chém đôi một người. Nhậm Cực đế vương uy nghiêm, mặc dù rất nghiêm nghị, nhưng sát ý cũng không rõ ràng đến mức có thể cảm nhận được như vậy.
Đầu Việt Ninh đầy mồ hôi lạnh, trên đầu từng trận từng trận đau đớn, hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Thì ra hắn đã sớm phát hiện mình theo dõi.” Chỉ là không giết mình mà thôi, có lẽ cảm thấy không cần làm chuyện thừa thải. Bất quá như vậy, bản thân mình tuyệt đối không thể truy đuổi theo nữa.
Trong vòng một ngày đã hai lần từ cửa Quỷ Môn quan đi về, Việt Ninh không khỏi cảm thấy bản thân mình may mắn phước lớn mạng lớn, chỉ nhìn theo hướng Vô Nguyệt ly khai có hơi nghi hoặc: hắn mang Nguyễn Khinh Thường theo làm gì?
Sau nửa ngày, suy nghĩ mới dần thanh minh, lắc đầu thở dài nói: “Nam nhân với nữ nhân, nam nhân với nam nhân, thôi một mình còn tốt hơn.“
(đem cái suy nghĩ của anh về mà khuyên Hoàng đế của anh kia…^.^)
Trời cũng dần dần sáng, Việt Ninh đột nhiên cảm thấy hơi mệt, vì thế quyết định một chuyện mà trước kia hắn không hề dám nghĩ đến, hắn quyết định tốt hơn trước tiên tìm một nơi thanh tĩnh nghỉ ngơi, sau đó trở về phục mệnh.
Đến khi Việt Ninh cảm thấy tỉnh táo, thì cũng đã quá giữa trưa, cảm thấy no mắt, tỉnh lại tinh thần rất tốt, tìm nước giếng hắt hắt lên mặt, lúc này mới tiến về phủ nha Tang thành.
Nhậm Cực đang ở thư phòng xử lý công vụ, nhưng có vẻ hơi mất tập trung, nghe Việt Ninh thông báo, đột nhiên dừng lại: “Tuyên! Các ngươi đều lui xuống đi!“
Việt Ninh hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng Nhậm Cực, sau khi tiến vào thì quỳ xuống đem tất cả những chuyện chứng kiến vào tối qua tường tận kể lại, sau đó nói: “Khi ra khỏi thành hắn còn cố ý cho thần biết là thần đã bại lộ hành tung, tỏ ý cảnh cáo, cho nên thần không dám đi theo nữa, đành chở về.“
“Hắn mang Nguyễn Khinh Thường theo làm gì? Việc làm không nhận thì không nhận, còn đem người theo làm gì?“
Việt Ninh nghĩ nghĩ sau nói: “Thần nghĩ, e rằng hắn đã động tâm.“
Nhậm Cực lúc này mới giật mình, hừ cười nói: “Tư tâm? Bất quá chỉ là một nữ nhân mà thôi, trên đời này nhất trảo nhất đại bả, nghe đồn Nguyễn Khinh Thường tuy rằng xinh đẹp, nhưng người đẹp hơn nàng không phải không có.“
nhất trảo nhất đại bả: quơ một tay một nắm lớn, ý nói nhiều.
(Khinh Thường đúng là có thể có người đẹp hơn nàng nhưng cốt cách nàng là độc nhất….^.^… anh đừng khinh địch quá sẽ hối hận về sau a.)
“Này, tình chi nhất tự, thần không rõ lắm, cũng không biết.“
Tình chi nhất tự: tình cảm thủy chung.
Nhậm Cực khoát tay cho hắn đứng lên: “Thứ không thấy được không sờ được trẫm cũng không tin, việc này coi như kết thúc, ngươi lui xuống đi.“
Nhậm Cực lại ngồi vào bàn xử lý công sự, lại phát hiện bản thân mình không thể tịnh tâm được, toàn bộ tâm trí đều nghĩ về “Tình chi nhất tự” trong câu mà Việt Ninh vừa nói, cuối cùng thấp thỏm không yên, đem tất cả tấu chương cùng công văn để sang một bên: “Quả thực mạc danh kỳ diệu!“
Mạc danh kỳ diệu: kỳ lạ đến mức không hiểu nổi.
Mạc Ngôn đang bưng nước trà cùng điểm tâm tiến vào, bị hành động của Nhậm Cực làm cho kinh hãi, không nghĩ ngợi liền quỳ xuống, Nhậm Cực thấy vậy càng phiền lòng, trách mắng: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài!“
Nói xong không đợi Mạc Ngôn đi ra ngoài, bản thân đã bước ra ngoài, cách thư phòng không xa là hoa viên, hắn đang tâm phiền ý loạn liền tùy ý xuất vài chưởng, chưởng phong sắc bén gào thét, đem nhiều hoa vừa mới nở thổi bay nằm trơ trên nền đất. Lúc này mới cảm thấy những phiền ý không thể hiểu nổi đang tràn đầy trong lòng đã vơi đi một chút, người hầu chạy đền hoa viên dọn dẹp, bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Mạc Ngôn bị Nhậm Cực dọa một hồi, nước trà điểm tâm cũng không dám dâng lên, bưng tất cả quay lại tiểu trù phòng, nói với Liễu Oanh đang bận rộn trong bếp: “Liễu tỷ tỷ… Hoàng Thượng gần đây tâm tính hình như rất kém, có lẽ mấy ngày nay bận rộn nhiều chuyện nên dễ bốc hỏa? Nếu vậy nên làm một chút thức ăn bại hỏa thanh tâm là tốt nhất.“
Nhậm Cực trong lòng các nàng là người vốn có tính tình âm tình bất định, Liễu Oanh cả ngày đều lo lắng đề phòng, nghe Mạc Ngôn nói như vậy, biết là hắn lại phát hỏa, cũng hơi hoảng sợ, gật đầu nói: “Nói có lý.“
Mạc Ngôn nhanh chóng giúp nàng tìm vài nguyên liệu để nấu ăn, sau đó nói: “Liễu tỷ tỷ, nấu cơm thì muội giúp không được tỷ, có lẽ muội sẽ đi xem lửa, dược của Mạc tướng quân cũng sắp được rồi, muội bưng cho y nha.“
Liễu Oanh phản ứng chưa kịp, Mạc Ngôn đã chạy ra ngoài, chỉ còn một mình nàng đối mặt với các nguyên liệu nấu ăn mà ngẩn người, nấu cơm thì được rồi, nhưng làm xong thì kêu ai mang lên cho Hoàng Thượng đây?
Mạc Ngôn chạy ù đến tiểu viện mà Mạc Kỉ Hàn đang trụ, y không thể ra khỏi phòng, bếp lò dùng đun dược cũng đặt ngay dưới góc hành lang, Mạc Ngôn cầm cây quạt nhỏ quạt đỏ lửa trong lò, lẩm bẩm nói: “Liễu tỷ tỷ, tỷ đừng trách ta a.” Nàng mấy ngày nay thật sự là bị Nhậm Cực sợ tới mức hoảng sợ, so sánh thiệt hơn, Mạc Kỉ Hàn tổng hội tốt hơn nhiều.
Bình dược được đun sôi ùng ục, mùi dược cùng vị đắng lập tức lan tỏa xung quanh, Mạc Ngôn thấy đã ổn, cầm bình lọc cặn, đem thang dược đen kịt kia đổ vào bát, thật cẩn thận bưng bát dược tiến vào phòng.
Cửa vừa mở ra, một vị thuốc đông y nồng đậm xông thẳng xoang mũi, Mạc Ngôn hơi lảo đảo, đành đem ngụm khí nghen nuốt vào, đi đến bên cạnh giường đặt bát dược xuống, nâng Mạc Kỉ Hàn đang nằm dậy, nói: “Mạc tướng quân, ngươi uống dược đi.“
Ánh mắt Mạc Kỉ Hàn đang nhắm, nghe vậy chỉ mở mắt nhìn nàng nột cái lại nhắm lại, cử độn cổ một cách gian nan, nghiêng đầu sang một bên.
Mạc Ngôn nhịn không được lại thở dài, từ sau đêm đó, Đỗ thái y đều hạ châm trên người của y, ngăn cản nội lực cùng cử động của y để giúp y điều trị tâm mạch, nhưng một người lại ở trong trạng thái mặc người ta bài bố thì sao có thể chịu nổi, cho nên bản thân y mới biến thành cái dạng này, y không chịu nói, cũng không nguyện ý ăn bất cái gì. Mấy ngày nay, đều tận lực khuyên nhủ, mới miễn cưỡng ăn một chút thức ăn cùng uống bát dược.
Khuyên nhủ vài ngày, Mạc Ngôn sưu tràng quát đỗ, đem tất cả những câu mình biết được đều nói ra, bây giờ lại không tìm được từ ngữ nào để khuyên nhủ, nhìn Mạc Kỉ Hàn nhắm chặt hai mắt một hồi lâu, đột nhiên bất chấp tất cả thốt ra: “Mạc tướng quân, ngươi không phải vẫn muốn rời khỏi đây chứ?“
Sưu tràng quát đỗ: tự mắng trong lòng.
Mạc Kỉ Hàn cuối cùng cũng có phản ứng, bỗng nhiên tròn mắt, ánh mắt như có điện. Mạc Ngôn khẩn trương nhìn đảo đến cửa phòng đã đóng chặt, hai tay gắt gao nắm chặt góc áo của mình, giọng thấp đến mức không thể thấp hơn: “Ta… ta đã nghĩ thật lâu… vẫn cảm thấy có lẽ nên giúp ngươi.“
Mạc Kỉ Hàn nhìn nàng vì khẩn trương mà cắn môi dưới cùng hai tay xiết chặt, sự nghi ngờ trong lòng bỗng biến mất, hỏi: “Vì sao lại muốn giúp ta?” Y nhiều ngày không nói chuyện, nên giờ này nói, giọng hơi khàn khàn, lại nén thấp giọng, Mạc Ngôn gần như không nghe rõ nội dung.
Mạc Ngôn hai chân run rẩy, ngồi dựa vào giường, một tay nhanh chóng nắm chặt lấy sàng đan: “Không vì sao cả… chỉ cảm thấy nên giúp ngươi.“
Nói xong lại cố gắng lấy dũng khí ngẩng đầu đối diện với Mạc Kỉ Hàn: “Ta cảm thấy được… cảm thấy được ngươi là người tốt, không nên…” Suy nghĩ như muốn nói thêm, lại nghĩ không được từ thích hợp để nói, cúi đầu thật thấp, giọng càng nhỏ: “Ta sẽ không nói… ngươi… Mạc tướng quân ngươi cũng… đừng để ý….“
Lại đem bát dược giơ lên trước mặt Mạc Kỉ Hàn: “Ta nói thật, ta cam đoan! Cho nên… Mạc tướng quân, ngươi có thể uống hết bát dược này không, Đỗ thái y từng nói, thân mình ngươi nên dưỡng tốt, dưỡng thật tốt, ta đã nghĩ biện pháp mang ngươi ra ngoài, thật đó!“
“Đỗ thái y có nói, tâm mạch ngươi bị thương cũng không nặng lắm, hảo hảo điều dưỡng, có thể sẽ khởi sắc. Hơn nữa, sau khi vào thành, trong dược có cho thêm vị ‘toái chân hoa’. Ta không biết đó là cái gì, nhưng Đỗ thái y nói, là đặc biệt cho thêm vào, nếu kiên trì dùng, trong vòng hai tháng, sẽ rất khởi sắc.“
Tay Mạc Ngôn cầm bát dược đã run rẩy, nàng cố gắng giữ cho dược trong bát không bị đổ ra ngoài: “Mạc tướng quân, ngươi nhanh uống hết, ta cam đoan sau khi thương thế của ngươi lành lặn sẽ giúp ngươi.“
“Ta nghe đám cận vệ nói, trận chiến này cũng không khó đánh, nhưng cũng mất một chút thời gian, hơn nữa lộ trình về nước, ít nhất cũng phải mất mấy tháng, chỉ cần thân thể điều dưỡng tốt, thời gian mấy tháng nhất định có thể tìm được cơ hội.“
Mạc Kỉ Hàn nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngươi có biết… ngươi giúp ta chạy trốn, kết cục của ngươi sẽ là gì không?”
Mạc Ngôn hít sâu: “Biết chứ, nhưng cũng không nhất định xảy ra chuyện đó a. Ta từng trộm hỏi Trịnh tổng quản, những cung nữ cung giam trước đây kỳ thực chưa chết, đều bị điều qua chỗ khác, tuy rằng hơi khổ cực, nhưng đều sống rất tốt.“
Mạc Ngôn thấy Mạc Kỉ Hàn không kháng cự việc uống thuốc, liền chậm rãi uy và nói: “Ta chỉ là một tiểu cung nữ, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không ai phát hiện ra ta giúp ngươi, cùng lắm khi hồi cung sẽ làm bạn với bọn họ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT