Nhậm Cực sửa sang lại quần áo tựa-như-lúc-đầu, trước khi đi ra ngoài lại đi ngược trở vào, xả tấm chăn trên giường đắp lên người Mạc Kỉ Hàn, đi ra ngoài kêu đám nô tài đến hầu hạ: “Đem y tắm rửa cẩn thận cho ta!”

Hai cái tiểu cung nữ ở Nhậm Cực đi rồi mới chật vật đích theo trên mặt đất đứng lên, đánh run run đi đến Mạc Kỉ Hàn bên người vừa thấy lập tức mặt như giấy trắng, thiếu chút nữa la hoảng lên.

Các nàng tuổi tuy nhỏ, những chuyện như vậy lại nghe nói nhiều lắm rồi, nhưng khi nhìn bên dưới biết chuyện gì xảy ra, rốt cuộc cũng chỉ là nghe nói, cho nên sắc mặt trắng bách một lúc sau lập tức đỏ bừng.

Các nàng không biết làm sao khi Mạc Kỉ Hàn đang mê man trên mặt đất, hai tiểu nha đầu thì làm sao có thể di chuyển một nam nhân cao lớn trưởng thành được chứ, hết cách rồi, đành phải đỏ mặt nhanh chóng đắp chăn lại, sau đó một người chạy đi gọi lính đang canh giữ ngoài điện nhờ đem người đỡ lên giường, một người đi lấy nước ấm chuẩn bị lau người cho y.

Vì là người hầu hạ trong cung, trong chớp mắt các nàng liền chú tâm bắt tay vào làm chuyện của mình, trong khi đó còn cẩn thận lấy thuốc trị thương, cẩn thận thoa lên vùng bị thương.

Người bên cạnh nhỏ tuổi hơn, vừa đứng hỗ trợ, vừa nhìn vết thương, không biết sao đã nghĩ đến vết máu ứ động bên khóe miệng của Nhậm Cực, khi đó nàng bị sắc mặt của đương kim hoàng thượng làm cho sợ muốn chết ngất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhưng khi đó nàng vẫn liếc mắt rất nhanh nhìn Nhậm Cực.

Nhìn người đang nằm trên giường, càng nghĩ càng kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ), nhẹ lôi kéo ống tay áo người trước mặt, ánh mắt như kẻ trộm nhìn đảo xung quanh, thanh âm đặt trong cổ họng: “Liễu tỷ tỷ, y……”

Nhưng chỉ mới nói lời đầu, đã bị ánh mắt Liễu Oanh làm cho ngừng lại, ngón trỏ đặt bên môi làm động tác chớ có lên tiếng, tiểu cung nữ kia cắn cắn môi dưới, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Liễu Oanh làm mọi chuyện xong xuôi, thay tấm chăn mới cho Mạc Kỉ Hàn, lúc này mới lôi kéo tiểu cung nữ kia, hai người một trước một sau đi ra ngoài, bước nhanh vào trong phòng của các nàng, đóng chặt cửa sổ lại, Liễu Oanh mới xoay người nói với nàng: “Tiểu Mạc, ở nơi đó chuyện nên nói chuyện gì không nên nói có lẽ muội đã biết, tùy tiện mở miệng nói bậy bạ, muội muốn chết sao?”

Tiểu Mạc rụt cổ lại, cúi đầu: “Muội…… muội thấy khi đó không có ai……”

Giọng hai người đều nén tới mức thấp nhất, ngữ khí Liễu Oanh càng nghiêm khắc hơn: “Thấy? Tiểu Mạc, điện này có nhiều nơi mà ánh mắt muội không thể nhìn thấy, người khác không cần nhìn, chỉ nghe thôi, thì cũng đủ làm muội mất mạng rồi!”

Tiểu Mạc bị lời của nàng làm cho sợ hãi đến run rẩy, giọng cũng run run: “Liễu tỷ tỷ, tỷ… tỷ đừng làm muội sợ……”

Liễu Oanh thở dài, đến gần kéo nàng ngồi xuống bên cạnh bàn: “Tiểu Mạc, muội tỷ tuy là cùng lúc được Trịnh công công tuyển tiến cung, nhưng muội tuổi còn nhỏ, có thể có một số việc chưa chú ý, muội cần chú ý đến.”

“Muội còn nhớ trước đây Trịnh công công có hai lần tuyển hai nhóm hầu hạ hay không?”

Tiểu Mạc gật gật đầu: “Trước đây không lâu, tất nhiên nhớ chứ.”

“Tuy rằng ông ta không nói chọn người đến đâu, nhưng nhìn thần thái của ông ta khi chọn bọn họ cũng giống như khi chọn chúng ta, nếu như tỷ đoán đúng, bọn họ có lẽ cũng bị phái đến đây.”

Tiểu Mạc nghe xong có chút lờ mờ, ngắt ngang câu nói của Liễu Oanh hỏi: “Nơi này? Nhưng mà……”

Liễu Oanh nắm chặt tay nàng nói: “Đúng, thế nhưng chúng ta đến đây lại không thấy bọn họ, nơi này Trịnh công công đã ngàn ninh vạn dặn nói không được đi ra ngoài, vậy thì bọn họ sao có thể chuyển đi đến nơi khác chứ!” Câu này không phải là câu hỏi, mà ngữ khí tuyệt đối khẳng định.

Tiểu Mạc tuy hơi ngốc, cũng biết chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt bắt đầu chuyển xanh, cả người lại giống như cái sàng, khớp hàm trên dưới đánh vào nhau vang lên “Khấu khấu”.

Thấy mặt nàng không còn chút máu, sắc mặt Liễu Oanh tất nhiên cũng không tốt hơn là bao, cầm tay Tiểu Mạc có chút run rẩy theo: “Tiểu Mạc, chúng ta đều chỉ mới trải qua huấn luyện lại chưa hầu hạ ai, được Trịnh công công chọn đến đây, tuy rằng có thể tránh lục đục với nhau thì vẫn không thể coi là chuyện tốt, nơi này là nơi cần cẩn thận, vĩnh viễn không nên đi sai bước gây sai lầm.”

Tiểu Mạc cứng ngắc cổ gật gật đầu, hai người một đêm không ngủ.

Hai người họ hoàn toàn không ngủ, một đêm không ngủ giống các nàng, trong thâm cung là chuyện bình thường.

Hạ Chiêu Nghi hắc nghiêm mặt trong tẩm cung thong thả đi qua đi lại, khí sắc nàng rất kém, gỡ lớp trang điểm dày cùng những tơ lụa hoa lệ trên cơ thể làm nàng chỉ trong vòng một tháng trông như già hơn mười tuổi, viền mắt hãm sâu, bên dưới là một viền thâm đen đậm, ngay cả tóc vốn đen tuyền sáng bóng lại khô vàng lộn xộn như rơm rạ.

Mặc dù như thế, nhưng ánh mắt của nàng cũng rất sáng, toát ra nét thâm hiểm ngoan độc làm cho mấy cung nữ bên dưới nhịn không được mà chân như nhũn ra, lại không dám ngã xuống, cắn răng liều mạng đứng thẳng, sợ chỉ vì một chút cẩn thận sẽ giống như những người đi trước, biểu hiện nét mặt thất lễ thì chỉ có thể rớt đầu mà thôi.

“Phanh” một tiếng, mọi người đều không ngăn được run lên, ánh mắt rơi cái bình hoa màu trắng đã vỡ tan tành trên mặt đất, nhanh chóng đem các mảnh vỡ nhỏ thu dọn, cũng cố gắng bản thân không gây chuyện, các nàng không thể nhớ nổi đây là cái thứ mấy bị ném vỡ nữa rồi.

Trong lúc đó đột nhiên, nàng vừa đứng lên vừa cười, giọng sắc nhọn tăm tối như quỷ mỵ: “Hoàng Thượng tuy rằng không truyền ta, khá hay là cũng không truyền con tiện nhân họ Đổng kia hay sao, có lẽ cũng đã một tháng, để xem nó bản lãnh đến đâu, ta thật muốn nhìn, nó còn có thể lẳng lơ được bao lâu.”

Gia thế của nàng so với các nữ nhân khác thì rất bình thường, tất cả đều dựa vào bản thân là một mỹ nhân mà liều mạng cố gắng có được vị trí như bây giờ, mục tiêu của nàng càng ngày càng gần, tuyệt đối không cho phép ai phá hư!

Đổng Trinh phi ngồi trước gương, chậm chạp gỡ lớp hóa trang cùng trang sức tỉ mỉ kia xuống, tuy rằng rất đẹp, nhưng dù có đẹp cách mấy cũng không thể che lấp được sự bất an lo lắng, trên mặt, còn có chút oán hận.

Nhược Anh vắn khăn ấm nhẹ nhàng đi đến: “Nương nương, nên nghỉ ngơi thôi.”

Đổng Trinh phi tiếp nhận cái khăn kia cầm trong tay nhưng không có bất cứ động tác gì, chỉ nói: “Nhược Anh, bữa tiệc tối nay, ngươi có thấy biểu cảm của những người đó không, nhất là ánh mắt của Hạ Chiêu Nghi cùng Triệu Trân phi kia nhìn ánh mắt. Nếu ánh mắt có thể giết người, ta chỉ sợ sớm đã chết thập hồi bát hồi rồi.”

“Nương nương, trong cung tất nhiên không thể là nơi yên bình.”

Đổng Trinh phi cuối cùng cũng dùng khăn đắp lên mặt, hơi ấm làm nàng có cảm giác sống khá hơn: “Điều này ta biết, nhưng hôm nay, ánh mắt Hạ Linh, thật sự dọa ta.”

Trực giác nữ nhân luôn luôn chính xác, nàng có lý do để tin tưởng, những ngày kế tiếp tuyệt đối sẽ không sống khá giả.

Đổng Trinh phi nhìn ra được điều này, Nhược Anh tự nhiên cũng không bỏ sót, ngẫm lại cũng đúng, bản thân chủ tử độc chiếm Hoàng Thượng cũng gần một tháng, tuy rằng mười lăm Nguyên tiêu này hắn không chọn ai cả, nhưng đã rõ ai thắng ai bại. Huống chi, chuyện chủ tử của nàng bị Hoàng Thượng đuổi ra tẩm cung, tin đồn này hiện tại hoàn toàn sụp đổ, nhưng mà ngoài sáng thì giành được nhiều lời nịnh bợ lấy lòng, đồng thời trong tối lại ngấm ngầm nhiều sự oán hận âm hiểm, mỗi bước đi sau này, đều như miếng băng mỏng, nửa điểm sai cũng sẽ rất nguy hiểm.

“Nhược Anh, lúc trước tiến cung mang ngươi vào đây, ta nghĩ đây là chuyện tốt nhất ta làm, ngươi cũng biết tính của ta, cho dù trong nhà giúp đỡ như thế nào, chung quy ta cũng không thể nào tỉ mỉ được, cũng chỉ có thể luẩn quẩn không dùng hết sức được, nếu không có ngươi, chỉ sợ rằng ta đã sớm thi cốt vô tồn. Nhưng khổ cho ngươi, bị vây ở đây cùng ta chịu khổ, không biết năm nào mới có thể xuất gia, lúc trước từng đáp ứng giúp ngươi tìm một gia đình tốt, nhưng vẫn phí thời gian cho đến bây giờ.”

Nhược Anh mặt mày khẽ nhúc nhích, trong mắt tức khắc xẹt qua một tia sáng, trong giây lát lại lướt mất, ngay sau đó nàng quỳ gối xuống trước mặt Đổng Trinh phi, nói: “Nương nương sao lại nói vậy, không kể lúc trước nương nương đại ân đại đức đem ta đang chết cóng cứu về, cứu mạng của ta. Chỉ duy nhất trong cung này, ta cùng nương nương là nhất thể đồng mệnh, nếu chết cùng chết có phước cùng hưởng, Nhược Anh sao có thể không tận tâm tận lực chứ?”

Mi Đổng Trinh phi nhẹ nhàng nâng lên, tay khoát lên vai Nhược Anh, thở dài: “Đứng lên đi, mọi người đều hâm mộ nơi này cẩm y ngọc thực tôn quý vinh hoa, lại không biết căn bản đây là nhà giam, muốn đi ra nhất định phải tranh nhau bước lên đỉnh. Nhược Anh, ngươi cũng đừng trách ta đa tâm, ở trong này ngốc đã lâu, ít nhiều cũng thay đổi.”

“Nô tỳ biết nỗi khổ tâm trong lòng nương nương, nô tỳ không dám.”

“Nhược Anh, lại đây giúp ta tháo trang sức tắm gội đi, ta mệt mỏi.”

Về phần Triệu Trân phi, gần đây nàng chịu sủng hạnh ít nhất, trong lòng căm tức càng chất chồng, vẻ mặt so với Hạ Chiếu Nghi càng hoảng sợ hơn rất nhiều. Nếu có thể, nàng muốn trực tiếp cầm cây đuốc châm lửa tẩm cung của hai nữ nhân kia, tận mắt nhìn thấy các nàng bị đốt thành tro bụi!

Một người xuất thân bần hàn, một người thế lực trong triều không hùng hậu bằng nàng, dựa vào cái gì nàng phải trơ mắt nhìn các nàng ấy đoạt lấy người nam nhân của nàng, hơn nữa nam nhân kia vốn là ngôi cửu ngũ, thậm chí còn cấp các nàng thế thượng phong, nói sao mà nàng có thể có phép được!

Các tiểu cung nữ bên cạnh mỗi người đều run sợ, chủ tử của họ, là một người ngoan độc, ngày thường luôn được xưng tụng là xinh đẹp như hoa, nhưng nếu nói về thủ đoạn hại người, thì chỉ có thể dùng bốn chữ —— độc như xà hạt (như rắn rết, bò cạp).

Duy nhất không sợ biểu tình của nàng như bây giờ, thì chỉ có thể là tỳ nữ đã theo nàng từ lúc nhỏ cùng lớn lên Hương Ngưng. Quy củ các đời, thế gia nữ tử tuyển vào trong cung, đều có thể mang theo bên người một tỳ nữ hộ tống khi vào cung, Nhược Anh và Hương Ngưng, liền được tuyển vào vì lý do đó.

Hương Ngưng bưng chén trà tịnh thần, nhẹ nhàng tiêu sái đi đến bên người Triệu Trân phi: “Nương nương, thư đã gửi rồi, ngươi đừng tức giận nữa, sớm nghỉ ngơi, như vậy khí sắc mới tốt. Không chừng mấy ngày sau lâm triều sẽ gặp trọng khai, tân đế đăng cơ một năm mà vẫn chưa lậo hậu phi mang thai, vô tự sự đại (không con kế thừa là chuyện lớn), lão gia tự nhiên sẽ biết nên nói như thế nào.”

Triệu Trân phi tiếp nhận trà nhấp một ngụm, sau khi nghe Hương Ngưng nói xong đem chén ngọc đập mạnh xuống bàn: “Ta rất chán ghét cha luôn thích dùng thủ đoạn đó, bức tới bách đi, kết quả có được gì đâu. Nếu là ta, trực tiếp mang thuốc độc giết chết các nữ nhân kia, còn hơn là nhìn thấy các nàng trước mặt ta suốt một năm!” Quả thực là điểm chướng mắt mà.

“Nương nương……”

Triệu Trân phi khoát tay: “Ta biết ta biết, nếu thật sự động thủ ta cũng sẽ không chờ tới bây giờ, hiện giờ mà nói, thuốc chết các nàng, cũng sẽ có những nữ nhân như vậy đến, có giết cũng không hết.”

Chính vì vậy mới làm cho nàng càng lúc càng phiền táo, nữ nhân như thế thì không chết hết, đến khi nào Hoàng Thượng mới có thể hoàn toàn thuộc về nàng?

Đương nhiên, có người ngủ không ngon, tất nhiên cũng có người lại ngủ rất ngon.

Nhậm Cực từ khi trở về Thiên điện cảm thấy thần thanh khí sảng, tuy rằng trên mặt có chút ẩn ẩn đau làm cho hắn phi thường khó chịu, nhưng cũng ngăn không được tâm tính tốt của hắn, thậm chí tốt đếm mức ngay cả chính hắn cũng có chút khó hiểu.

Trở về tẩm cung, bọn nô tài nhìn thấy vết thương trên mặt Hoàng Thượng, không thể thiếu một trận ngạc nhiên, Nhậm Cực không hiểu sao như vậy lại cảm thấy tâm tình bị quấy nhiễu, quát khẽ một tiếng đuổi toàn bộ mọi người ra ngoài, tự nhìn nhìn vào gương đồng.

Ứ thanh trên khóe miệng có chút tím đỏ, mang theo một vết máu, làm cho hắn nhớ tới trận đánh nhau vừa rồi, chưa từng nghĩ đến việc bản thân mình có ngày không cần võ công chỉ sử dụng sức, liên quan đến sự phẫn nộ không cam lòng của người nọ, con ngươi vì lửa giận như tóe lửa cuối cùng lại mông lung mịt mù hơi nước, bất giác trêu người.

Nhậm Cực không khỏi cúi đầu cười rộ lên: “Mạc Kỉ Hàn, trẫm không phải đang nắm một món đồ rất tốt hay sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play