“Tiểu Diễn, tài sản là các cửa hàng cùng với siêu thị, sau này bác muốn giao cho con quản lí. Vậy, sau khi lên đại học, học quản trị kinh doanh được không?” Gần thời điểm lên đại học, bác đã hỏi vậy.

“Bác…con đã nghĩ muốn học y.”

“Y sao? Nhưng nhà chúng ta đâu có ai theo ngành đó? Con có hứng thú sao?”

Đúng là trong nhà không có ai theo ngành nghề ấy… nhưng tôi muốn học, từ thật lâu trước kia đã quyết định như thế.

Đã từng có một thời gian chứng kiến anh thống khổ như vậy, tôi cũng không thể chia sẻ chút nào. Ngoài việc ở bên cạnh rồi chăm sóc từng chút một thì tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Chính lúc đó đã nghĩ, lên đại học nhất định sẽ học y, sau này…có lẽ…có thể chăm sóc cho anh tốt hơn.

…Rất nực cười!

Bây giờ còn để làm gì nữa đâu?

Tôi đột nhiên cảm thấy chính mình vừa đáng buồn nhưng lại muốn cười. Đời này chắc gì đã gặp lại anh, học y cũng để làm gì? Cho dù muốn chăm sóc anh…anh có còn bên cạnh nữa đâu?

“Không sao Tiểu Diễn.” Bác thế nhưng lại ủng hộ. “Kì thực việc quản lí siêu thị, hàng hóa nọ kia cũng không nhất thiết phải học ngành đó, haha, bác đây học trung học còn lông bông chứ không nói lên đại học. Không sao, con muốn học gì liền học cái đó đi.”

Tôi gật đầu. Lại thầm thở dài.

Anh…

Thật sự tôi nhớ anh. Thật sự rất rất nhớ.

Từ ngày không còn có anh ở bên cạnh, không biết bao nhiêu đêm tỉnh lại, tôi thấy mình khóc.

Tôi nhớ những khi ôm anh ngủ, nhớ rằng mình luôn giúp anh ủ ấm, khiến tôi có cảm giác mình còn có chút hữu dụng, còn có vị trí trong lòng anh.

Đó là người…tôi yêu nhất trong cuộc đời này. Tình cảm như vậy, đã không có khả năng dành cho một ai khác.

Cho dù không thể gặp lại, cả đời này, tôi vẫn sẽ yêu, sẽ thương, sẽ nhớ anh như thế.



Sau khi thuận lợi tốt nghiệp bằng loại ưu, lại thi đỗ vào đại học Z. Trường nằm ngoài khu vực thành phố B, từ nhà bác phải mất gần một ngày đi xe mới tới nơi, tôi không còn cách nào khác là chuyển đến ở gần trường hơn.

Ngày đầu tiên nhập học, sinh viên trong trường đông đến ngàn người, tôi hết ngó bên này lại ngó bên kia, tìm xem sinh viên của khoa mình đứng ở đâu. Bỗng có người đến chọc chọc lên vai tôi.

“Không nhầm…Kỳ Diễn phải không?”

Giọng nói này dường như đã nghe thấy ở đâu đó.

Tôi vừa quay đầu lại, phía sau là một nam sinh cao ráo, đẹp trai, mặc áo sơmi trắng trông rất phong nhã, khuôn mặt đó…nhìn rất quen. Chính là ngay tại thời điểm vừa quay lại nhìn ấy tôi chưa nhớ ra đó là ai.

“Em cũng quá vô tình đi! Năm đó cùng nhau rong ruổi khắp nơi, bây giờ gặp lại đã không nhận ra!”

“…”

…Đúng rồi!

Tôi đã nhớ ra đó là ai, nhưng thay đổi thế này…cũng là quá nhiều đi?

“Anh…Nam?”

Đúng là Lôi Nam Vũ rồi! Nhưng mà tên đầu gấu ngày đó đâu? Người có hình xăm đâu? Người suốt ngày cà lơ phất phơ đâu?

Người trước mắt tôi đây vô cùng tao nhã, nhìn không ra trước kia lại mang bộ dạng trái ngược. Tuy rằng vẫn là cái vẻ cậu ấm nhà giàu, nhưng bây giờ tốt xa.

“Còn nhớ a.”

“Anh thay đổi nhiều quá. Nhưng mà…anh học lên đại học?”

“Thi đỗ.” Lôi Nam Vũ nhướn mày. “Hơn nữa còn đỗ cao nhất khoa Luật. Anh chính là thi đỗ nên được tuyển. Sao? Ba năm thôi mà khác quá đúng không? Anh hiện tại ưu tú không kém em đâu nha!”

“Anh…cải tà quy chính?”

“Chẳng còn cách nào khác! Như thế kia thì bất hiếu quá, không phấn đấu thì biết làm sao đây?” Lôi Nam Vũ khoanh tay, mỉm cười. “Đúng rồi, Trình Trí Viễn thế nào? Sức khỏe tốt hơn chưa?”

Đáng giận! Mới nói vài ba câu đã đụng trúng chỗ đau của tôi!

“…Em không biết.”

“Cái gì, không biết?” Lôi Nam Vũ hỏi. “Chuyện là thế nào? Nào nào nào, kể cho anh biết.”



“Kỳ Diễn, em cũng không như vậy chứ? Ý của anh là…đương nhiên em không làm gì sai, nhưng mà Trình Trí Viễn cậu ấy…cũng rất đáng thương!”

“Xứng đáng.”

“Không xứng! Cậu ấy thật sự rất thảm! Cậu ấy yêu em như vậy! Em nhẫn tâm bỏ sao? Ở trong tình cảnh như vậy làm sao cậu ấy bỏ lại mẹ được? Rõ ràng không có khả năng đi theo em. Hơn nữa em không lo lắng sao? Sức khỏe cậu ấy như thế, ai sẽ chăm sóc…”

“Lôi Nam Vũ, đừng nói nữa.”

“Kỳ Diễn, anh nói sự thật. Anh em như thế, sau khi người phụ nữ kia chết rồi, không có ai bên cạnh nữa, nói không chừng chết ở đâu cũng chẳng ai biết.”

“…”

“Này này, đây chỉ là nói thôi. Kỳ Diễn, không cần khuôn mặt đáng sợ như vậy.”

“Lôi Nam Vũ!” Tôi mắng một câu, sau đó đi.

Tôi thực sự không dám nghĩ. Mấy năm nay anh thống khổ thế nào, tôi không dám đối mặt.

Đúng vậy, chính là trốn tránh.

Tôi không dám trở về nơi đó, tôi sợ nhìn thấy…tôi sợ mình biết chuyện mình không muốn biết.

Tôi sợ anh xảy ra chuyện gì, sợ đến muốn chết đi. Tôi sợ khi mình trở về ngôi nhà đó, sẽ có người nói cho tôi biết anh đã không còn ở đó nữa, anh đi đâu họ không biết, càng không biết anh còn sống hay đã chết.

Cái gì cũng không biết, tôi chỉ có thể tự huyễn hoặc mình rằng anh vẫn sống tốt, vẫn an ổn sống bên cạnh mẹ anh.

Chứ không phải là…cô độc, đau khổ, không ai bên cạnh. Đau ốm, bệnh tật, không ai chăm sóc, không ai đau lòng cho anh.

Thật sự…tôi là muốn quay về.

Quay về để tận mắt xác nhận anh vẫn ổn, nghĩ đến lần nữa ôm anh vào lòng, điều gì cũng không nghĩ nữa, cũng không có ai có thể xen vào.

Thế nhưng tôi không dám, cũng không thể.

Ngày đó ra đi đã rất kiên quyết. Đến mức bây giờ không thể trở về được nữa.

Tôi có lẽ vẫn như thế. Vừa yêu vừa hận. Vừa điên cuồng muốn gặp lại, vừa muốn cả đời này không nhìn thấy nữa. Cứ như vậy trừng phạt, như vậy giày vò.



“Kỳ Diễn, máy tính anh hỏng rồi, cho mượn dùng tạm đi.” Lúc chạng vạng, Lôi Nam Vũ xuất hiện trước cửa phòng tôi mượn máy tính.

Mỗi ngày đều từ khu của sinh viên khoa Luật sang khu của sinh viên khoa Y, tôi thật không hiểu tại sao Lôi Nam Vũ không thấy mệt.

“Này sao đi học rồi mà vẫn không đổi đi, không tính mua cái mới sao?”

“Ầy, em ngày trước không thấy anh nghèo sao? Làm gì có tiền! Mặc dù máy cũ chết đi được, chơi điện tử cũng chậm, nhưng mà theo anh ba năm rồi đấy, bỏ không đành. Mà em cũng không chơi điện tử, máy để đó cũng có làm gì đâu, anh dùng sẽ không làm hỏng.”

“Nhưng anh chạy đi chạy lại như vậy không mệt à?”

“Làm sao? Ghét anh? Em thế mà ghét bỏ anh? Anh cũng chưa ghét bỏ em đâu! Năm đó em còn là “em trai nhỏ” của anh nha! Vẫn câu đó, đừng để anh phải dùng đến vũ lực, một lần kia chưa đủ sao?”

“Em giết anh!” Tôi đùa.

Tôi cứ thế cho Lôi Nam Vũ mượn máy tính liên tục, mà cũng không thèm để ý xem Lôi Nam Vũ dùng máy tính vào việc gì.

-Hết chương 64-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play