“Hả cái gì? Người này chính là anh tôi, người anh yêu quý nhất.” Tôi cười cười, đi đến khoác tay lên vai anh, trừng mắt nhìn tên kia. “Bởi vì không muốn đánh nhau với người này cho nên hôm nay tha cho cậu. Anh Nam, hôm nay thế này thôi. Coi như xong?”

“Được!” Lôi Nam Vũ hì hì cười, ngay tức khắc thay đổi nét mặt quay sang liếc tên kia. “Coi như cậu may mắn. Biến.”

Tôi kịp nói thêm một câu trước khi hắn đi. “Nhớ tránh xa anh tôi ra một chút.”

Lại một tuần sau đó anh mới trở về nhà, tôi liền kéo tay anh hỏi: “Anh còn chơi với tên kia không? Lôi Nam Vũ nói đó không phải người tốt, anh tốt nhất không nên thân thiết quá.”

Dĩ nhiên Lôi Nam Vũ gì cũng không nói.

Tôi chỉ là vừa nghĩ đến tên kia ở gần anh là đã thấy không thoải mái.

Anh lắc đầu: “Bạn cùng lớp mà thôi, em việc gì phải…”

“Xem ra anh ở trường mới nhiều bạn tốt nhỉ!”

Anh ngẩn người, cười khổ. “Em chán ghét anh, cũng mong khắp nơi đâu đâu cũng có người ghét anh hay sao?”

Tôi không đáp được gì, trong lòng nén giận.

Thời gian cứ thế trôi qua, tôi cảm giác khoảng cách giữa tôi và anh cũng ngày một tăng lên, có lẽ cứ như vậy rồi cũng thành người xa lạ.

Chính là vận mệnh dù sao cũng không thể đoán trước, sự thật đã chứng minh duyên phận của tôi và anh không phải cứ thế mà kết lại.

Có một hôm đang cùng lang thang trên đường, di động Lôi Nam Vũ chợt vang lên. Ngày ấy trong cái thị trấn nhỏ này, người ở lứa tuổi chúng tôi mà dùng di động như Lôi Nam Vũ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhận điện thoại xong liền đưa cho tôi, cười cười rất có ý đồ.

“Kỳ Diễn, Trình Trí Viễn gọi.”

Tôi vô cùng kinh ngạc mà cầm lấy điện thoại, nghĩ không thể nào như thế được. “Tại sao anh em…sao lại có số của anh…”

Lôi Nam Vũ chỉ cười.

Tôi vốn tưởng Lôi Nam Vũ đùa, ai ngờ lúc nghe, truyền đến chính là giọng nói thân thuộc của anh.

“Tiểu Diễn, em đang ở đâu?”

Thanh âm của anh dường như run rẩy, có vẻ đang lo lắng gì đó. Tôi vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì, anh. Làm sao vậy?”

“Anh đang ở bệnh viện trung tâm. Em có thể qua không…xin em, Tiểu Diễn, đến một lát được không?”

Tôi vừa nghe đến “bệnh viện” liền toát mồ hôi lạnh. “Anh sao lại ở viện? Không sao chứ?”

“H…hả? Anh không sao…Nhưng mà mẹ anh…” Anh dừng lại. “Tiểu Diễn, anh rất sợ, đến đây một lát được không? Xin em…”

“Em đến bây giờ!”

Chạy vội tới bệnh viện, tôi cuối cùng cũng tìm thấy anh đang ngồi một mình trên băng ghế bên ngoài phòng bệnh ở tầng hai, nhìn đến anh, hết thảy đều bình thường, ngoại trừ đôi mắt đỏ ngầu, tinh thần rất không ổn.

“Xảy ra chuyện gì, anh, xảy ra chuyện gì?”

Anh ôm cổ tôi, cả người run lẩy bẩy.

Chốc lát sau đó ba của tôi cũng tới.

Dì Mạnh bị ngất.

Lần trước đó không kiểm tra toàn diện mà chỉ đo huyết áp, lần này kiểm tra xong lại phát hiện tử cung có vấn đề cho nên phải khám kĩ càng thêm. Dựa theo tấm phim chụp, tình hình quả thật nghiêm trọng, có khả năng phải cắt bỏ tử cung.

Anh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, luôn miệng hỏi bác sĩ mẹ sẽ không sao chứ?

Tôi tương đối thờ ơ, chỉ đứng lẳng lặng bên cạnh anh. Mà lúc này trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh đang giơ tay giơ chân của dì lúc bảo tôi “Tao có tuổi trẻ, tao có thể sinh con cho ba mày, không có mày cũng chẳng sao cả!”

Cắt bỏ tử cung? Cắt đi rồi còn sinh con cho ba được sao? Lấy gì mà sinh?

Báo ứng. Quên rằng trên đầu vẫn có ông trời, vẫn có mẹ tôi luôn dõi theo hay sao?

Trong lòng tôi vui là thế nhưng tuyệt đối không biểu lộ ra ngoài. Huống chi anh đứng cạnh tôi lúc này, cả người lạnh lẽo, tuy rằng ghét người kia, nhưng đó lại là mẹ anh, tôi không có khả năng khiến anh càng thêm lạnh lẽo lúc này.

Dì lúc nghe tin này bị dọa không nhẹ, dù sao cũng đã có tuổi, làm phẫu thuật gì đó cũng phải chú ý. Ba thì bắt đầu chạy vạy lo tiền nong, dì ở lại trong bệnh viện đều là anh đến chăm sóc. Tôi dĩ nhiên là không làm gì, mặc dù nghĩ đến việc đi thay anh, nhưng mà tôi với người phụ nữ đó hai người xung khắc nhau ở cùng trong một phòng bệnh, phỏng chừng chỉ làm cho bệnh tình của dì càng thêm nặng.

Chính là khốn đốn chật vật như vậy, anh rất nhanh lại yếu đi, cuối cùng ốm. Nằm phát sốt trên giường, bác sĩ tới khám thì bảo bị cảm lạnh, không có gì nghiêm trọng.

Ba bận đến sứt đầu mẻ trán, trong nhà đùng một cái hai người ngã bệnh, đã thế phải cật lực kiếm tiền. Ba lo chuyện tiền nong, chuyện cơm nước, thuốc thang của hai người kia đương nhiên thành phần tôi.

Tôi nghĩ, thời gian khi trước cùng bọn Lôi Nam Vũ đi linh tinh trên đường, bây giờ bỏ ra làm việc tốt hơn mà thôi.

Một lần mang đồ đến bệnh viện, trên hành lang đụng mặt một người. Tôi ngẩng lên nhìn, trông rất quen mắt, hóa ra là bác sĩ chữa trị cho tôi lần tôi gặp tai nạn.

“A, là cháu sao!” Bác sĩ ấy vẫn nhận ra tôi. “Tốt quá! Thật tốt quá, đã khỏe mạnh như này rồi! Anh trai đâu?”

Sao lại hỏi anh?

“Anh ấy bị bệnh cho nên đang nằm ở nhà ạ.”

“À, vậy tới lấy thuốc cho anh trai sao?” Vị bác sĩ thân thiện hỏi. “Tốt, tình cảm anh em như vậy rất tốt. Cháu phải đối tốt với anh mình, cậu ấy rất thương cháu. Trước kia lúc cháu còn đang hôn mê, anh cháu ngày nào cũng tới, ngày nào cũng gọt một quả táo thành hình con thỏ cho cháu. Y tá bảo cậu ấy không cần ngày nào cũng đến, dù sao cháu cũng chưa tỉnh, nhưng đều đặn ngày nào cậu ấy cũng đến đúng giờ, liên tục nhiều tháng như vậy, lúc ấy chúng ta đều nghĩ tình cảm hai cháu thật tốt.”

Tôi có chút hổ thẹn mà cúi đầu.

Đúng vậy, anh luôn đối tốt với tôi lắm.

Anh yêu tôi.

Tuy rằng tôi không biết người như mình có chỗ nào đáng để yêu.

Anh dường như cũng từng nói, thích tôi là bởi vì nụ cười của tôi, lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười đó đã nghĩ còn rạng rỡ hơn nắng.

Hiện tại nghĩ lại thấy thật quái dị. Lần gặp đầu tiên chẳng phải khi anh cùng dì đến nhà tôi sao? Lúc ấy đầy một bụng mâu thuẫn, tôi có cười rạng rỡ được hay sao?

Mà từ đó về sau, bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi cũng không nhớ được có khi nào mình từng cười như thế.

Cho nên, anh nhìn thấy tôi cười như thế khi nào?

Nghĩ nghĩ một hồi, tôi cứ thế đi từ khu bệnh nhân sang khu tập thể của bác sĩ từ lúc nào không biết.

-Hết chương 51-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play