“Bác sĩ! Bác sĩ!”

Dì Mạnh thét chói tai chạy ra ngoài. Tôi bước đến muốn chạm vào anh, tay bị anh gắt gao túm chặt, chặt đến dọa người, khiến tôi không thể thoát ra được.

Bờ môi của anh mấp máy, nhìn đến tôi biết rằng anh gọi tên tôi. Ánh mắt anh vẫn nhìn tôi không rời, thậm chí khiến tôi có cảm giác anh đang cố gắng muốn nhìn thật kĩ, lưu giữ thật kĩ, tựa hồ cả thế giới của anh lúc đó, chỉ có một người duy nhất là tôi. Chỉ có tôi, chỉ có tôi mới nhận được thứ tình cảm đó từ anh.

“Tiểu Diễn..đừng đi…”

Anh rõ ràng nói nhưng không phát ra tiếng, thế nhưng tôi lại giật mình nghe được câu nói này.

“Đừng bỏ anh lại…”

Anh vẫn không buông tay tôi ra, thế rồi đôi tay ấy cũng trượt dần xuống, mà tôi thì sững sờ đứng đó, tận đáy lòng dâng lên một loại cảm giác không tài nào lí giải nổi.

Tại sao?

…Tại sao chỉ là lời nói của tôi, lại khiến anh đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết như vậy?

Anh đối với tôi mang loại chấp niệm như vậy, tôi thật không hiểu.



Tôi cũng không muốn hiểu.



“Là nó! Là nó! Là nó giết con tôi!”

Người phụ nữ kia lại khóc đến khàn cả giọng.

“Con tao nếu chết, mày nhất định phải chôn cùng! Tao nhất định sẽ giết mày!”

Giết tôi sao? Dì nói câu đó, đã bao nhiêu lần rồi?

Tôi cười lạnh, nếu là trước kia, tôi khả năng sẽ bị dọa sợ, nhưng mà hiện tại, tôi cảm thấy muốn không phải là được đâu…

Chết thì cái gì cũng không biết, chết nghĩa là được giải thoát.

Kì thật người còn sống, người ở lại sau cùng mới là người thống khổ nhất, không phải sao?

Tôi đứng ở hành lang, nhìn ba bước tới chỗ mình. Mà ba chẳng còn là ba, con cũng chẳng còn giống con nữa rồi. Tôi ngày trước cứ nghĩ, chuyện ba con, anh em phản bội, giết chết lẫn nhau chỉ có ở trong lịch sử, khi mà ai ai cũng tranh đấu vì quyền lực tối cao. Thế nhưng loại ràng buộc này, không sâu cũng là nông, vướng víu bám lấy.

Ba..

Từ một ngày nào đó không còn nhớ rõ nữa, “ba” đã trở thành một tên gọi trống rỗng.

Ba, trong lòng tôi khẽ gọi, nếu như hôm nay ba lại đánh tôi, tôi nhất định khiến ông phải hối hận.

Thế giới này đã không muốn còn thứ gì khiến tôi cảm thấy ấm áp, thấy được an ủi nữa, thì có là gì đâu, tôi cũng không muốn bận tâm nữa.

Tôi thay đổi, tôi biết mình thay đổi rồi, bắt đầu trở nên lạnh lùng, trở nên không dễ dàng bị tổn thương nữa. Tôi thực không thích bản thân của hiện tại, chán ghét đến mức muốn chính mình biến mất. Tôi biết mất rồi, tôi sẽ không còn biết đến đau khổ nữa, mà ba, mà người phụ nữ kia, và cả anh nữa, cũng sẽ sống hạnh phúc. Thứ chướng mắt như tôi, có lẽ nên biến mất rồi.

Tôi chỉ muốn biết, nếu như tôi biến mất rồi, đêm ngủ, có khi nào ba mộng thấy tôi không? Hay sẽ giống như với mẹ, ngay cả một chút trách cứ lương tâm cũng không có?

…Tóm lại, tôi đã biết mình muốn thế nào.

Ba, nếu ba đánh, tôi sẽ chết cho ba xem.

Thế rồi..bàn tay đó giáng xuống, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận nỗi đau lan dần. Tiếng chửi lại dồn đến, tôi giả điếc giả ngơ.

Được rồi, đây là ba chọn.

Ba mắng mệt, tôi cúi đầu, cúi đầu thật sâu trước mặt ba lần cuối, sau đó xoay người đi.

Lúc bước chân ra khỏi bệnh viện cũng là lúc trời chiều bắt đầu xuông xuống. Nhìn bầu trơi cam cam, dìu dịu, tôi chợt nhớ đến anh, nhớ đến đôi mắt đầy buồn thương ấy.

Cũng bởi tôi nói, sau này sẽ không gặp lại.

Chết…đương nhiên sẽ không gặp lại nữa.

Tôi thật sự mệt rồi. Chẳng phải bi quan, mà những đoạn đường mới qua, đoạn đường hiện tại, và cả những gì trong tương lai nữa, đều khiến tôi cảm thấy mịt mờ, xám lạnh.

Mười một tuổi, người ta bảo tuổi đó vô lo vô nghĩ, nhưng tôi rất lo, rất sợ, hoàn toàn không biết nên làm sao cho phải. Cuộc sống nhìn đâu cũng không kiếm nổi chút hạnh phúc, tương lai trưởng thành lại ở rất xa, tôi chờ không nổi, đợi không nổi.

Con người rũ mòn dần như vậy, đến khi hai mốt tuổi, ba mốt tuổi, tôi cũng không nghĩ mình còn có thể hạnh phúc.

Tôi còn nhớ rõ mình của ngày trước, là một người lạc quan, luôn vô tư sống. Ngày người phụ nữ đó đến, tôi vỗn là không còn nhiều cảm giác tốt như trước, nhưng vẫn là bất đắc dĩ, nghĩ rằng mình có thể gượng sống chung dưới một mái nhà với họ, dù thật chua xót.

Thậm chí đó là người đã khiến mẹ tôi vĩnh viễn ra đi, nhưng con của người đó, anh, lại không sai, trong lòng tôi hơn thế còn coi anh là người thân duy nhất.

Thế rồi sao? Hiện tại…tôi biết anh có lẽ là đau khổ, có lẽ cũng sẽ khóc, nhưng không còn cảm giác gì nữa.

Ngày đó khó khăn lắm mới được thả ra từ căn phòng tăm tối đó, một lần nữa được nhìn thấy ánh dương, cũng chính là lúc trái tim tôi chìm xuống như mảng tối trong tầng hẩm nhỏ ấy. Dẫu có nhìn thấy ánh nắng ban mai, cũng không cảm giác được một chút ấm áp nào.

Tốt lắm, cứ như vậy đi, cũng không còn biện pháp nào kasc.

…Anh, tuy rằng đối với anh mà nói, tôi thực sự có một chút vị trí quan trọng với anh, nhưng là tôi tin tưởng, thế giới này dù không có tôi, anh vẫn sẽ sống tốt.

Con đường bên ngoài bệnh viện, dòng xe qua lại đông đến chóng mặt.

Tôi nhắm mắt lại, hít vào một hơi, cứ như vậy bước đi, cứ như vậy lao vào dòng xe qua lại.

Bên tai vang lên tiếng phanh gấp, cơ thể dường như bị hất lên không trung.

Tôi chết, tất cả sẽ hài lòng chứ?…Có phải không?



“Tiểu..Tiểu Diễn.”

Cả con đường tối đen, cứ đi mà dường như không tìm thấy đoạn kết. Tôi nghe thấy tiếng người êm êm gọi tên mình, có phải là mẹ không?

Là mẹ sao? Mẹ đang ở đâu? Nơi này tối đen đến mức nhìn bàn tay mình còn không rõ hình dạng, tôi không trông thấy gì hết.

“Tiểu Diễn… Tiểu Diễn…”

Tiếng gọi tôi dần dần nghe rõ ràng hơn. Lại càng nhận ra đây không phải giọng của mẹ. Là người khác.

Đó là ai? Tại sao lại quen thuộc đến vậy?

“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn!”

Ánh sáng quá chói khiến tôi nhíu mắt lại.

“Tiểu Diễn, em tỉnh rồi sao?”

Tỉnh… Tỉnh?

Trong nháy mắt, tôi có chút mê man, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?

Trong không khí có mùi thuốc men, mùi bệnh viện…Tôi mơ hồ nhớ lại…Tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc. Vậy mà, tôi không chết.



-Hết chương 24-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play