Thật ra tớ đã muốn post chương mới từ hôm mùng 1 cho mọi người nhưng edit nhầm chương nên đến bây giờ mới post được (*/ω\*) Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Tử Tư Dao đến giờ dù cho bọn tớ vạn năm mới trồi lên một lần (*/ω\*) Chúc các bạn và gia đình năm mới vui vẻ, an khang, thịnh vượng và hạnh phúc (づ ³)づ~♥
Xe của Tiêu Vũ Khải chạy bon bon trên đường cao tốc sân bay. Tiếu Khắc nhìn những ánh đèn mờ ảo, bất chợt ngáp một cái. Cả người đều ở trong trạng thái lơ mơ. Cậu nghe như có người gọi mình, vẻ mặt ngẩn ngơ quay đầu lại nhìn Tiêu Vũ Khải. Tiêu Vũ Khải tranh thủ quay đầu nhìn thoáng qua Tiếu Khắc đang nửa ngủ nửa tỉnh.
“Không có việc gì, ngủ đi.” Tiêu Vũ Khải trấn an nói, đóng kín cửa kính xe lại, tăng nhiệt độ điều hòa lên.
Tiếu Khắc cũng không cố gượng, theo bản năng ngủ luôn. Đợi đến khi Tiếu Khắc tỉnh lại, xe Tiêu Vũ Khải đã dừng ở ven đường lúc lâu, trên người cậu chính là áo khoác của Tiêu Vũ Khải. Tiêu Vũ Khải mặc một cái áo sơ mi tựa vào đầu xe hút thuốc. Tiếu Khắc xoa xoa cái cổ hơi đau, xuống xe.
“Sao không gọi em dậy?”
“Uhm, bởi vì anh không biết nên nói với em thế nào, em quên mang chìa khóa rồi.”
Tiếu Khắc với tay tìm trên chiếc áo khoác của mình ném ở trên ghế, cả người lẫn ví cũng không tìm thấy chìa khóa.
“Anh gọi điện cho thợ mở khóa, người ta bảo sáng mai mới làm.”
Tiếu Khắc nghe xong xoa nhẹ hai bên thái dương, xoay người mở cửa lên xe, uể oải nói: “Đến nhà anh đi, ở nhờ một đêm.”
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe, Tiếu Khắc đưa áo khoác cho Tiêu Vũ Khải, Tiêu Vũ Khải cũng không mặc vào mà vắt ở khủy tay. Hai người không nói chuyện, im lặng đi lên tầng. Nhà của Tiêu Vũ Khải không có phòng dành cho khách, Tiếu Khắc cũng chỉ có thể ngủ cùng Tiêu Vũ Khải trong phòng ngủ duy nhất của nhà.
“Anh để áo ngủ trong phòng tắm, em đi tắm trước đi.” Tiêu Vũ Khải nói với Tiếu Khắc rồi xoay người vào phòng ngủ, cầm một cái gói to không biết ở đâu ra để vào trong tủ ở phòng sách. Anh có thể nhớ rõ vẻ mặt của người bảo vệ lúc ấy, nếu không phải anh đã ở khu chung cư này 3 năm, có khi người bảo vệ đó đã sớm gọi điện thoại báo cảnh sát.
Thật ra đặt mua mấy thứ này cũng không kỳ lạ, kỳ lạ chính là những thứ khó có thể tưởng tượng ở trong cái gói này. Tiêu Vũ Khải xác định 100%, lúc anh chưa về nhà, những người đó đã mang gói hàng kia ra nghiên cứu hết rồi.
Không cần đoán Tiêu Vũ Khải cũng biết gói đồ đó là ai gửi đến. Dù sao trên trên cái thế giới này, dùng cách nhàm chán đó không còn ai khác ngoài Đỗ Tranh và Phan Triệu Dương. Mà Phan Triệu Dương nhất định không có gan đến chọc anh, còn lại chắc chắn là Đỗ Tranh.
Có điều, Tiêu Vũ Khải ngồi xổm trước ngăn tủ, đùa nghịch một cái còng tay bằng da, vẻ mặt đang khinh cười cười, mấy đồ vật này chất lượng thật không tồi. Cho dù là độ dẻo dai hay độ cứng, đều đáng để thử một lần. Tiêu Vũ Khải dùng sức kéo kéo cái còng tay, cực kỳ chắc chắn, đương nhiên có cả roi da và mấy thứ khác, Tiêu Vũ Khải suy nghĩ tìm lúc nào đó lặng lẽ vứt đi. Những đồ vật này anh không cần dùng.
Sau khi tắm rửa xong, Tiếu Khắc đi ra cuốn chăn ngủ luôn. Tiêu Vũ Khải chỉnh đèn ngủ đầu giường tối đi sau đó cầm áo ngủ đi tắm. Tắm xong, Tiêu Vũ Khải ngồi bên cạnh Tiếu Khắc lau đầu. Tiếu Khắc sớm đã ngủ, vẻ mặt cậu khi ngủ dưới ánh đèn càng thêm dịu dàng. Tiêu Vũ Khải cúi đầu hôn nhẹ bờ môi cậu một chút, nói thật khẽ: “Hôn chúc ngủ ngon.”
Tiếu Khắc ừ một tiếng, hai má cọ cọ trên gối đầu, Tiêu Vũ Khải vén lọn tóc lòa xòa ở chóp mũi cậu, dừng ở đằng sau tai Tiếu Khắc: “Em nên cắt tóc.”
Sáng sớm hôm sau, Tiếu Khắc vẫn đúng giờ thức dậy, vừa mặc quần áo vừa dùng chân đạp đạp Tiêu Vũ Khải trên giường: “Này, dậy đi.”
Tiêu Vũ Khải ngái ngủ đứng lên, dáng vẻ nửa ngủ nửa tỉnh, một lúc sau mới kịp phản ứng: “Sớm.”
“Sớm.” Tiếu Khắc ngựa quen đường cũ, thảnh thơi bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Tiêu Vũ Khải chỉ mặc mỗi quần lót, khoác áo ngủ rồi đi ra phòng bếp, nhìn tủ lạnh trống trơn nói: “Sáng nay chúng ta ra ngoài ăn, bánh bao hấp ăn khá ngon.”
“Đi.” Tiếu Khắc từ phòng tắm đi ra, mang theo mùi hương tươi mát của sữa rửa mặt.
Động tác của Tiêu Vũ Khải cũng không chậm, rửa mặt rất nhanh, khi anh đi ra Tiếu Khắc đang thu dọn gì đó trong phòng ngủ. Tiêu Vũ Khải cười nói: “Chúng ta sống cùng nhau đi, như bây giờ thật sự rất có cảm giác gia đình.”
Tiếu Khắc cũng không nói gì, tốc độ trên tay nhanh hơn, đặt lại gối ngay ngắn trên giường rồi giục: “Đi nhanh đi, ít người chờ nhanh hơn.”
Không phải là cậu không nghe thấy lời của Tiêu Vũ Khải, chỉ là đôi khi lời nói của người ta nói ra trong lúc nhất thời xúc động, nếu bạn tưởng đó là thật ngay, có khi lại khiến đối phương cảm thấy khó xử, còn nếu anh thật sự có ý như thế, tóm lại sẽ nói lại sau.
Tiêu Vũ Khải cho tới bây giờ đều rất thức thời, thay quần áo xong liền lập tức ra ngoài.
Nhà bán bánh bao mà Tiêu Vũ Khải nói đến lúc này vẫn còn rất đông khách. Lúc Tiêu Vũ Khải và Tiếu Khắc đến chỉ còn lại một cái bàn hai người sát tường.
“Hai ***g bánh bao thịt.” Tiêu Vũ Khải nói.
“Nửa ***g bánh bao chay, nửa ***g bánh bao thịt.” Tiếu Khắc nhìn thực đơn dán trên tường lập tức nói.
“Một chén chè đỗ đen.”
“Một chén cháo Bát Bảo.”
Bánh bao ở đây đều đã hấp sẵn rồi, một cái bàn nho nhỏ rất nhanh đã để đầy đồ ăn. Hai người đều rất đói bụng, ăn hết sạch mấy thứ này. Tiếu Khắc chậm rãi nhai nhai cái bánh bao cuối cùng, sau đó dùng chiếc đũa mở nhân bánh bao ra nghiên cứu một chút.
“Nấm hương ngâm nước.” Tiếu Khắc cho ra kết luận: “Nấm hương so với nhân thịt càng hút nước hơn.”
Tiêu Vũ Khải ăn xong hai ***g bánh bao thịt cũng chưa nhìn ra bên trong có nấm hương: “ Anh cứ nghĩ em chỉ tìm hiểu về bánh kem thôi chứ.”
“Sơ sơ…” Tiêu Khắc nghiêm mặt nói đùa.
Hai người ngồi nghỉ một lúc, sau đó Tiếu Khắc nói muốn tự đến công ty, Tiêu Vũ Khải cũng không từ chối. Tiếu Khắc biết, cũng không phải do Tiêu Vũ Khải sợ những người ở công ty biết được quan hệ của anh và cậu, chỉ là đôi khi chuyện hai người yêu nhau khó tránh khỏi suy nghĩ không trong sạch trong mắt mọi người.
Hôm nay Phan Triệu Dương đã đi làm, tinh thần không tệ lắm, nhìn thấy Tiếu Khắc đến, vẻ mặt bà tám hỏi cậu: “Đêm qua vì sao cậu không login?”
“Bạn tôi quay về Bắc Kinh, tôi đi tiễn.”
“Đêm qua cậu không về nhà đúng không?” Phan Triệu Dương hỏi.
Tiếu Khắc ánh mắt sắc bén quét về phía Phan Triệu Dương, khiến Phan Triệu Dương sợ tới mức lùi lại mấy bước mới nói: “Tớ thề. Không phải là tớ lấy, chẳng qua lúc sáng quét rác, tớ nhìn thấy chìa khóa nhà cậu rơi dưới gầm bàn thôi…”
Lúc này Tiếu Khắc mới nhớ ra hôm qua lúc mình tìm đồ trong ngăn tù hình như là nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, nhưng sau đó bên Tài Vụ lại gọi điện qua, cậu đứng dậy nghe điện thoại sau đó quên luôn. Chắc là bị rơi lúc đó.
Tiếu Khắc đút chìa khóa vào trong ví, dù sao cũng đỡ phải phá khóa rồi thay khóa.
Công việc vẫn nhàm chán như trước. Giữa trưa nhận được điện thoại của Tiêu Vũ Khải, hỏi cậu buổi trưa có về mở khóa không, Tiếu Khắc nói cậu đánh rơi chìa khóa trong phòng làm việc, lúc nói ra còn hơi ngại.
“Hôm nay khai hoang Boss thứ tư?”
“Ừ, thật ra, bởi vì hôm nay đổi mới, chúng ta muốn đánh lại thì phải đánh cả 3 Boss.” Giọng nói Tiếu Khắc hết sức trầm thấp, tỏ vẻ chính cậu cũng không có cách nào. Vốn dĩ, Tiếu Khắc cảm thấy lúc trước bọn họ có thể dễ dàng đánh qua 3 Boss, đó là do ông trời phù hộ, bây giờ phải đánh lại, Tiếu Khắc nghĩ đến đã thấy nhức đầu.
Tiêu Vũ Khải nghe tin dữ vế sau, cười gượng hai tiếng an ủi: “Không sao, không sao, chúng ta đã làm được 1 lần rồi mà.”
Buổi tối lúc Tiếu Khắc login, nhìn thấy người Cấm Vệ Quân đứng đầu bảng thành tích, là 5 giờ chiều. Tiếu Khắc mở danh sách bạn tốt thấy Nắm Gạo Nếp đang trực tuyến.
【 mật 】Toái Tâm: Không phải là mấy ngày nay cậu đều không đi làm đấy chứ?
【 mật 】Nắm Gạo Nếp: Đi chứ, chắc chắn có đi. Bây giờ em còn đang ở công ty đây, chẳng qua là hai ngày nay không có chuyện gì quan trọng, em liền bớt thời gian chơi game chút.
【 mật 】Toái Tâm: Tôi không phải đang tra hỏi, tôi chỉ tò mò thôi.
【 mật 】Nắm Gạo Nếp: Không sao, không sao, anh cứ hỏi thoải mái, anh là anh trai em, những điều này là hiển nhiên, em rất vui.
【 mật 】Toái Tâm: Các cậu hôm nay đánh từ Boss thứ nhất à?
【 mật 】Nắm Gạo Nếp: Không, phía nhà phát hành nói vì để chắc chắn số lượng giết Boss công bằng nên phó bản sẽ không thay mới, những đội ngũ đã khai hoang từ tuần trước có thể tiếp tục khai hoang tiếp, nhưng từ sau tuần trước thì sẽ khôi phục lại ban đầu.
【 mật 】Toái Tâm: Chúc mừng các cậu lấy được vị trí số 1.
【 mật 】Nắm Gạo Nếp: Thật ra cũng không có gì, chủ yếu vẫn là công của Tam Giang, bây giờ cậu ta logout đi ngủ rồi…
【 công hội 】Bảy Ơ Đêm: Chị dâu, tối nay có khai hoang không?
【 công hội 】Toái Tâm: Tối nay khai hoang Boss thứ tư.
Tin tức Công hội: Công Tử Tiêu login.
Sau khi Công Tử Tiêu login trực tiếp tổ đội với Toái Tâm.
【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: Em yêu, ăn cơm chưa?
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Rồi.
【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: Ừ, anh biết rồi, chúng ta đi là hằng ngày lấy điểm danh vọng đi.
【 công hội 】Công Tử Tiêu: Đũng Quần đi tổ đội, đợi khi đủ người xuất phát thì tổ tôi với Toái Tâm.
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Mấy loại chuyện này cứ toàn bắt tôi làm.
【 công hội 】Công Tử Tiêu: Cậu có thể không đi, lấy tiến độ hiện tại của công hội chúng ta, lên thế giới hú một cái là có vú em ngay.
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: (#‵′) 凸 Đệt, mấy người đây là tá ma giết lừa à!
Tá ma giết lừa = qua cầu rút ván, chỉ người nông dân sau khi hoàn thành công việc thì lợi dụng việc kéo cối xay để giết chết con lừa.
【 công hội 】Toái Tâm: Ngoan, tôi không giết cậu đâu, nhanh đi kéo lừa đi.
【 công hội 】Dữ Thú Đồng Hành: Anh đã sớm nói rồi, một mình em đấu không lại đôi chồng chồng Kẻ Trộm này đâu.
Mấy ngày nay Công Tử Tiêu cực kỳ thích làm hằng ngày. Nhất là hằng ngày ở Tuyết Sơn, ngày nào cũng làm, trang bị của hai người bọn họ cũng không tính là tốt nhất, cho nên làm hằng ngày ở đây vẫn phải cố gắng hết sức. Hai người hợp lực giết quái sẽ thoải mái hơn nhiều.
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Bọn tôi đã tổ được một nhóm rồi.
【 công hội 】Công Tử Tiêu: Bọn tôi còn giao nhiệm vũ đã, chờ.
Toái Tâm và Công Tử Tiêu giao xong nhiệm vụ rồi về gia nhập vào đội ngũ, bị Đũng Quần kéo đến cửa phó bản.
Vào thời điểm chỉnh đốn ở phó bản, Tiếu Khắc lên YY, mở mạch.
“Phó bản tuần này, không đổi mới, cho nên chúng ta tiếp tục tiến độ của tuần trước.” Tiếu Khắc dừng một chút, tiếp tục nói: “Boss thứ tư so ra thì đơn giản hơn, cho nên cận chiến đánh xa, đều đứng ở dưới chân Boss đánh, dược sư trải thảm trị liệu ra đất, tế ti phóng suối trị liệu.”
“Tôi sẽ nhắc nhở mọi người dùng lửa trong khi đánh, mọi người đừng ai dùng nước, phải cố gắng hết sức. Quái nhỏ phải giết ngay.”
Có thể do lần này tất cả đều tập trung tinh thần, đánh tốt hơn lần trước nhiều, nhiều lần đều đánh Boss đến hồng huyết. Toàn bộ mọi người trong đội ngũ đều sắp phát điên. Đánh Boss này rõ ràng không có gì khó khăn, chỉ là cột máu rõ nhiều, cần mọi người đánh hết sức, thế mà làm đội ngũ chết tới chết lui.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút, tôi về thành lấy dược phẩm và thuốc cho mọi người.”
Toái Tâm phù về thành lấy dược và thuốc, ngân hàng công hội còn chút dược, nhưng vẫn không đủ dùng, phải đi bán đấu giá mua thêm. Toái Tâm thở dài, mấy ngày nay tiền của công hội vẫn không nhích thêm chút nào, bây giờ mua dược xong chỉ còn lại một nghìn vàng.
【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Em yêu, em chuẩn bị xong chưa? Anh kéo em về.
“Uhm, xong rồi, kéo đi.”
Sau khi chỉnh đốn lại, khí thế của mọi người rõ ràng tăng vọt lên nhiều, chỉ mới chết hai cận chiến mà đã đánh ngã Boss.
“Kéo người trước.” Tiếu Khắc nói, đột nhiên phát hiện mình bị đẩy khỏi game.
“Chị dâu, em bị out.”
“Đại thần, em cũng bị out.”
“Thì ra không phải là chỉ mình tôi bị out, vậy là yên tâm rồi.”
Tiếu Khắc lập tức đăng nhập lại, phát hiện mình đã đứng ở giữa khu mộ ngoài phó bản, không ngừng có thêm người xuất hiện ở khu mộ này. Tiếu Khắc lập tức đi hỏi.
【 mật 】[GM] Thủy Băng Nguyệt: Người chơi thân mến, thật sự rất xin lỗi, bởi vì hệ thống hoạt động quá tải, ba phút sau sẽ trở lại lúc trước khi bắt đầu.
【 mật 】Toái Tâm: Bị reset? Chúng tôi vừa mới đánh xong Boss thì sao?
【 mật 】[GM] Thủy Băng Nguyệt: Có thể các bạn sẽ phải đánh lại, rất xin lỗi vì Người Mạo Hiểm đã gây phiền phức cho các bạn.
【 mật 】Toái Tâm: Tôi biết ăn nói thế nào với mọi người!!!
【 mật 】[GM] Thủy Băng Nguyệt: Thật sự rất xin lỗi, chúng tôi vô cùng xin lỗi.
“Khụ khụ, tôi muốn nói với mọi người, một tin xấu, mọi người nhất định phải cố chịu.”
“Đại thần, em sẽ không hỏi chuyện trang bị, chỉ cần anh nói với bọn em không phải đánh lại Boss, thì chuyện gì cũng chịu được.”
“Sợ là chúng ta, phải đánh lại Boss.”
Sau khi nghe Tiếu Khắc nói, toàn bộ YY ngay lập tức dậy tiếng kêu than. Không ít người ngay cả sức rên rỉ (khụ) thở dài cũng không có.
【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Quên đi quên đi, không phải là đánh lại Boss thôi sao, dù sao vật phẩm để khai hoang cũng không còn nhiều, hôm nay mọi người giải tán đội ngũ ở đây đi.
【 tiểu đội 】Mariorima: Cũng đành vậy thôi, tôi đi hái thuốc, tôi thấy thuốc trong ngân hàng không còn nhiều.
【 tiểu đội 】Xác Không Mang Quần: Ai ai, lâu rồi không đánh giết, acc nhỏ trong trắng, đứa nhỏ nào thích gây sự thì đi với anh. Hai ngày trước anh đây tìm được một chỗ tốt lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT