Tiếng bước chân trong phút chốc chạy xa , Y Ân nằm ở trên sàn nhà, trừng trứ mắt, sợ hãi mò mẫm đứng dậy. Phải làm sao đây. . . . . . Mẫu thân. . . . . . Mẫu thân đến đây. . . . .
Chuyện cũ vừa mới quên được không bao lâu trong nháy mắt toàn bộ tràn về. Y Ân che hai tai, những tiếng mắng chửi bén nhọn chói tai của mẫu thân tựa hồ ngay tại bên cạnh, xuyên qua gắt gao hai tai thẳng thấu đến tận xương tủy.
Một lần lại một lần, ác độc nguyền rủa đánh chửi, không chút nào che dấu chán ghét, này, nghĩ tưởng đã qua rồi ác mộng, vậy mà giờ sắp bắt đầu nữa rồi. . . . .
Thân thể cứng ngắc, theo bản năng liền chui xuống bàn đá trốn! Biết rõ vô ích, mẫu thân lập tức sẽ tìm tới, còn có phụ thân. . . . . .
Ngày hôm qua có vị tỷ tỷ không cẩn thận làm đau tay Y Nhi, phụ thân liền nổi giận đùng đùng, nói sau này không cho nàng tái xuất hiện. . . . . . Y Ân run rẩy, cắn môi, nước mắt rơi như mưa! Y Nhi cắn đệ đệ, người mà phụ thân thương yêu nhất, phụ thân, không biết sẽ tức giận đến dường nào! Có thể hay không nói với Y Nhi những lời này: “Đừng làm cho ta nhìn thấy ngươi thêm lần nào nữa”?
Nhã đã không cần Y Nhi, nếu ngay cả phụ thân cũng chán ghét Y Nhi, Y Nhi liền cái gì đều không có !
Rõ ràng đã cố gắng ngoan ngoãn đến như vậy, tại sao mọi người còn muốn chán ghét Y Nhi?
Bàn tay Phong Nhã đang cầm bút không ngừng run lên, mực nước liền nhỏ giọt xuống trên tờ giấy Tuyên Thành trắng noãn. Phiền não đem bút lông sói chụp đến giá bút, Phong Nhã bước nhanh hướng ra phía ngoài thính đi đến! Mặc kệ ! Ba ngày đã là cực hạn đối với hắn, Tiểu Đông Tây hoảng sợ cũng được, tức giận cũng tốt, hắn đều phải trước hết ôm lấy hắn cắn vài cái rồi nói sau! Nếu lại không được nhìn Tiểu Đông Tây, hắn sẽ tương tư mà điên mất thôi!
Mới vừa ra tới đại môn liền chạm mặt một người. Người nọ hiển nhiên như đứng chờ đã lâu, tà tà đứng dựa lưng vào đại môn, nhìn thấy hắn đi ra, chỉ lạnh lùng gợi lên khóe miệng, trào phúng nói: “Sao, hết nhẫn nhịn được rồi à?”
Phong Nhã hừ một tiếng, định lướt qua hắn, lại bị hắn để chân ngang trên cửa chặn lại.”Ta có chuyện cần tìm ngươi.”
Phong Nhã dừng lại, lui về sau vài bước, ý bảo có chuyện gì nói mau. Tần Sương Kích thu chân, đứng ở trước người hắn, nói: “Ta muốn đánh ngươi.”Vừa dứt lời thì người đã vọt đi lên, Phong Nhã bất ngờ không kịp đề phòng đã bị một quyền hung hăng đánh trúng, cả người ngã sấp về phía sau, đụng ngã lăn cái bàn.
“Mẹ nó, ngươi điên rồi?”Phong Nhã xoay người nhảy lên, khí giận dâng lên mắng, huy quyền đánh về phía hắn. Hai người cũng chưa dùng nội lực, cũng vô dụng chiêu thức, quyền qua cước lại cùng với nói cao thủ so chiêu không bằng nói giống như là bọn phố phường vô lại đánh nhau. Ảnh vệ khi thấy Tần Sương Kích động thủ chớp mắt một cái đã vây quanh toàn bộ phòng ở, có chút ngạc nhiên xem hai người võ công cái thế ẩu đả như mấy đứa nhỏ giành giật đồ chơi, xác định đánh đấm như thế dù cho mười ngày nửa tháng cũng sẽ không gặp nguy hiểm, trong đó một người phất tay, tất cả ảnh vệ lại lui về chỗ tối.
Ảnh vệ lui ra không lâu, hai người cũng đình chỉ đánh nhau. Sóng vai ngồi ở trong thư phòng hỗn loạn giống vừa bị cơn lốc thổi qua, hổn hển thở, Phong Nhã chửi nhỏ: “Hôm nay ngươi phát điên cái gì thế?”
“Không có việc gì, đột nhiên nghĩ muốn đánh ngươi thôi.”Tần Sương Kích đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo bẩn loạn, nhấc chân muốn đi, lại bị Phong Nhã giữ chặt, khẩn trương hỏi hắn: “Có phải hay không Y Nhi đã xảy ra chuyện?”
“Không có việc gì.”Tần Sương Kích phủi tay, lạnh nhạt nói: “Bất quá là nghĩ đến người nào đó không cần hắn, trộm khóc vài lần.”
Phong Nhã lập tức liền một trận đau lòng. Tưởng tượng Tiểu Đông Tây khiếp sợ trốn ở góc phòng khóc với bộ dáng đáng yêu, nhịn không được đã nghĩ ôm hắn hung hăng thân vài cái rồi dỗ dành hắn nở nụ cười, lại muốn dùng sức cắn vài ngụm để nghe hắn tiếng khóc nỉ non của hắn.
Trong đầu nghĩ vậy dưới chân cũng không chậm, hai ba bước đã chạy ra khỏi thư phòng về hướng Phong Nhã lâu. Hai người mới vừa đi chưa được mấy bước liền bị một ảnh vệ đột nhiên xuất hiện ngăn lại. Ảnh vệ nửa quỳ trên mặt đất, hướng Phong Nhã dập đầu một cái, trong miệng vội la lên: “Thiếu chủ nhân đã xảy ra chuyện, Thanh điện hạ thỉnh chủ thượng lập tức đến Phong Nhã lâu.”
Ảnh vệ mới vừa nói Thiếu chủ nhân gặp chuyện không may Phong Nhã liền đã không thấy bóng người. Thiếu chủ nhân, tự nhiên như vậy chính là nói tới Y Ân, bởi vì không biết Y Ân từ khi nào liền thành Thiếu chủ của ngàn điện, Tần Sương Kích phản ứng hơi chậm hơn nửa nhịp, khi vừa lấy lại tinh thần cũng vội vàng đuổi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT