Quả nhiên lời đe doạ của Tiêu Hạ An rất có hiệu quả, chưa tới 3 ngày, Thẩm Sơ Phong đã khoẻ lại.
Không phải là hoàn toàn nhưng cũng được 8-9 phần.
Mặc dù sắc mặt còn hơi tiều tuỵ nhưng Thẩm Sơ Phong cũng không thể lấy cớ mà nằm trên giường đợi người tới đút cháo cho hắn ăn nữa.
Bất quá, hắn lại có một thú vui khác.
Thú vị hơn nhiều.
Lúc này đây, một buổi sáng chủ nhật trời trong xanh, ánh nắng nhẹ rất chi là dịu dàng.
Tiêu Hạ An trải một tấm thảm dày ngoài vườn, cậu ngồi trên đó an tĩnh đọc sách, trong khi đó, Thẩm Sơ Phong lại gối đầu lên đùi cậu.
Cả người hắn mặc bộ pijama tối màu, nằm dài ra giữa vườn hoa, thật là tuỳ tiện.
Nếu ai nhìn vào cũng không nghĩ đây là vị chủ tịch lừng danh có tiếng trong thương trường.
Tay hắn nhẹ nhàng mân mê mấy lọn tóc rối của cậu, miệng khẽ thầm thì điều gì đó không rõ nghĩa, nhưng rất có nhịp điệu.
Bàn tay Tiêu Hạ An lật nhẹ trang sách nhưng không cách nào tập trung vào nội dung trên đó được.
Cậu gập sách lại, điểm nhẹ vào mũi người kia, như là trách móc hờn dỗi anh làm phiền mình đọc sách vậy.
“Anh lẩm bẩm điều gì nãy giờ thế?”
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Thật là gần, lâu rồi hai người mới nhìn nhau sâu như vậy.
Ánh mắt Thẩm Sơ Phong như một vùng biển lớn, tràn đầy nhu tình mật ngọt mà cho dù Tiêu Hạ An có cố gắng vùng vẫy cách nào cũng không thoát ra được.
Cậu thậm chí còn để bản thân u mê chìm dần trong đó.
Chắc Thẩm Sơ Phong cũng không bao giờ biết được, ánh mắt này của anh đã giế.t chết Tiêu Hạ An bao nhiêu lần đâu.
“Em còn nhớ mấy bản nhạc xưa em hay nghe không? Em rất thích nghe lúc gối đầu lên cửa sổ ngủ đó.”
Câu hỏi của Thẩm Sơ Phong kéo Lâm Tô Tô trở lại hồi ức lúc xưa.
Khi mà cậu và hắn vẫn còn trẻ, những bài hát xưa cũ vẫn nằm trong tim, quanh quẩn đâu đây thật dịu dàng.
“Nhớ.
Sao anh lại hỏi thế?”
“Lúc em biến mất, anh đã nghe nó hàng trăm hàng nghìn lần.
Tiêu Hạ An, lúc đó anh mới phát hiện rằng bản thân mình rất cần em, anh đã rung động với em mất rồi.
Nhưng em biến mất, anh chỉ còn lại khoảng không mà thôi.”
Thẩm Sơ Phong nói lời ngọt ngào bằng chất giọng đều đều của mình như một điều hiển nhiên.
Tiêu Hạ An cũng không còn cảm thấy quá đỗi ngượng ngùng nữa, dù gì hắn cũng nói câu này hàng ngày, hàng giờ.
Thẩm Sơ Phong chỉ hận không thể khắc một cái biển lớn trong khắp nơi, cho Tiêu Hạ An thời thời khắc khắc đều thấy được tình cảm của hắn.
“Mười năm qua không ngày nào mà anh không nghe bài hát ấy, không ngày nào mà anh không nhớ em.
Hạ An, nếu em xem đó chỉ là xúc động nhất thời thì làm sao anh có thể xúc động suốt mười năm được.
Tiêu Hạ An, đời người có mấy cái mười năm cơ chứ?”
Câu hỏi ấy làm Tiêu Hạ An ngây ngẩn cả người.
Cậu chợt nhận ra mình đã bỏ quên một điều quan trọng lắm.
Bởi vì chìm trong mớ cảm xúc bối rối hỗn độn của mình mà cậu vô tình quên mất, Thẩm Sơ Phong đã chờ cậu và mong ngóng cậu mười năm.
Đội tìm kiếm hoạt động không ngừng nghỉ, mỗi ngày ba bữa đều có một bát canh sườn bò, những bài hát cũ kĩ được phát đi phát lại hàng trăm lần, vườn hoa trồng loài hoa cậu ưa thích, căn phòng không hề thay đổi như thời cậu vừa đôi mươi.
Mắt Tiêu Hạ An nhoè đi, không nhìn rõ gương mặt người kia nữa.
Cuối cùng, mấy giọt nước mắt rơi xuống mặt Thẩm Sơ Phong.
Thật ấm áp nhưng cũng thật đau lòng.
Thẩm Sơ Phong yên lặng, hắn vươn tay lau mấy giọt nước mắt trên gương mặt đượm buồn của cậu.
Chỉ là trong thâm tâm hắn cũng không biết phải an ủi người mình yêu như thế nào.
Thẩm Sơ Phong rất vụng về, hắn đã mang theo sự vụng về ấy để bên cạnh Tiêu Hạ An suốt mười năm, dùng sự vụng về ấy mà tổn thương cậu hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi hắn hiểu ra mọi chuyện thì sự việc cũng đã quá trễ.
Cái giá phải trả chính là mười năm dài đằng đẵng đến đáng sợ.
Cho nên, khi ông trời đem Tiêu Hạ An trả về cho hắn, hắn tình nguyện chết đi chứ không thể để cậu rời xa mình.
“Anh quá cố chấp.
Thẩm Sơ Phong, anh đang cố gắng vì điều không xứng đó.
Em và anh vốn dĩ không hợp nhau mà.”
“Em chưa từng thử, sao lại biết là không hợp.
Tiêu Hạ An, anh biết anh từng làm cho em không mấy vui vẻ, nhưng bây giờ anh nhận ra rồi, anh sẽ sửa chữa mà.”
“Nhưng mà..”
“Nếu em cũng có cảm giác với anh, xin hãy cho anh cơ hội, cũng là cho em cơ hội.
Tiêu Hạ An, con tim em đang mách bảo em đó, chẳng lẽ em nỡ để cơ hội này vuột mất hay sao?”
Thẩm Sơ Phong là người rất giỏi nói chuyện thao túng tâm lý người khác.
Nhưng lần này hắn không dùng chút mánh khoé nào mà hoàn toàn xuất phát từ trong trái tim.
Trái tim ấm nóng đập điên cuồng vì một người làm hắn thổn thức.
Thế nhưng, hắn có thể cảm nhận được sự rụt rè từ người kia.
Em ấy không dám tiến lại gần hắn, rõ ràng trái tim cùng nhịp đập với hắn nhưng em ấy lại e dè.
Em ấy sợ hắn.
Hay nói đúng hơn, Tiêu Hạ An sợ những trải nghiệm mà hắn đã từng cho em ấy nếm thử.
Hắn hối hận, nhưng hắn không cách nào thay đổi được quá khứ cho nên chỉ có thể bù đắp vào tương lai.
Bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Sơ Phong mơn mang gò má, sau đó chạy xuống cổ của Tiêu Hạ An.
Cảm giác ấm nóng lan truyền vào trái tim của Thẩm Sơ Phong.
Người kia vẫn khóc rấm rức, cậu muốn đứng dậy nhưng Thẩm Sơ Phong hoàn toàn không có ý định buông tha cho cậu.
Hắn nằm trên đùi cậu không động đậy, hoàn toàn đắm chìm trong việc vuốt ve gò má của Tiêu Hạ An.
“Tiêu Hạ An, đừng rời xa anh.”
“Anh đã nói câu này rất nhiều lần rồi.
Anh chưa thấy chán sao?”
Tiêu Hạ An càu nhàu giận dỗi nói.
Quả thực trái tim cậu đã rung động dữ dội lắm rồi.
Sống đến nay đã ba mươi năm, trái tim của Tiêu Hạ An chỉ rung động hai lần.
Một lần là với cô gái bàn bên cạnh.
Mối tình thầm kín đơn phương không thể nói ra.
Nhưng rồi mối tình ấy cũng qua đi nhanh chóng như một cơn gió thoảng thanh xuân.
Lần còn lại chính là lần này.
Khác với lần đầu tiên, bây giờ không còn trong trẻo như mối tình đầu mà nó trở nên cháy bỏng như lửa, thiêu đốt tất cả những gì lại gần.
Nếu mối tình đầu là nụ hôn mềm nhẹ phớt qua trên môi, thì thứ tình cảm cấm kị này chính là kiểu hôn sâu đậm, len lỏi đến từng ngóc ngách của nhau, trong nụ hôn ấy bao gồm cả sự sung sướng vượt bậc, thoang thoảng cả mùi máu tươi nữa.
Cho nên khi đối diện với tình yêu quá đỗi nóng cháy đó, Tiêu Hạ An cực độ sợ hãi.
Cậu chỉ muốn chạy trốn đi mà thôi.
Cậu không dám đối mặt, vì sợ hãi phải đưa ra câu trả lời.
Cho dù câu trả lời có như thế nào thì cậu đều đau lòng.
Bàn tay của Thẩm Sơ Phong vẫn mơn tr.ớn gò mà Tiêu Hạ An, chỉ một chốc sau nó đã chạy xuống cổ và miết theo xương quai xanh xinh đẹp của cậu.
Nụ cười trên gương mặt kia biến mất, thay vào đó là ánh mắt như một con sói rừng đang nhìn miếng mồi của mình.
Tiêu Hạ An cảm thấy lành lạnh vùng cổ nên bất chợt tỉnh cả người.
Cậu nhìn anh.
Không biết từ lúc nào trong đôi mắt kia đã nhuốm màu tình d.ục.