Hách Giai thật sự muốn khóc cho trôi đi hết những bức bối trong lòng của mình.
Mười năm qua, không giây phút nào là cô không cố gắng lấy lòng Thẩm Sơ Phong cả.
Cô biết anh không yêu cô, thậm chí chỉ xem mình là một món đồ có hay không cũng không có quan trọng, nhưng từ ngày giây phút đầu tiên gặp anh, cô đã không kiềm chế rơi vào lưới tình của anh rồi.
“Sơ Phong, anh quên hết chuyện quá khứ đi được không.
Mười năm rồi, mười năm rồi, chẳng lẽ anh không nhận ra em yêu anh như thế nào sao? Em yêu anh như thế, chuyện gì cũng suy tính cho anh.
Tại sao anh không động lòng chứ?”
Hách Giai vừa khóc vừa nói, cô quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã như mưa, cầu mong sự thương xót của người đàn ông đối diện.
Chỉ là Thẩm Sơ Phong vẫn đứng trơ ra đó như một pho tượng không nhúc nhích hay động lòng.
Hắn thấy thật nực cười.
Hắn không cầu cạnh tình yêu hay bất kể điều gì từ người phụ nữ này.
Thế thì việc gì hắn phải cảm thấy biết ơn thứ tình cảm cô ta dành cho mình chứ.
Chuyện quá khứ của hắn và Hạ An, cũng chỉ có hắn mới được phán xét.
Không đến lượt người ngoài như cô trình bày.
Mặc cho người phụ nữ xinh đẹp khóc lóc đến suýt ngất đi, Thẩm Sơ Phong chỉ lạnh lùng nhả ra mấy chữ tuyệt tình.
“Cô đi đi.
Đừng khiến bản thân mất mặt hơn nữa.”
Thẩm Sơ Phong tặc lưỡi, cảm thấy có hơi thất trách.
Hắn không suy tính đến chuyện Hách Giai sẽ tự tiện đến thành phố B nên mới không cảnh báo trước với đội bảo vệ, khiến cô ả vào đây trót lọt.
Dù cho chỉ là một lỗi nhỏ trong quá trình vận hành thôi nhưng cũng khiến người ưa chủ nghĩa hoàn hảo như Thẩm Sơ Phong cảm hơi khó chịu.
Hách Giai nghe lời tuyệt tình của anh thì tiếng khóc cũng im lặng dần.
Cô hít hít mũi, ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn người đàn ông mình từng yêu suốt 10 năm này.
“Em sẽ không ly hôn.
Tuyệt đối không.
Anh đừng mong có ngày đó.
Có phải ở nơi đây anh bị hồ ly tinh hớp hồn rồi không hả? Cô ta đâu? Cô ta ở đâu?”
Hách Giai ghen tuông đến phát điên, xông thẳng vào trong từng căn phòng lục lọi tìm kiếm.
Nhưng cô đã đánh giá cao sự kiên nhẫn của Thẩm Sơ Phong, càng đánh giá thấp trọng lượng của Tiêu Hạ An trong lòng hắn.
Ngay giây phút từ hồ ly tinh được thốt ra khỏi miệng cô, Thẩm Sơ Phong liền cảm nhận được lửa giận bốc cháy dữ dội.
Hạ An là người tốt đẹp nhường nào, làm sao Hách Giai có thể biết được.
Cậu không phải hồ ly tinh, tuyệt đối không phải.
Hạ An là con người thuần khiết nhất trên đời.
Thẩm Sơ Phong không ngăn cản Hách Giai, tuỳ ý cô ta điên loạn đập đồ trong nhà, lục tung mọi ngóc ngách trong nhà để tìm ra kẻ thứ ba trong tưởng tượng của cô ta.
Thẩm Sơ Phong liếc nhẹ chiếc camera chớp đỏ trên đỉnh đầu, bỗng nhiên hắn nảy ra một ý tưởng thật táo bạo.
Đợi đến khi Hách Giai phát tiết ra hết lửa giận, mệt mỏi đến mức ngồi phịch xuống sàn thì Thẩm Sơ Phong mới từ từ tiến lại gần cô ta.
“Sau hôm nay, cô không còn là vợ tôi nữa.
Luật sư của tôi sẽ đưa giấy ly hôn cho cô, đồ đạc của cô tôi cũng đã nhờ quản gia dọn dẹp.
Cô đi đi.”
“KHÔNG… CÓ CHẾT EM CŨNG LÀ VỢ ANH.”
Hách Giai gào lên, âm thanh cực kì lớn, tựa như một tên điên muốn quấy phá khu nhà yên bình này vậy.
Và đó chính là hiệu quả mà Thẩm Sơ Phong muốn.
Hắn nhếch mép nhìn cô.
“Nếu đây là điều cô lựa chọn thì đừng hối hận.”
Nói xong, Thẩm Sơ Phong đi ra ngoài, mở cánh cửa chính.
Không biết từ lúc nào phía trước nhà đã tập trung rất đông cánh phóng viên và cả lực lượng chức năng.
Thẩm Sơ Phong lúc này đi ra ngoài với bộ dáng lếch thếch, mặt thì buồn rười rượi.
“Chủ tịch Thẩm, tin đồn vợ ngài cắm sừng ngà mà không muốn ly hôn có đúng không?”
“Thẩm chủ tịch, hôn nhân hợp đồng này sắp kết thúc.
Mối quan hệ giữa Hách gia và Thẩm gia sẽ đi về đâu? Ngài có gì muốn nói không ạ?”
“Thẩm phu nhân tại sao cô đã tìm thấy người mình yêu rồi mà vẫn không muốn ly dị theo hợp đồng.
Có phải cô vừa muốn có tình vừa muốn có tiền hay không?”
Phóng viên nhao nhao lên như ruồi bâu mà hỏi.
Thẩm Sơ Phong không lên tiếng trả lời, chỉ là hắn diễn nét mặt sầu khổ càng khiến phóng viên tin rằng lời đồn Hách Giai cắm sừng hắn là sự thật.
Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Thẩm Sơ Phong nhanh chóng rời đi khỏi đám hổ lốn đó.
Nhìn về phía gương chiếu hậu vẫn còn rõ gương mặt thất thần tuyệt vọng của Hách Giai dưới sự âp giải của cảnh sát, Thẩm Sơ Phong nhếch mép cười hài lòng.
Là tôi đã cho cô cơ hội, chỉ là cô đã từ chối mà thôi.
Tuyệt vọng cũng đừng trách tôi.
Hách Giai lúc này mới biết, bản thân đã quá xem thường Thẩm Sơ Phong rồi.
Chỉ trong một cái chớp mắt, cuộc hôn nhân này đã thành lỗi sai nằm ở cô, cô trở thành kẻ tham lam, còn Thẩm Sơ Phong chỉ là nạn nhân đáng thương.
Ha ha ha… suy cho cùng, Hách Giai vẫn là thua trắng trợn dưới tay của anh.
Không cần phải phản kháng làm chi hết, bởi lẽ, anh đã sắp xếp hết tất cả con đường tiếp theo cho cô rồi.
Chiếc xe ô tô sang trọng lái đến một địa điểm quen thuộc, Thẩm Sơ Phong bước xuống xe, để lại áo khoác trong xe, sau đó vẫy cho tài xê rời đi.
Lúc này, hắn mới bình tĩnh tiến lên gõ cửa nhẹ mấy cái.
“Ai vậy ạ?”
Một lúc lâu sau mới có tiếng đáp lại.
Là một giọng nam giới ngái ngủ, đứng ở ngoài cửa giữa trời lạnh buốt mà Thẩm Sơ Phong có thể tưởng tượng ra khung cảnh phía bên kia.
Chắc chắn cậu ấy vừa đi tới vừa vò đầu, cái miệng nhỏ nhắn sẽ ngáp liên tục, còn lấy tay dụi mắt cho tỉnh táo nữa.
Thật là đáng yêu.
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã chịu không nổi rồi.
Nhìn qua mắt mèo, Tiêu Hạ An giật mình, cậu phải tự dụi mắt liên tục đến hai lần mới tin vào mắt mình được.
Người ở ngoài kia chính là Thẩm Sơ Phong.
Hơn nữa dường như có vẻ rất lạnh nên trông bộ dáng của anh rất thảm thương.
“Anh Sơ Phong, sao anh lại đến đây? Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Thẩm Sơ Phong thuận theo cái kéo tay của Tiêu Hạ An mà tiến vào căn nhà ấm áp.
Thực ra hắn không chờ lâu lắm, cũng không có lạnh đến vậy, chỉ là hắn bày ra bộ dáng này để khiến Hạ An phải thương xót mà thôi.
Tiêu Hạ An nhanh nhanh pha cho Thẩm Sơ Phong một cốc ca cao nóng làm ấm thân thể, cậu còn bật cả máy sưởi lên nữa.
Không hiểu sao nhìn thấy người kia co ro trong cái lạnh, cậu lại thấy xót xa vạn phần.
“Sơ Phong, anh có chuyện gì phiền lòng sao? Hay có gì khó khăn, cứ nói với tôi đi.”
Thẩm Sơ Phong ánh mắt tràn ngập đau khổ, có chút cam chịu yếu đuối, nhìn cậu.
Tựa hồ một chú chó nhỏ đáng thương, không nơi nương tựa, ướt sũng dưới mưa vậy.
“Thật ra, đêm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tôi đã từ nhà mình bắt taxi đến đây vì không có chỗ nào để đi.
Đêm nay, tôi có thể ở lại đây được chứ?”
Bây giờ là 3 giờ sáng, Thẩm Sơ Phong hợp tình hợp lý nói bản thân không quen ai mà xin phép ở lại.
Thái độ cực kì mềm mỏng đối với Tiêu Hạ An.
Một người mềm lòng như Tiêu Hạ An sẽ không từ chối được hắn.
Quả nhiên, Tiêu Hạ An ngay lập tức sụp bẫy.
Cậu không mảy may suy nghĩ mà gật đầu.
“Không sao, anh cứ ở lại đây.
Chỉ là không có dư phòng nên anh chịu khó ngủ với tôi một đêm nhé.
Nhưng phòng tôi rộng nên hai người ngủ vừa đủ đó.”
Cầu còn không được, làm sao mà khó chịu chứ.