Chỉ trong vòng chưa tới một ngày mà Thẩm Sơ Phong có thể đem đến vật mấu chốt uy hiếp được ông khiến lão gia tử cực kì bất ngờ.
Nhìn đứa cháu không nên thân của mình trong video khiến ông thật sự tức giận.
Nếu đoạn video này lan truyền ra ngoài, đừng nói là Lâm gia không tha cho ông mà ngay cả mặt mũi Thẩm gia trong giới sợ là phải để cho người ta giẫm đạp lên.
“Thẩm gia sau này sẽ là của con.
Sơ Phong, con không tiếc vì một thằng đàn ông mà giẫm đạp lên nó như vậy sao.”
“Ông nội, con có thể tự mình xây dựng nên một đế chế còn lớn mạnh hơn cả Thẩm gia nữa.
Nhưng ông thì không thể nữa rồi.
Thẩm gia bây giờ đang nằm trong tay của ông đó.
Tuỳ ông quyết định như thế nào thôi.”
“Ha ha ha ha…”
Thẩm lão gia tử im lặng một chút rồi cười thật to, nụ cười nghe cực kì thoả mãn.
Ông không ngờ đứa cháu của mình mới hai mươi tuổi đã có thể khiến ông bối rối đến vậy.
Nó còn giỏi hơn cả ông ngày xưa nữa.
Nhìn Thẩm Sơ Phong, lão gia tử lại thấp thoáng thấy bóng dáng đứa con trai của mình.
Nếu như số mệnh đã định, thì thôi vậy… ông cũng không còn hơi sức nữa.
“Đi đi…”
Quản gia nghe được lệnh, liền dẫn cho người đem Tiêu Hạ An từ hình phòng ra.
Thẩm Sơ Phong có chết cũng không bao giờ quên được hình ảnh lúc đấy.
Hắn tự nhận bản thân là người có thể che giấu rất kĩ hỉ nộ ái ố.
Thế nhưng giây phút cậu được khiên ra, hai mắt của hắn tựa như phát nổ, não thậm chí còn không hoạt động được.
Tiêu Hạ An ở trong hình phòng một ngày một đêm, đã đạt đến cực hạn của bản thân.
Khâp cả người cậu đâu cũng là vết thương, chiếc áo trắng rách nát be bét dính đầy máu, thậm chí còn bị dính vào cả da thịt nữa.
Hai bàn chân bị dập nát không ra hình, trên mặt toàn bộ là vết ứ màu bầm trông cực kì đáng sợ.
Đúng là không chết, nhưng cũng không giống người sống.
Tiêu Hạ An ngất đi tỉnh lại mấy lần, ý thức mơ mơ hồ hồ, không cảm nhận được gì ngoài một vòng tay cực kì ấm áp.
Cậu cố mở to mắt nhìn, nhưng vì vết thương ở mắt quá sâu nên không cách nào mở được.
Thẩm Sơ Phong đơ người đỡ lấy người vệ sĩ thân cận của mình.
Hắn những tưởng mình sẽ chịu được, nhưng hoá ra, cậu đã chiếm một vị trí quá quan trọng trong tim hắn rồi.
Chút vết thương còn khiến hắn lo sốt vó lên huống chi là vết thương quá nặng như thế này.
“Không sao đâu.”
Thẩm Sơ Phong sợ người kia đau nên chỉ có thể tiếp tục an ủi.
Nhưng chính hắn cũng không rõ, hắn là đang an ủi Tiêu Hạ An hay là an ủi nỗi lo sợ trong thâm tâm của mình đây.
...***...
Tích….
Tích….
Tích….
Trong phòng bệnh yên ắng đến phát sợ, thậm chí có thể nghe được tiếng nước đang nhỏ xuống từng giọt, truyền vào bên trong cơ thể gầy gò nằm thoi thóp kia.
Gương mặt Thẩm Sơ Phong hoàn toàn không đọng lại một chút cảm xúc nào.
Không đau khổ áy náy, cũng không có vui sướng hả hê.
Hắn lúc này tựa như một pho tượng thạch cao được điêu khắc đến tuyệt mỹ.
Chỉ tiếc là Thẩm Sơ Phong tự viết trên pho tượng này sắp xuất hiện các vết nứt.
Thẩm Sơ Phong nắm đôi bàn tay gầy gò kia, nhẹ nhàng tránh đi những vết thương trên đó, khẽ sờ sờ mấy khớp tay trông thật gầy yếu.
Hắn đã luôn tự phụ bản thân rất mạnh mẽ, nhưng khi cuộc sống cho hắn một đả kích quá mạnh, hắn mới nhận ra rằng hoá ra bản thân quá đề cao chính mình rồi.
Hắn thậm chí còn không thể động vào căn cơ của ông nội.
Thẩm Sơ Phong đã dùng hết mọi nhân mạch mà mình có mà cũng không điều tra được chút gì về Hình phòng kia.
Hắn bất lực nhìn người của mình ăn thảm trong đó.
Mọi tội lỗi đều là của hắn.
Thẩm Sơ Phong cả đời cao ngạo đến lúc này cũng phải cúi đầu.
Hắn áp đôi tay không chút hơi ấm kia lên má mình, hi vọng có thể truyền chút thân nhiệt của mình cho cậu.
Dù cho nhiệt độ cơ thể của hắn cũng không có cao gì cho cam.
“Ư…”
Lòng bàn tay bị cào nhẹ.
Ngón tay người kia có động tĩnh, dù chỉ là một chút động đậy rất nhỏ thôi nhưng Thẩm Sơ Phong có thể cảm nhận được.
Đây chính là tín hiệu tốt nhất mà hai ngày qua hắn nhận được.
Tựa hồ cảm nhận được sự sống một lần nữa, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng phồng lên vì bị đánh của Tiêu Hạ An, mong chờ có một cái gì đó đặc biệt có thể xảy ra.
Tiêu Hạ An cảm thấy toàn thân như bị mười chiếc xe nghiền nát vậy.
Dù cho đã chích thuốc giảm đau nhưng đau đớn quá mức khiến cậu gần như chết lặng, không cảm nhận được bất cứ thứ gì ngoài đau.
Chỉ có hơi ấm nơi đầu ngón tay là khiến cậu lưu luyến mà thôi.
“Cậu chủ…cậu…”
Tiêu Hạ An khó khăn kêu ra tiếng, cổ họng khô khốc kêu gào muốn uống nước nhưng lại không nói thành câu.
Thế mà cứ như là có thần giao cách cảm, Thẩm Sơ Phong lấy chiếc thìa nhỏ, múc từng muỗng nước ấm, đỡ lưng cậu lên, sau đó từ từ nhẹ nhàng đút từng muỗng từng muỗng.
Thẩm Sơ Phong trước giờ chưa từng dịu dàng tỉ mẩn và kiên nhẫn với ai như vậy cả.
Chỉ một ly nước nho nhỏ mất đến 15 phút nhưng hắn lại hài lòng cực kì.
Đôi môi khô nứt kia cuối cùng cũng đỡ hơn, trông có vẻ căng mọng có sức sống trở lại.
Tiêu Hạ An lúc này cũng có tinh thần, hơn, đôi tay cậu vẫn còn đặt trong tay cậu chủ.
Tuy có hơi kì lạ, nhưng cậu lại không hề rút ra.
Không biết tự lúc nào, cậu lại tham luyến thứ hơi ấm này vô cùng.
Những năm qua, nói gì thì nói, bất mãn đến cỡ nào đi chăng nữa, sau cùng cũng chỉ có cậu và cậu chủ nương tựa vào nhau mà sống mà thôi.
Lúc khốn cùng như thế này có cậu chủ ở bên, Tiêu Hạ An thật sự cảm thấy an lòng.
Dẫu cho việc này có vượt quá phận đi chăng nữa thì cậu cũng muốn bản thân mình mềm lòng trogg nó giây phút ngắn ngủi này mà thôi.
Khi mọi thứ trở về quỹ đạo của nó, tất cả những ảo ảnh này sẽ không còn nữa rồi.
Thẩm Sơ Phong cũng không động đậy, yên lặng để bàn tay áp vào má của cậu.
Trong không khí tĩnh lặng, tiếng tim đập theo nhịp điệu của cậu càng khiến anh trở nên mơ hồ.
Tất cả những đấu tranh, ám toán, âm mưu quỷ kế ngoài kia cứ như cơn gió bay đi.
Để lại nơi đây một mảnh yên bình.
...***...
“Bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng một tháng.
Khoảng thời gian sắp tới đây nên hạn chế vận động.
Dù sao vết thương ở chân cũng mới được trị, vẫn chưa khỏi hẳn.
Mong người nhà lưu ý.”
Thẩm Sơ Phong một bên thì nghe bác sĩ dặn dò, một bên nhìn chằm chằm Tiêu Hạ An ép cậu ăn hết chén cháo yến.
Thứ đồ bổ dưỡng này không phải là cậu chưa từng ăn, chỉ là lần này tần suất ăn quá dày đặc nên có chút ngấy.
Nhìn là muốn nôn.
Nhưng quan trọng là ánh mắt như dao găm kia không cho phép cậu bỏ thừa a.
Cho nên, không thích cũng phải ăn.
“Về việc vết thương để lại sẹo hay không.
Chúng tôi sẽ liên hệ chuyên gia thẩm mỹ, nếu có vấn đề thì thực hiện xoá sẹo.”
“Không cần xoá đâu.
Chỉ là mấy vết sẹo thôi mà.”
Thân là nam nhi, Tiêu Hạ An không sợ mấy vết sẹo đó.
“Phải xoá.
Không được để lại.”
Thẩm Sơ Phong không thích những vết sẹo đó tồn tại trên người Tiêu Hạ An.
Nó như nhắc nhở cho hắn biết hắn đã từng thất bại thảm hại như thế nào, mà người hắn quan tâm lại là người phải gánh chịu tất cả hậu quả.
Hắn hận những kẻ đó cũng hận bản thân mình.
Sắc mặt Thẩm Sơ Phong trầm xuống, móng tay bấm vào da thịt đến chảy máu.
Chuyện này hắn sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu.