“Aaa… aa… đau quá.
Mau gọi cấp cứu.
Mau gọi cấp cứu đi.”
Thẩm Hàn Văn đau đớn kêu gào trong vô vọng, tay hắn ôm đùi của mình, miệng lẩm bẩm kêu người gọi cấp cứu.
Nhưng toàn bộ người của Thẩm Hàn Văn đã bị khống chế, quỳ rạp trên đất.
Thẩm Vi Yến cũng sợ hãi ôm đầu ngồi trên sô pha run cầm cập.
Lúc nãy cô ta còn mạnh miệng nói rằng sẽ không có việc gì đâu.
Thế nhưng bây giờ cô mới biết, bản thân có lẽ đánh giá thấp vị thế của Tiêu Hạ An trong lòng Thẩm Sơ Phong rồi.
“Mày..
mày ngông cuồng tự đại.”
Thẩm Sơ Phong sờ sờ khẩu súng, không để tâm lời mắng chửi của Thẩm Hàn Văn.
Anh lau chùi cái súng một hồi mới lên tiếng.
“Tôi đã từng cảnh cáo anh đừng đụng vào tôi rồi nhỉ? Thẩm Hàn Văn, là anh ngông cuồng tự đại.”
Ngông cuồng tự đại.
Từ này đúng là không đủ miêu tả Thẩm Sơ Phong.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn xem bản thân mình như là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, hành động kiêu ngạo bật nhất.
Thậm chí là còn xem những người xung quanh như cỏ rác.
Nhưng càng lớn, Thẩm Sơ Phong càng biết những ý nghĩ trong đầu mình không hề phù hợp với chuẩn mực của xã hội.
Cho nên hắn đã học được cách đeo cho mình một chiếc mặt nạ vô hại hoà đồng.
Chỉ là sâu bên trong tim hắn, vẫn là linh hồn của một con thú dữ, ngày ngày chờ đợi cấu xé người khác.
Chỉ có Tiêu Hạ An ở bên mới có thể vuốt ve chút cảm xúc của hắn.
Thế mà hôm nay, lại có kẻ cả gan mở cửa lồng lôi con thú dữ đó ra.
Thẩm Hàn Văn sắc mặt trắng bệch vì mất máu.
Hắn bây giờ đã bắt đầu thấy sợ.
Ở nước ngoài mấy năm, hắn đã quên mất Thẩm Sơ Phong là kẻ điên đến mức nào.
Ngày hôm nay không khéo, hắn sẽ giết mình mất.
Thẩm Hàn Văn đưa mắt sang cầu cứu Thẩm Vi Yến, mong rằng cô có thể nói giúp anh mấy lời.
Nhưng lúc này, Thẩm Vi Yến đã sợ đến mức răng đánh vào nhau cầm cập, mà cho dù có không sợ cô cũng sẽ tuyệt đối không lên tiếng giúp cho Thẩm Hàn Văn.
Thẩm Vi Yến co rút cả người lại, cố gắng giảm độ tồn tại của bản thân xuống, không muốn dính vào chuyện này.
“Sao nào? Anh có thích món quà của tôi không? Anh họ, anh về mấy lâu nay mà chưa nhận được quà từ tôi, có lẽ là anh muốn lắm nhỉ?”
Từng câu từng chữ vào trong tai Thẩm Hàn Văn đều trở thành những câu uy hiếp đến sởn cả gai ốc.
“Cậu..
cậu tha cho tôi đi.
Tôi không dám nữa đâu.”
Thẩm Hàn Văn lúc này sợ đến mất mật, nhưng điều đó hoàn toàn không mảy may ảnh hưởng đến cảm xúc của Thẩm Sơ Phong.
Tên này mới ăn có một viên đạn, Tiểu An còn đang nằm viện, hôn mê chưa tỉnh kìa.
Mỗi lần nhớ đến gương mặt trắng bệch của Tiêu Hạ An, cơn giận trong lòng Thẩm Sơ Phong lại cuồn cuộn dâng trào.
Thấy người trước mặt không hề có động thái gì, Thẩm Hàn Văn càng run dữ dội hơn.
Thời gian càng trôi qua, máu trên chân hắn càng chảy, vết thương càng đau đớn.
Mặc kệ hắn nằm đó kêu gào, rên. rỉ, Thẩm Sơ Phong ra lệnh tất cả đều giữ im lặng.
Ánh mắt hắn như một con dã thú đang nhìn ngắm miếng mồi ngon, nhìn Thẩm Hàn Văn tựa một con nai nhỏ bị thương, cố gắng lê lết kiếm đường sống.
Phải qua một lúc lâu sau, khi Thẩm Hàn Văn đã đuối sức thấy rõ, Thẩm Sơ Phong mới cười nhếch mép không nói hai lời rời đi, những vệ sĩ hắn ta dẫn tới cũng rút đi hết, để lại một đống lộn xộn.
Khung cảnh bi thảm nát bét.
“A lô, cứu thương… cứu thương tới mau.”
Đợi người Thẩm Sơ Phong rút đi hết, Thẩm Vi Yến mới sợ hãi rút di động ra gọi cứu thương.
Cô lúc này vẫn còn run rẩy không thể khống chế tay chân được.
Ánh mắt muốn giết người lúc nãy của Thẩm Sơ Phong vẫn còn ám ảnh cô mãi.
Thẩm Vi Yến bấm bấm móng tay vào lòng bàn tay.
Tiêu Hạ An chỉ là vệ sĩ mà có thể khiến Thẩm Sơ Phong làm đến mức này.
Trực giác của Thẩm Vi Yến cho cô biết hai người này chắc chắn có mối quan hệ sâu xa hơn cả chủ tớ.
...***...
Phòng bệnh trắng xoá rộng rãi, mọi thứ đều diễn ra trong im lặng, thậm chí tiếng nước đang rơi từng giọt trên bịch truyền nước còn có thể nghe rõ.
Người trên giường cả gương mặt gầy gò trắng bệch không một giọt máu.
Cậu hôn mê bất tỉnh nhưng dường như trong mơ nhìn thấy điều gì đó đáng sợ nên hai mày nhíu chặt lại.
Cả người có quắp lại, không một chút an ổn.
Thẩm Sơ Phong ngồi trên chiếc ghế gần đó lặng lẽ đưa tay nắm chặt lấy tay Tiêu Hạ An.
Dường như tìm được điểm tựa, mày của người bệnh giãn ra một cách nhanh chóng, cơ thể cũng thả lỏng hơn, nhìn an yên hơn nhiều.
Thẩm Sơ Phong ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tiêu Hạ An.
Chỉ khi cậu nằm trên giường bệnh, hắn mới thấy cậu gầy đi trông thấy.
Ngày thường cậu đều ăn mặc chỉn chu, che đi cơ thể khá gầy gò của mình.
Bàn tay hắn nắm trong tay gầy gò rõ từng khớp xương mỏng manh.
Hắn nhíu mày, nếu mạnh tay một cái, có thể từng ngón tay ấy sẽ gãy luôn chứ đùa.
“Ưm…”
Tiêu Hạ An ý thức mơ hồ, trước mắt một mảnh hỗn độn trắng xóa.
Cậu dần dần tỉnh lại, điều cảm thấy đầu tiên chính là cơn đau đớn trên đầu.
Cậu còn chưa ý thức được chuyện gì, định đưa tay lên sờ thì bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc tràn đầy từ tính vang lên.
“Đừng động.
Vết thương mới được khâu thôi.”
Thẩm Hàn Văn ra tay cũng rất mạnh.
Tiêu Hạ An phải khâu những mười mũi, não lại có chấn động nhẹ.
Cũng may bác sĩ bảo là không có tình trạng xuất huyết trong não, nếu không, anh đac giết Thẩm Hàn Văn từ lâu.
“Cậu..
cậu..
chủ…”
Tiêu Hạ An khó khăn mở miệng, ánh mắt lờ đờ nhìn người còn đang nắm tay mình.
Hôm nay cậu mới nhận ra hoá ra tay cậu chủ lại ấm áp đến như vậy, mang đến cho cậu cảm giác an toàn cực kì.
“Hửm… muốn gì không? Tôi làm cho.”
Tiêu Hạ An lắc đầu, cả người cậu tràn đầy mệt mỏi, thậm chí còn cảm giác được sức lực trong cơ thể bị rút cạn đi vậy.
Nhưng cậu vẫn khó khăn giương mắt nhìn Thẩm Sơ Phong.
Cậu muốn tìm điểm tựa cho mình.
Thật kì lạ.
Ánh mắt của cậu chủ hôm nay ôn nhu quá trời, muốn hoà tan cậu vậy.
Còn ôn nhu dịu dàng hơn cả khi người mang chiếc mặt nạ trên mặt vậy.
“Cậu chủ… hôm nay người lạ quá.”
Âm thanh thều thào vang bên tai.
Thẩm Sơ Phong chỉ mỉm cười, sau đó vuốt nhẹ mái tóc của Tiêu Hạ An.
Dường như không chống chọi được lâu, Tiêu Hạ An cảm thấy mắt mình triễu nặng.
Cho đến khi bác sĩ đi vào, người bệnh đã lâm vào hôn mê lần nữa.
Chỉ còn lại cậu chủ cao cao tại thượng đang ngồi bên cạnh với ánh mắt nhu tình mà thôi.
Nhưng mà khí thế người này quá mạnh, quá đáng sợ, đội ngũ bác sĩ chỉ có thể cúi đầu đi vào.
Những người không giàu thì sang này, chỉ một cái hắng giọng của họ cũng có thể đè chết bọn họ rồi.
Cũng may tình hình người bệnh đã ổn hơn, chỉ cần quan sát thêm hai ngày là có thể cho xuất viện.
Thẩm Sơ Phong cũng buông bỏ những lo lắng trong lòng.
Hắn càng ngày càng không hiểu nổi bản thân muốn gì.
Rõ ràng trước kia bản thân đã đánh cậu bị thương không ít lần, nhưng khi thấy cậu ngã xuống vì bị người khác đánh, hắn lại kiềm lòng không được mà như con thú dữ xông lên bảo vệ lãnh thổ của mình.
Thẩm Sơ Phong miết mái tóc ngắn của Tiêu Hạ An, khoé miệng bất tri bất giác mỉm cười.
Đúng vậy, cậu ấy chính là lãnh thổ duy nhất của anh.