An tổng lần đầu tiên cảm thấy, băng bó và bôi thuốc là khả năng sống của một con người, tựa ở trong phòng vệ sinh nhỏ bé nhà Hướng Thần nghĩ tới từng màn từng màn vừa nãy, thân thể cứng ngắc đã sắp không động đậy nổi, ngụp một cái vào làn nước ao, nhịn thở hơn mười giây, thở hổn hển nhìn bản thân chật vật trong gương.

Hướng Thần nằm ở trên chiếc giường đơn bên ngoài, cả người trên dưới đã sắp bị cuốn thành xác ướp rồi, hắn bĩu môi nhìn về cánh cửa buồng vệ sinh, nhỏ giọng lầm bầm: “Đáng, nghẹn chết đi.”

Hướng Thần bị đánh không nhẹ, An tổng đau lòng, tự mình ra tay giúp đỡ bôi thuốc rửa sạch vết thương, Hướng Thần nằm trần truồng trên giường “úi ái”, toàn thân trên dưới đều là sưng tím, vốn dĩ An tổng vô cùng quân tử không nghĩ tới phương diện ấy, cầm thuốc mỡ cẩn thận bôi rồi xoa, Hướng Thần bị xoa nên cứ hừ hừ, thân thể vặn tới vặn lui, nằm thế nào cũng khó chịu, An tổng nghe tiếng nhìn hình ảnh, đầu thoáng cái bị kích thích nặng nề, thế là trên tay vô thức dùng sức ấn khẽ khàng xuống, ấn nặng còn đỡ, Hướng Thần cũng chỉ hừ hừ theo tiết tấu, giờ thì hay rồi, tự nhiên lại biến thành tiếng rên rỉ theo tiết tấu…

An tổng nheo mắt lại nhìn Hướng Thần: “Cậu cố ý chứ gì.”

Hướng Thần ấm ức: “Tôi đau.”

“Đau mà cậu hừ hừ cái gì.”

“…”

“Câm miệng! Còn lên tiếng gì thì tôi ném cậu ra ngoài!”

Hướng Thần cắn môi ức chỉ muốn khóc thôi, nhưng thuốc này không bôi còn đỡ, dù sao cũng nhịn được. Sau khi giải quyết nửa người trên xong, An tổng cố ý lơ đi chỗ nào đó, nhưng chiếc quần tứ giác màu vàng nhạt ấy của Hướng Thần nhìn sơ cái là đã thấy hết, màng vải hơi mỏng còn hơi nhô lên, ánh mắt An tổng lướt qua lướt lại chỗ ấy, cuối cùng dừng hình… Vì sao chỗ ấy không bị thương đến nhỉ? Tiếc ghê cơ!

Những vết sưng tím đều ở những chỗ đùi ngoài lúc Hướng Thần ôm đầu bị đá ngã lăn ra, An tổng vẫn nhẹ nhàng xoa như trước, xoa nhẹ một hồi rồi An tổng đổi chỗ xoa, từ sườn ngoài đùi từ từ trượt vào sườn trong, sau đó vuốt nhè nhẹ dọc theo sát mép quần tứ giác, Hướng Thần cảm thấy kỳ kỳ, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, lúc mở mắt xuống nhìn, xém nhảy dựng… Đương nhiên, nếu hắn có thể nhảy dựng thì hắn đã nhảy xừ rồi… Nhưng mà chuyện thường chẳng như nguyện, nhìn An Triệt từ từ di tay lên, Hướng Thần hừ hừ: “An tổng… anh là quân tử…”

An Triệt men theo sát mép quần trong, nhẹ nhàng kéo xuống, trong mắt ngoại trừ dục hỏa đang cháy bùng bùng thì không còn gì cả, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Tôi không phải…”

Hướng Thần giãy dụa cố dùng sức túm lấy quần trong: “Anh không thể ra tay với một người bệnh.”

An Triệt không để ý tới, vẫn túm xuống như trước, dù là lúc Hướng Thần hoàn hảo mạnh khỏe cũng không mạnh được như An Triệt, chứ đừng nói tới hôm nay với tình trạng này thì càng không được, túm mấy cái tấm vải màu tươi mới rốt cục rớt xuống, An Triệt híp mắt nhìn cái thứ chôn giữa hai chân, không biết nhìn bao lâu, An Triệt vẫn không động, Hướng Thần lặng lẽ đem hai tay che thứ ở giữa hai chân, đang muốn xoay người, lại bị An tổng ấn lại, giữ chặt người đặt Hướng Thần dưới thân, mắt nhìn thẳng vào Hướng Thần mặt vẫn còn thuốc đỏ: “Vẫn… có thể tiếp nhận, vậy… còn thân thể thì sao? Nếu như nó có thể nhô lên… Cậu còn có thể từ chối không?”

Hướng Thần khẩn trương: “An… An tổng… Đàn ông sở dĩ khác với đàn bà… Chính là bởi vì chỗ ấy có thể đứng lên… Dù tôi tự chạm vào… nó cũng có thể đứng lên… Thân thể con người đều rất mẫn cảm… Không thể bởi vì anh chạm vào tôi liền đứng lên… Rồi như thế nghĩ là tôi tiếp nhận anh đi… Chuyện này không hợp lô gíc…”

An Triệt khẽ hôn khóe miệng Hướng Thần, sau đó cau mày ngẩng đầu: “Tình cảm không cần tuân theo lô gíc, mặt cậu trông rất là khổ sở.”

Hướng Thần chớp mắt: “Vậy cũng là do anh…”

An Triệt vân vê cằm Hướng Thần, từ từ tách miệng người nọ ra, sau đó đưa đầu lưỡi chui thẳng vào, cơ thể Hướng Thần vốn đã bị An Triệt sờ tới sờ lui, mẫn cảm vô cùng, hơn nữa nụ hôn vẫn rất mạnh mẽ hung hăng, Hướng Thần đã thực sự có chút cảm giác rồi, may là lý trí bây giờ cao hơn dục vọng, hiểu là nên giãy dụa, nhưng thân thể đau đơn hơn nữa đầu óc thiếu dưỡng khí, trong mắt An Triệt chính là điển hình của việc muốn mà còn chối, Hướng Thần cố mãi, nhưng nửa người trên bị đè chặt không nhúc nhích được chút nào, hai cái đùi lúc ẩn lúc hiện muốn đá trúng mục tiêu, khi đầu gối nhẹ nhàng lướt qua giữa hai chân An tổng, Hướng Thần đã nằm yên, An tổng từ từ rời khỏi môi Hướng Thần, sau đó nhướn môi khẽ cười thành tiếng: “Cậu còn động nữa, là xong đấy.”

Môi Hướng Thần sưng đỏ, cẩn thận từng li từng tí, nói: “Vậy… tôi nằm yên… có phải sẽ không sao không?”

An tổng lại cắn môi Hướng Thần: “Cậu toàn thân đều là mồ hôi, lát nữa đi tắm.” Thân thể từ từ chen vào giữa hai chân Hướng Thần, cách quần âu đụng chạm theo quy luật, Hướng Thần cảm thấy mình sắp không giữ nổi nữa, nhưng… Có phải nhanh quá hay không? Hắn còn không biết mình có tình cảm với An Triệt hay không nữa, hơn nữa giữa bọn họ đã không còn quan hệ hợp tác nữa, hơn nữa, hắn căn bản không phải đồng tính luyến ái… Trước kia vì lợi ích vẫn tự bẻ cong minh, mặc dù mình trước đó đúng là bởi chuyện Bắc Bắc, đối y có chút tình cảm, nhưng tính cách của An Triệt, Hướng Thần thực sự không dám gật bừa, nếu như bây giờ mất thân, tiếp đó mất tâm… An Triệt quá nguy hiểm, không thể bởi vì mấy lần đối tốt là rơi vào ôn nhu không ra được, Hồ Dương chính là ví dụ… Phải xác định y có đúng là yêu mình không, sau đó mình sẽ xem có nên đi thương y không… Cuộc giao dịch này chắc là rất có lời, nếu như là yêu nhau, vậy sẽ không bị vứt bỏ, sẽ không bị vứt bỏ là có thể cả đời cơm no áo ấm… Hướng Thần tính toán những điều rất nhỏ nhặt, đây là một cơ hội, không dính tới Bắc Bắc là cơ hội có thể làm giàu rồi, Hướng Thần vĩnh viễn không sửa được tật xấu của hắn, đó đã là bản tính rồi.

Trong đầu Hướng Thần hiện giờ đang nghĩ lung tung beng, cảm thấy tay người nọ chậm rãi tìm đến phía sau, sau đó dọc theo bắp đùi thăm dò xuống, Hướng Thần cảm thấy mình đã không còn cơ hội để tìm hiểu xem An Triệt có đúng là thực sự yêu mình hay không thì đã bị ăn sạch sành sanh rồi.

Lòng hắn ra sức chống lại, nhưng thân thể lại hùa theo động tác của An Triệt. Hướng Thần muốn khóc, trong lòng, tiểu thiên sứ lau nước mắt nói: “Thần Thần, phản kháng đi nào! Cậu còn chưa biết y có thực sự yêu cậu không mà! Không có gì bảo đảm cậu đã mất thân như vậy, dễ thâm hụt tiền bồi thường đó!” Bên kia, tiểu ác ma nhe răng nhếch miệng cười: “Tiếp tục đi, dục vọng là không có chừng mực, huống hồ cậu cũng rất thoải mái mà!” Lúc đôi bên giao chiến, cửa ban công bị đẩy ra, Hướng Bắc Bắc cầm sách bài tập đi tới: “Chú An giúp ba bôi thuốc xong chưa? Con đã làm xong bài tập… Hai người đang chơi cái gì đó?”

Động tác trên tay ngừng lại, đầu lưỡi trong miệng cứng đơ… (cái cảnh này hay à nha)

An Triệt ngồi phắt dậy khỏi người Hướng Thần, Hướng Thần hoàn toàn đang mơ màng, Hướng Bắc Bắc tung tăng chạy đến bên giường, sau đó nhặt chiếc tứ giác của Hướng Thần từ trên mặt đất lên, phất qua phất lại: “Ba ba, ba không biết xấu hổ à, lại cởi truồng rồi!” (đến chết thôi =)) ~~)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play