An Triệt rất muốn làm theo lời Hướng Bắc Bắc, dọn tới sống cùng nhau, nhưng nhìn tới chiếc giường đơn trong phòng thì vẫn lui ra, Hướng Bắc Bắc ôm bắp chân An Triệt ngồi dưới đất: “Chú An đừng đi mà đừng đi mà…”
An Triệt một tay ôm lấy thằng bé: “Ngày mai chú An đến thăm cháu được không nào?”
Hướng Bắc Bắc dụi mắt mếu máo: “Không được không được, cháu không thể để chú An đi ngủ vòm cầu, chú đi rồi bác ăn xin sẽ không có chỗ để ngủ nữa.”
An Triệt hôn lên khuôn mặt thằng bé: “Chú An có thể ngủ trên xe mà, giường trong nhà quá nhỏ, ba người không ngủ nổi đâu.”
Thằng bé ấm ức rớt nước mắt: “Chú An có thể nằm trên người ba cháu, cháu có thể nằm trên người chú An mà.” (BB giác ngộ sớm quá, để chú An đè ba nó thế *bụm miệng*)
Hướng Thần đỡ thắt lưng khóe miệng giần giật, nhìn chằm chằm An Triệt pha trò: “Lời trẻ không kiêng kỵ, anh đừng coi là thật.”
An Triệt cười nhạt: “Yên tâm, cậu sớm muộn gì cũng bị tôi đè.”
Đôi lông mày của Hướng Thần nhăn như bánh quai chèo: “Con trai anh ôm đi, tôi không cần.” Sau đó thẳng lưng nghiêm túc đóng cửa lại, An Triệt nhướn mày: “Bắc Bắc muốn về nhà cùng chú An không?”
Thằng bé mắt to vụt sáng chớp chớp: “Cháu không muốn rời khỏi ba ba? Cháu không muốn ngủ vòm cầu…”
“Không phải vòm cầu.”
“Vậy là biệt thự sao?”
“Ừ.”
Khóe miệng Hướng Bắc Bắc ngoác dài tận gáy, ôm chặt lấy cổ An Triệt không buông: “Chú An ơi, cháu thích chú nhất!! Đi mau đi mua, cuối cùng không cần chen giường với ba nữa rồi!!”
Ngày hôm sau là thứ bảy, Hướng Bắc Bắc ôm Ultraman đứng lên từ trên giường, chân trần đi theo mùi hương xuống tầng dưới, An Triệt đang ở trong bếp nghiên cứu thực đơn, trong nồi đang hầm canh xương sôi sùng sục, Hướng Bắc Bắc nhón đầu ngón chân lên nhìn, trong miệng thì nói: “Cái gì thế… Chú An đây là cái gì thế…”
An Triệt cúi đầu xoa cái đầu tròn vo của Hướng Bắc Bắc: “Lát nữa nấu xong cho cháu ăn.”
Hướng Bắc Bắc gật đầu cười hì hì, sau đó tung tăng chạy đến phòng khách, bò lên sô pha cầm điện thoại, trong miệng lẩm nhẩm từng số một, sau khi điện thoại vang lên hơn mười tiếng xong, đầu dây bên kia mới nhận, thằng bé đứng trên sô pha cười ha ha: “Ba ngốc ơi, con có canh xương ăn nhé, ba có hông!
Hướng Thần Thần mơ màng nhổm người dậy, nhìn lướt qua đồng hồ báo thức lại nằm sấp lại trên giường: “Ba cũng uống, mang về cho ba đi.”
Hướng Bắc Bắc một tay chống thắt lưng vênh mặt cười: “Sẽ không mang về cho ba! Thèm chưa thèm chưa! Đó là canh chú An tự nấu cho con nha, không cho ba ăn đâu.”
Hướng Thần nhắm mắt vuốt tóc: “Canh gì?”
“Canh xương nhá, con đã ngửi thấy mùi rồi nè.”
“Vậy chắc chắn là nấu cho ba.”
Thằng bé không phục: “Không phải đâu! Là chú An nấu cho con.”
Hướng Thần ngáp một cái lầm bầm: “Ngốc, ba bị căng cơ chứ có phải bị gãy xương đâu, bảo y hầm chút gân bò cho ba, ăn gì bổ nấy, ba muốn đi ngủ, không được gọi điện nữa.”
Hướng Bắc Bắc nghe thế vội vàng giận điên: “Chú An nấu canh cho con cho con! Không để cho ba uống đâu! Ba ba xấu không cho ba uống đâu!” Cúp điện rồi thằng bé chu môi chạy vào bếp, An Triệt múc một bát cho Hướng Bắc Bắc, thằng bé uống sùm sụp, cầm cái thìa cố hớp hết, An Triệt tiếp tục nghiên cứu thực đơn: “Ba cháu thích ăn cái gì? Chỉ ăn canh cũng không được…”
Miệng Hướng Bắc Bắc đang cắm cái thìa còn chưa lấy ra, cứ nhìn chằm chằm bóng lưng An Triệt rồi nước mắt lưng tròng, ôm Ultraman bò khỏi ghế, bĩu môi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc: “Hu, ba ba xấu muốn ăn gân trâu!! Ô ô ô ô ô ô… Chú An không thích Bắc Bắc rồi… Chú An thích ba ba xấu… Không phải nấu canh cho Bắc Bắc, cháu cũng không thích chú An nữa! Hu hu hu hu hu hu…”
Khóe mắt An Triệt giần giật nhìn bóng lưng đau thương của thằng bé, xoa trán, mình đây rốt cuộc sao thế!”
Bưng canh đã làm xong ra, lại lên lầu dỗ Hướng Bắc Bắc, thằng bé khóc mắt đỏ lừ, An Triệt ôm Hướng Bắc Bắc vừa hôn vừa dỗ cuối cùng rửa mặt cho bé, xách theo canh đã nấu xong, mang theo Hướng Bắc Bắc ra ngoài, lúc đi ngang qua cầu, Hướng Bắc Bắc la hét muốn xuống xe, An Triệt nhớ rõ nơi này, ở đó có một người ăn xin đã chỉ đường giúp Hướng Bắc Bắc.
Thằng bé lấy tờ một tệ ra từ trong cặp sách, chạy xuống phía dưới, An Triệt đuổi sít theo sau, ông ăn mày vẫn là dáng vẻ như trước, quần áo trên người rách nát, quỳ trên mặt đất, Hướng Bắc Bắc đặt tờ một tệ vào trong hộp giấy: “Bác ơi, ba cháu và chú An bây giờ cũng không có tiền rồi, không thể cho bác nhiều, cô giáo Phương nói dù cháu cho bác một tệ bác cũng sẽ không ghét…”
Ông ăn xin quỳ trên mặt đất chảy nước mắt đầy mặt: “Đứa bé tốt… đứa bé tốt…”
An Triệt mặt không biểu cảm nhìn, y vẫn không có cảm giác gì như trước, đối với người xa lạ, dù là người lạ có ơn đi nữa, nếu trước đó đã trả rồi thì không nên xuất hiện bất luận liên quan gì nữa, dù là đối với Hướng Thần và Hướng Bắc Bắc bây giờ, y không phủ nhận ý nghĩ trong lòng mình, y đúng là thích Hướng Thần, đúng là muốn có hắn, nhưng chuyện này coi như là một phần giao dịch bản thân, y chăm sóc Hướng Thần ban ơn với Hướng Thần, theo đó, Hướng Thần có thể dùng tình yêu, hoặc là thân thể để trả cho phần giao dịch này, y không lỗ, bởi vì y phải nhận được phần đền ơn cao hơn nữa.
Có lẽ là bản chất của thương nhân, vĩnh viễn lấy tiền làm mục tiêu, lấy nguồn vốn thấp đạt được lợi nhuận cao, An Triệt không hiểu tình yêu, y thậm chí chưa bao giờ yêu nữa.
Giống như lời Hồ Dương nói vậy, y có thể dịu dàng với bạn, đó là thành phẩm thuộc về chính An tổng, sau đó lấy sự dịu dàng của bản thân đi đoạt lấy tình yêu mà người khác toàn tâm toàn ý dành cho y, đó là một món lãi kếch sù.
Phương pháp làm của y bây giờ vẫn như cũ, y muốn đạt được món lãi to ấy từ trên người Hướng Thần, mà bản thân y chỉ cố dùng giá thành thấp, nhưng lần này An tổng sai rồi, dù là thân phận địa vị có khác biệt, bọn họ vẫn giống nhau về… ham muốn.
Lúc Hướng Thần ưỡn sống lưng đi mở cửa, Hướng Bắc Bắc đang ôm một ***g canh giữ ấm nhếch miệng với Hướng Thần: “Đây chính là canh chú An nấu cho con nha! Ba nếu muốn ăn phải dùng cánh gà đổi cho con nha!”
Hướng Thần một phát đoạt lấy: “Nhóc con một chút cũng không biết thương ba mày!”
Hướng Bắc Bắc chống hông rống to: “Cô giáo Phương đã bảo ba không được mắng con là nhóc con rồi mà! Nếu con là nhóc con ba chính là thỏ con(nhóc con, ranh con là “thỏ tể tử” = con thỏ con)! Thỏ thì không thể ăn canh xương nha! Ba còn cướp đồ của trẻ con! Ba không biết xấu hổ! Ba không phải ba con! Con muốn họ An, con muốn gọi là An Bắc Bắc!!”
Hướng Thần nheo mày chống hông cùng Hướng Bắc Bắc, nhưng mà quá dùng sức, chỗ xoay một phát co rút đau đớn, mồ hôi trên mặt thoắt cái chảy xuống: “Nhóc con! Đồ vô lương! Ôi thắt lưng của tôi…”
An Triệt đứng ở một bên giật giật khóe mắt, tiến lên một tay ôm Hướng Thần, Hướng Thần kêu to: “Đừng ôm như thế! Đừng ôm như thế! Gãy rồi gãy rồi!!!”