“Tiên sinh, có cần chọn món không?”

An Triệt ngẩng đầu, người đến là một người mặc giống như Hướng Thần… là nhân viên phục vụ à? Y hất hất cằm về phía Hướng Thần bên kia, nói: “Để hắn qua chọn.”

Nhân viên phục vụ liếc nhìn về phía Hướng Thần, sau đó nói với An Triệt một câu chờ, Hướng Thần đang mở rượu cho cô Nhan, vẻ cười mỉm, Hướng Bắc Bắc thì liên tục nói tốt, nhân viên phục vụ đi tới trước bàn chào hỏi một tiếng với cô Nhan rồi lại nói với Hướng Thần: “Bên kia có một người đàn ông tìm anh đấy.”

Hướng Thần nhìn theo hướng chỉ, trên mặt vẫn mỉm cười: “Tìm tôi làm gì?”

“Chọn món đó.”

Hướng Thần đưa rượu trên tay cho cậu phục vụ, gạt tóc trước trán: “Rót rượu cho chị Nhan đi, chăm sóc con tôi nhé.”

Cậu phục vụ cầm bình rượu khóe mắt giần giật: “Sao tôi cảm thấy giọng này của anh như là di ngôn…”

Hướng Thần cười không nói, đi thẳng tới quầy bar cầm một ly đặt vào khay, lại đến tủ rượu bên kia cầm một chai rượu vang yết giá cao nhất, An Triệt cho răng Hướng Thần thấy mình đã quay đầu đi, không nghĩ tới người này lại mỉm cười đi tới, không biết hắn nghĩ gì, nhìn không hiểu được ý của hắn, An tổng có chút nóng lòng, đôi mắt chăm chú nhìn Hướng Thần, người sau đi tới trước mặt An tổng nhẹ nhàng cười cong đôi mắt, trên mặt vẫn mỉm cười theo lệ: “Vị tiên sinh này, cần rượu vang không?”

An Triệt híp mắt nhìn Hướng Thần: “Tôi cần nói chuyện với cậu.”

Hướng Thần đặt ly trước mặt An Triệt, tự mở chai rượu vang ra: “Không có gì để nói với An tổng, chúng ta có nhận thức khác nhau, nếu như cứ tiếp tục nói thêm sẽ chỉ khiến mọi người càng bế tắc, bây giờ tôi có thể cười phục vụ anh, anh cũng không muốn dọa tôi chạy chứ?”

“Cậu đừng quên, trước đó chúng tôi đã ký hợp đồng…”

Hướng Thần cầm lấy khăn mặt trên mặt bàn bọc miệng bình rượu vang lại, sau đó nhẹ nhàng nâng lên, màu đỏ đậm đà chảy vào trong ly: “Hợp đồng là vật chết, người là vật sống, nếu như An tổng cố ý muốn dùng hợp đồng để nói chuyện tôi cũng đành chịu, tôi một nghèo hai trắng, ngoại trừ đứa con trai cái gì cũng không có, An tổng không cần phí sức là có thể nghiền chết con kiến như tôi rồi, có thể nghiền chết tôi, An tổng đạt được ích lợi gì hay sao? Giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì, buôn bán không thành vẫn còn nhân nghĩa đó.”

An Triệt lạnh mặt cầm ly rượu Hướng Thần rót uống một hơi cạn sạch: “Cậu muốn thế nào?”

Hướng Thần nhìn chằm chằm vào cái ly không, ý cười càng sâu hơn: “Chẳng muốn thế nào cả, tôi bây giờ không được vào bất luận công ty nào cả, chỉ có thể ở quán cơm Tây này làm một nhân viên phục vụ nho nhỏ, đứng ở tầng lớp thấp nhất ngửa cổ nhìn An tổng, giữa chúng ta tồn tại sự khác biệt quá lớn, tựa như vị trí lúc này vậy, anh là người ngồi ăn cơm, hơn nữa gọi một chai rượu vang hơn vạn tệ, còn tôi, một người phục vụ hầu hạ anh ăn rót rượu anh uống, yêu cầu của tôi không cao, chỉ là muốn lưu lại phần công tác này, có thể theo tháng nộp tiền thuê phòng là tốt rồi.”

An Triệt nhíu mày: “Tôi lúc nào gọi rượu thế?”

Hướng Thần cầm bình rượu lại rót một ly: “Anh đã uống rồi.”

“…”

Cửa nhà hàng có tiếng kêu gào, Hồ Dương nghiến răng nghiến lợi chạy vào, đứng ở giữa nhà hàng tìm bóng dáng Hướng Thần, Hướng Thần nhướn mày: “Ở đây.”

Hồ Dương lau mặt nhằm Hướng Thần chạy tới: “Thần Thần! Đi cùng tôi!”

Hướng Thần chớp mắt: “Làm sao vậy?”

Hồ Dương nâng giọng: “Tức chết tôi thôi! Tức chết tôi thôi! Hôm nay lại có người tới khiêu khích phòng vũ đạo, tôi một mình liều mạng với mười mấy người mệt chết đi được! Họ còn không theo không buông! Bố nó chứ! Coi Hồ Dương tôi là hồng thối sao! Đây là đơn đấu sao! Đây rõ ràng là quần ẩu mà! Đám nhóc trong phòng vũ đạo của tôi đều non lắm, từng người từng người đến đúng lúc thì đều bị thương! Đi theo tôi! Giết giết nhuệ khí bọn chúng!”

Hướng Thần lắc đầu: “Đừng, một mình với mười người là quần ẩu, hai người với mười người không phải quần ẩu sao? Tôi không đi mất mặt với cậu đâu.”

Hồ Dương tức run: “Cậu… Cậu chính là Thần Thần tôi quen sao!!”

“Tôi không phải…”

“Không được! Cậu đi cùng!!”

Túm tay Hướng Thần kéo về phía trước, Hướng Thần một phen ôm cánh tay An Triệt: “Tôi có khách!”

Hồ Dương quay đầu: “An Triệt? Hai người các anh lúc nào đã lại về với nhau rồi?”

An Triệt trừng mắt nhìn Hồ Dương không nói, Hồ Dương vội quá giơ chân: “Mau chút đi theo tôi đi!! Tôi nói với bọn họ bảo bọn họ chờ rồi! An Triệt đi cùng luôn! Anh cũng muốn xem Thần Thần một đối mười thế nào chứ! Đi thôi đi thôi nào!”

An Triệt nhướn mày vẻ hứng thú nhìn Hướng Thần, Hướng Thần gạt lệ: “Tôi nghiệp dư…”

Bên này động tĩnh quá lớn, đã gây sự chú ý của toàn bộ khách trong nhà hàng, Hướng Bắc Bắc rướn cổ nhìn, mắt lóe sáng như nhìn thấy bảo bối, ném miếng thịt bò trong tay xuống, tung tăng chạy qua chỗ An Triệt hô to: “Chú An!! Chú An!!”

An Triệt nâng mắt thoáng cái đã thấy thằng bé giang hai tay gọi mình, mỗi một chỗ trong lòng dường như đều trở nên ấm hơn, đang muốn đứng dậy, đã thấy Hướng Bắc Bắc chạy vướng tờ thực đơn bị ngã trên đất, y vội vàng gạt tay Hướng Thần, chạy qua đó, Hướng Bắc Bắc quỳ rạp trên đất dẩu môi, An Triệt yêu thương ôm thằng bé lên, Hướng Bắc Bắc vốn đã nén khóc nay thoáng cái trào lệ: “Chú An… Chú vì sao không đến thăm cháu… Có phải chú không thích Bắc Bắc rồi…” (thằng bé sợ nhất là người ta ghét bỏ nó)

An Triệt duỗi tay xoa đầu Bắc Bắc trấn an: “Không có, chú An không có không thích Bắc Bắc, chỉ là bận việc quá thôi.”

Hướng Bắc Bắc xoa mắt sịt mũi: “Chú An cũng không có tiền tiêu rồi sao… Sịt… Cháu và ba cũng không có tiền rồi… Nếu… Nếu chú An cùng sống với ba con cháu… vậy thì ba con cháu sẽ cho chú An tiền để dùng…”

An Triệt giúp thằng bé lau nước mắt: “Bắc Bắc thiệt ngoan, ngã phải đâu rồi? Có đau không hở?”

Thằng bé vươn tay đưa tới bên miệng An Triệt: “Phù phù…”

An Triệt nhìn cánh tay bị ngã đỏ mà đau lòng, sau đó nhẹ nhàng thổi thổi: “Còn đau không hở?”

Hướng Bắc Bắc vừa rớt nước mắt vừa cười: “Không đau không đau, nhưng ba cháu bị chú mèo kéo đi rồi!”

An Triệt quay đầu, Hướng Thần đang bám cột ra sức gào: “Hồ Dương! Hồ Dương tôi là dân nghiệp dư mà! Cậu đừng để tôi đi mất mặt chứ! Tôi không đi!!”

Hồ Dương không để ý tới, dùng sức túm chặt một cánh tay khác của Hướng Thần: “Hợp lại là thắng lại có tiền thưởng! Tôi nếu bị thua phải trả tiền cho bọn họ, chúng ta nếu thắng tiền thưởng là của chúng ta! A!” “Bùm bụp” một tiếng vang lên, Hồ Dương dùng sức quá mạnh, ngã trên mặt đất, Hướng Thần gạt tóc trừng hắn: “Không nói sớm.” Sau đó phất tay về phía cô Nhan: “Chị Nhan, tôi xin nghỉ nửa ngày nhé, hôm nay khó chịu.”

Lời hết, nâng Hồ Dương ra ngoài: “Liều mạng thế nào? Loại bước múa gì? Mười mấy người? Tôi quần áo thế này có coi là đồng phục quyến rũ không?”

Hồ Dương lau máu trên mũi, cao giọng mắng: “Mũi ông mà gãy ông giết mi!”

An Triệt ôm Hướng Bắc Bắc lên xe: “Chúng ta cũng đi xem?” Người sau giơ cao tay vung về phía trước: “Xuất phát!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play