“Giáo hoàng... Huh.”

Đó chẳng phải hơi quá tay cho một màn chào hỏi sao? Sức mạnh của trận pháp trước đó tôi cũng chỉ vừa chống chịu được mặc dù đó là Shield of Fury.

Firo, con bé này, tại sao lại phải giúp đỡ nhóm của tên Motoyasu nữa?

Nhóc đáng lẽ chỉ nên mang Raphtalia và Melty.

Thôi, cũng ổn thôi. Lúc này tôi đang tò mò muốn biết mục đích của tên giáo hoàng này là gì.

“Sử dụng phép thuật như vậy vào cả hai công chúa của quốc gia này và cả Thương hiệp sĩ nữa... Ngươi nghĩ gì vậy?”

“Ngươi nói gì? Khiên... Hiệp sĩ?”

Nếu tôi không nhầm, thì cả ba Kiếm, Cung và Thương đều là đối tượng mà chúng tôn sùng.

Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng...

Tên giáo hoàng này không cười gì khi nhìn về phía tôi.

Tôi không biết hắn nghĩ gì. Tôi có cảm giác rất lạ.

Hắn có thể giữ biểu cảm của khuôn mặt mình như đang đeo mặt nạ kể cả khi có ai đó chết trước mặt hắn?

[ truyen c

ua tui | Net❤] Hắn thật sự có biết thay đổi cảm xúc trên mặt mình?

Đó chính là cảm giác của tôi lúc này.

“Ta cứ nghĩ rằng Nhà thờ Tam Hiệp sẽ cứu giúp con người và thế giới này khỏi đợt sóng quái vật. Vấn đề là những kẻ giả mạo tự coi mình là hiệp sĩ.”

“Ngươi có ý gì?”

Tên giáo hoàng nói như thể đây là chuyện thường ngày.

Motoyasu nhìn về phía tên giáo hoàng với thái độ chết lặng.

“Những người có thể kế vị nữ hoàng đã bị sát hại dã man bởi Khiên quỷ dữ. Đừng lo lắng về thi thể các người, nó sẽ được xác nhận ngay sau đó.”

“Không thể nào...”

Raphtalia cũng đã rất phẫn nộ đến mức không còn cảm thấy cơn giận dữ.

Tên giáo hoàng này, lúc đầu gặp mặt hắn tỏ vẻ là người công bằng và vị tha, chắc đó chỉ là cảm nghĩ của tôi.

“Khiên quỷ dữ đã có những hành động báng bổ người, nhưng chúa đã nhân từ với hắn. Vì vậy, ta đây chính là ý nguyện của đức chúa trời để thanh tẩy lại tất cả.”

Đúng là một lý do hết sức tuyệt vời.

Dù là trước đó tôi cũng không thể nghĩ ra mọi việc là như vậy...

Kể cả bây giờ tôi cũng chưa nhìn thấy hết toàn cảnh của sự việc.

“Đừng có đùa! Ta là nữ hoàng kế vị! Ta không thể bị sát hại được!”

“Không không, đừng lo lắng về việc đó. Hãy cứ yên tâm, hỡi công chúa Malty. Người kế vị khác đã được chuẩn bị cho quốc gia rồi. Tất cả đều là ý của chúa.

Gương mặt con khốn ấy đã trở nên xanh ngắt sau câu nói ấy; Có vẻ như tất cả đều là âm mưu của tên giáo hoàng.

“Đây là nói dối... P-phải không?...”

“Hahaha, không thể nào.”

“Đừng có đùa!”

Motoyasu hét lên và chĩa thương về phía tên giáo hoàng.

“Chẳng phải chúng ta chiến đấu để bảo vệ đất nước này và cứu lấy công chúa Melty sao?”

“Đúng vậy. Đất nước này, kết quả sau cùng là nơi đây từng xảy ra một cuộc thánh chiến để bảo vệ thế giới. Sau khi nhà thờ chúng ta bài trừ được 3 tên hiệp sĩ giả mạo và Khiên quỷ dữ, chúng ta sẽ được làm chủ và củng cố sức mạnh.”

“Hiệp sĩ giả mạo...”

Mặt tôi giật giật khi tên giáo hoàng trả lời một cách rất khó chịu.

“Đúng vậy... Đức tin của mọi người vào Nhà thờ đã bị lay chuyển khắp nơi khi các hiệp sĩ giả mạo này đi gây ra vấn đề khắp nơi. Kiếm hiệp sĩ giả mạo thì gây dịch bệnh, Cung hiệp sĩ giả mạo thì không nghe lệnh của ta gây ra đại họa, và Thương hiệp sĩ giả mạo này làm cho hệ sinh thái trở nên hỗn loạn.”

Tất cả giờ đã rõ rồi.

“Hơn nữa, ta đã xử lý được hai tên giả mạo kiếm và cung kia rồi.”

Tên giáo hoàng nhẹ nhàng đáp.

“Cái gì?”

“Ta đã triệu hồi bọn chúng đến những nơi khác và các ngươi cũng sẽ vậy thôi. Tất cả đã là ý định của chúa.

Ren và Itsuki... Bọn chúng đã lấn khá sâu vào vấn đề và dính phải rắc rối.

Tôi đã có mong đợi ở Ren, nhưng cả Itsuki nữa...

Cứ nghĩ đến việc bọn họ hành xử như vậy...

Không thể nào... Bọn họ bị phục kích ư?

Vậy điều đó có nghĩa là chúng đều đã...

“Ngươi đã sát hại họ? Tất cả mọi người đều chiến đấu vì an nguy của thế giới này!... Ren!... Itsuki!”

Motoyasu nhìn cực kì tức giận.

Các ngươi thân với nhau vậy cơ à?

Tôi cảm thấy khá tiếc cho hai người đấy, nhưng tôi chẳng cảm thấy gì khác ngoài sự thông cảm.

“Đừng có gọi như vậy! Chúng ta chỉ gần như là thanh tẩy quỷ dữ và những kẻ giả mạo thôi.”

“Cái...”

“Chúng ta sẽ báo cáo cho đức vua và hoàng hậu rằng. Đất nước này bị thao túng bởi những tên hiệp sĩ giả mạo, và dù cho chúng tôi đã cố gắng ‘thanh tẩy’ chúng nhưng rất không may công chúa đã...”

Chà... Quả là cường điệu cao xa. Bọn họ sẽ tin không?

Hm... Tôi có thể thấy là tên vua rác rưởi sẽ tin. Hắn sẽ đồng ý như vậy nếu như tôi đã bị giết.

Chúng tôi tất cả đều đã gần kiệt sức, hầu như không thể chiến đấu.

Kể cả đây có là thế giới mà tôi ruồng bỏ– Tôi sẽ không trở thành một kẻ đáng khinh sau khi sự thật được sáng tỏ.

Trong chiến tranh, bất kể như thế nào đi chăng nữa, thắng làm vua thua làm giặc, mọi thứ còn lại đều không quan trọng.

Nói thật, tôi không hiểu tất cả ra sao, nhưng tôi chắc một điều. Tôi sẽ không tha thứ cho bất kì một thằng khốn nạn nào định làm hại chúng tôi chỉ vì ba cái lý do ích kỷ nào đó.

Motoyasu đang không lời nào và liền chậm quay lại phía tôi.

“Naofumi, đình chiến, ta muốn ngươi cho ta mượn sức mạnh của ngươi.”

“Đúng là cái giọng khó nghe. Không phải ngươi nói là ngươi đã quên những gì ngươi đã làm với ta trước đây.”

Tình hình bây giờ đặt ra khiến tôi không thể tấn công một bên và cũng không thể chạy trốn được.

Hơn nữa, chẳng phải lúc trước hắn vẫn một mực tin rằng tôi có khả năng tẩy não sao.

“Ta van xin ngươi! Ta... Ta phải báo thù cho họ. TA sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!”

“Sao cũng được. Chỉ được nếu như chúng ta thắng.”

Nó sẽ phải mất một thời gian nữa để thực hiện trận pháp tấn công kia. Tuy vậy..

“Ngươi sẽ giúp chúng ta một tay chứ? Ngươi chẳng lẽ không có gì để làm với gã kia sao?”

“Ta đang suy nghĩ rất nhiều thứ. Ta đang là người bị hàm oan. Nhưng mà Motoyasu này, ta chẳng có nghĩa vụ gì để giúp đỡ ngươi cả.”

Tình hình là, chiếc lồng đã bị phá hủy cho nên chúng tôi có thể thoát được khỏi đây bằng Firo.

“Cho nên.”

Tôi cười khẩy Motoyasu và chỉ tay cái xuống.

“Ngươi nên chết đi.”

“Nguooooơi!”

Mặc dù không đứng vững, Motoyusa định đấm tôi.

“Ngươi có chắc là muốn đánh ta?”

Nếu ngươi tấn công thì Lửa nguyền sẽ kích hoạt, và ngươi sẽ xong đời.

“Mẹ khỉ...”

Dù sao tôi kiểm soát được bởi vì có Raphtalia, Firo và Melty.

“Đúng như ta biết, quỷ dữ và lũ đồng đội giả mạo sẽ đấu đá lẫn nhau.”

“Tên quái nào lại là đồng đôi của cái tên này?”

“Im miệng! Ta không phụ thuộc vào ngươi! Mình ta sẽ hạ gục hắn!”

“Fufufu... Ta nghi ngờ về điều đó đấy.”

Tay giáo hoàng ra hiệu cho thuộc hạ mang vũ khí của mình ra trong khi đang cười lớn.

Tôi thắc mắc nó là gì. Đó là một thanh gươm khá lớn...

Nó là thanh gươm bạc với những trang trí với nhiều nét vẽ đậm chất tôn giáo.

Trang trí khá là rắc rối... Có vẻ uy lực khá mạnh. Viên đá quý nằm ở giữa thanh gươm mang lại một cảm giác không dễ chịu gì.

“Đó... Là-”

Melty và con khốn kia cả hai đều xanh mặt lại cùng một lúc.

“Naofumi! Cẩn thận, thứ đó-”

“Đầu tiên là Khiên quỷ dữ. Ngươi sẽ nhân được sự trừng phạt của chúa.”

Dù ở khá xa, nhưng tên giáo hoàng vung gươm và hét lên.

Một đợt sóng chấn động đánh từ đất bay tới chỗ tôi.

Tôi chuẩn bị khiên chống đỡ.

“Ugh...”

Lực va chạm mạnh khiến tôi suýt chút nữa bị thổi bay đi. Sức công phá không kém gì Thương Meteor của Motoyasu.

Một vết nứt lớn được tạo ra trên mặt đất.

Đợi đã nào, lúc này ta đang trang bị Shield of Fury mà!

Loại vũ khí gì mà có thể gây ra sức công phá mà kỹ năng của Motoyasu không thể sánh được?

“Naofumi. Đó. Thứ đó là bản sao của vũ khí huyền thoại của các hiệp sĩ.”

“Bản sao?”

Vậy thì bản chính phải mạnh đến cỡ nào?

Ren, cũng chính là kẻ dùng kiếm... Motoyasu có lẽ mạnh hơn chút, nhưng cả hai đơn thuần không thể so với thứ này.

Ý tôi là, Glass thừa sức phá hủy Motoyasu.

Đòn tấn công của ả mạnh hơn khoảng 5 lần.

Tôi có thể chịu được đòn công kích như vậy khi trang bị Shield of Fury.

Nhưng vào lúc này đòn tấn công kia đã vượt qua nó rồi.

“Tại sao một thứ như vậy... Chúng đã bị thất lạc hàng trăm năm trước rồi...”

“Không phải vậy, nó đã bị trộm mất. Nhà thờ Tam Hiệp đã ăn cắp nó.”

Cứ nghĩ đến việc đây chỉ là bản sao của vũ khí huyền thoại, thì kiếm của Ren sẽ trở nên mạnh mẽ như thế nào vào tương lai?

Dù tôi có là Khiên hiệp sĩ, nó có an toàn không nếu cho một cá nhân sở hữu một sức mạnh như vậy?

Nếu như các ngươi đã có sức mạnh như vậy chỉ đơn thuần từ một bản sao, các ngươi cần thiết gì phải triệu hồi những hiệp sĩ nữa?

Tôi khá là tò mò.

“Nếu như đã có thứ như vậy, vậy thì hà cớ gì phải triệu hồi những hiệp sĩ? Các người có thể sản xuất hàng loạt chúng và đánh lùi đợt sóng.”

Melty lắc đầu đáp lại câu hỏi của tôi.

“Để có sức mạnh gần sánh được vũ khí huyền thoại... Cái giá phải bỏ ra rất lớn.”

“Có nghĩa là sao?”

“Để có thể sử dụng một cái, thì hàng trăm người có phép thuật phải hiến tế. Mà có thế đi nữa, cũng không thể sản xuất hàng loạt được bởi vì kĩ thuật chế tạo ấy đã thất truyền ở thời đại này rồi. Sau tất cả chúng là vũ khí huyền thoại.”

“Tuyệt đấy.”

Tôi liên tưởng đến anime. Một con robot khổng lồ dùng toàn bộ năng lượng của đất nước để bắn một phát.

Thứ gì như vậy ư?

“Các con chiên mọi ngày đều tập tụ sức mạnh của và hi sinh mạng của mình. Tất cả để cho cuộc thánh chiến này!”

Đúng vậy bọn chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Lôi cả bản sao vũ khí huyền thoại ra ở nơi như vậy?

Chúng đã thất lạc trăm năm nay.

Điều đó có nghĩa rằng thứ này phải hấp thụ sức mạnh ngần ấy năm?

Khỉ thật! Vác cái đồ đó ra đây thật là rắc rối to mà...

... Không, điều này chính là bằng chứng rằng chúng đã cùng đường.

Nếu chúng tôi có thể vượt qua được, thì đợt phản công của chúng tôi sẽ bắt đầu.

Vào lúc này thời khắc này là quan trọng nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play