Đúng như dự kiến từ lũ rác rưởi, câu trả lời của ta đã chạm vào cái vương miện của ngươi.
“Uhmmm... Có vẻ ông nghĩ chém đầu sẽ làm tôi đau chút xíu”
Clang – các hiệp sĩ xung quanh rút kiếm và bao vây tôi.
“Các ngươi quên là chính ta đã đánh bại đối thủ từng hạ gục tất cả các lũ tạp nham kia?”
Tôi giơ khiên lên và trả lời.
Đúng như vậy, không một ai dám di chuyển.
Một phần trong đám người biết điều gì thực sự xảy ra trong đợt sóng, vì vậy họ không tấn công tôi
Tuy nhiên chả ai nói gì.
“Các ngươi đang làm cái gì thế?? Giết tên khốn này đi!”
“Này...”
Tôi trừng mắt nhìn vào tên vua rác rưởi và lặp lại
“Ông không hiểu sao? Bất cứ lúc nào ta cũng có thể vào lâu đài từ cổng chính, giết ông, và đi ra nhẹ nhàng bằng lối đó...”
“GrrrrR...”
Cuối cùng, cái lũ khốn này có vẻ đã biết vị trí của mình. Khuôn mặt của ông ta đỏ rực
“Ông không tin là ta có thể làm điều đó?”
Tôi học được trong thế giới này rằng – đe dọa và thỏa hiệp – là cần thiết. Vì vậy để đối phó với đám khốn này, tôi sẽ không cần phải nể nang gì cả.
“Nếu ông đang cố gắng tìm một ‘anh hùng’ nào để làm gì ta, ông thực sự nghĩ là hắn có thể thắng ta?”
“GRrrrrr...”
Hắn ta nghiến răng trong cơn tức giận
“Sao ngươi dám nói 1 điều như vậy...”
“Nếu ông làm hại đồng đội tôi. Tôi sẽ giết ông”
Trước khi xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ ra tay trước.
Dù không sáng tỏ lắm. Tôi không rõ Iron Maiden có thể giết hết lũ khốn này không.
Nhưng tôi có thể chắc rằng sẽ làm được vài thứ.
Nếu tôi tung thêm cả Lửa Nguyền Rủa nữa.
Tên vua rác rưởi chuyển mặt từ đỏ sang xanh khi hắn đã nhận ra rõ vị trí của mình.
“Đừng làm phiền ta, đồ rác rưởi. Ta sẽ hợp tác khi đối đầu với đợt sóng. Nhưng khi nó đã qua, đừng có làm phiền ta.”
Ông ta là mối đe dọa, nhưng tôi không thể để lộ con át chủ bài 1 cách dễ dàng. Tôi thích để nó là cách cuối cùng hơn.
Ngay cả nếu tôi có giết hắn ta cũng chả giải quyết được gì. Tên kế nhiệm rác rưởi khác đơn giản chỉ là xuất hiện và cho tôi vào danh sách truy nã.
Ngay cả khi nếu tôi chống lại tất cả ở đây, tôi nghi ngờ khả năng tôi có thể chiến thắng.
“Gặp lại sau nha”
Tôi quay gót và bước ra khỏi phòng.
“Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi... Khiênnnnnnn!”
Tiếng thét của ông ta vang ra khắp phòng.
“Câu đầu đó phải là của ta!”
Tôi chỉ tay vào lũ khốn đó trước khi rời khỏi
Sau đó, tôi đi qua 1 người đàn bà quý tộc đang che đậy miệng mình bằng cái quạt, ăn vận 1 bộ váy áo đắt tiền.
Khuôn mặt được che giấu quá tốt.
Có lẽ là tầm 20 tuổi...?
Tóc tím à... Màu hiếm đấy...
“Cảm ơn ngài đã tham gia, degojaru”
Cô ta thì thầm nói khi tôi đi ngang qua.
Gojaru??
Nguy hiểm, tôi gần như quay lại ngay lập tức.
Hmmm?
Tôi chỉ thấy một bé gái cao bằng Raphtalia khi còn nhỏ và giống Firo lúc thành người, đang nấp sau người phụ nữ đó. Màu tóc xanh nhạt. Ngoài ra tôi chả thấy gì nữa cả.
Bé gái ăn mặc khá tốt, con bé có phải là con của bà?
Tuy nhiên họ trông không thực sự giống nhau...
Dù sao con bé có vẻ ngoài nhìn khá giống hình dạng con người của Firo... Cô bé này cũng là 1 con chim?
HMmm
Tôi chả thể nhớ được cô ta trông thế nào.
Oh, tốt thôi. Người đó cũng chẳng dễ chịu gì. Tôi chả nên lãng phí tí thời gian nào cho việc ghi nhớ đó.
Vì tại thời điểm này, chỉ là vô tình lướt qua nhau. Tôi không thể biết được rằng tương lai cô bé ấy sẽ trở thanh nhân vật quan trọng
Raphtalia và Firo đợi tôi ở phòng khác.
Họ đoán tôi sẽ gây rắc rối, thậm chí còn sẵn sàng cho việc chạy trốn.
Dù sao, chúng tôi đã rời khỏi đó khá vội vàng.
Những ngày tiếp theo.
Tôi xuất hiện tại các cửa hàng vũ khí để kiểm tra những trang bị được đặt.
“Ohh.. Yêu cầu của nhóc đã được thực hiện”
“Khá là nhanh đó. Tuy nhiên chú à, chú có thể làm bất cứ thứ gì miễn là nó bằng kim loại?”
“Ta có người quen giúp đỡ, ta không thể làm 1 mình tất cả được”
Đây là việc bình thường thấy ở tiệm rèn sắt.
“Ồ đúng vậy, anh ấy chỉ là kẻ có thể làm bất cứ điều gì miễn là bạn có tiền”
“Nhóc, Đừng buồn vì biết được ta không thể làm được mọi việc, ta không đa năng như nhóc.”
“Cháu cũng không có quyền năng vô hạn...”
Đó là những gì ông chú nghĩ về tôi?
“Được rồi, nó được để ở đằng sau”
“Chúng ta kiểm tra nó nào. Mà nhân tiện lúc này, Raphtalia—”