Chúng tôi quyết định là sẽ đi tới Faubley sau khi Firo và những người khác đã nghỉ ngơi tại đây một đêm.

Bây giờ, chúng tôi đang ở tại một quán trọ trong nước láng giềng với Faubley. Còn Raphtalia và những người khác đã đi tắm ở nhà tắm công cộng rồi.

Ngày mai, chúng tôi sẽ gặp mặt Thất Tinh Hiệp Sĩ sao?

Cho dù chỉ có 1 người, nhưng tôi vẫn sẽ đi tới đó để kháng nghị.

Tên quốc vương của Faubley có vẻ như rất ‘thích’ tôi, và chắc ông ta cũng có đủ quyền lực để cưỡng chế tập trung các Thất Tinh Hiệp Sĩ lại.

Nữ Hoàng cũng đã gởi đi 1 sứ giả rồi, nên chắc họ sẽ được tập trung lại khi chúng tôi đến.

Tin nhắn đó cũng có chứa yêu cầu của tôi.

Ông ta cứ gởi mấy đoạn phim gớm ghiếc đó mãi cho tôi, nên chắc là ông ta sẽ không từ chối tôi đâu.

Thế nhưng... Rốt cuộc, thủ phạm thực sự là ai?

Hiệp Sĩ đánh bại Kỳ Lân có lẽ sẽ biết việc làm của những Hiệp Sĩ khác.

Tôi cũng không thể phủ định khả năng ai đó như Glass đứng sau bức màn. Dù sao đi nữa, ta không thể để kẻ muốn tàn sát cả đội quân thoát được.

Dẫu vậy... Tôi cần phải nghĩ đến thể lực của Firo, và những ma thú khác.

Mặc dù chỉ ở có một đêm, nhưng tôi nghĩ thời gian của mình đang bị lãng phí. Thật khó chịu.

Một cảm giác khác dường như đang dâng lên trong lòng tôi. Khi còn một mình trong phòng, tôi trở nên ủ ê vì lý do nào đó.

Chắc đó là thứ tồn tại giữa một tôi, kẻ luôn tìm cách trả thù, và một tôi, người không thể làm gì khác ngoài rơi lệ do mất mát.

“Làm sao vậy, Aniki?”

Fohl đã mua sắm xong, và bước vào phòng.

... Thằng nhóc này là anh trai của Atlas.

Dù sao thì trước đây chúng tôi cũng đã cùng ngủ ở trên cùng một chiếc giường mà.

“Fohl?”

“Gì?”

“Ngươi sắp đi ngủ chưa?”

“... Để xem. Tôi cũng hơi mệt, nên chắc sẽ đi ngủ sớm.”

“Thế à. Fohl? Ngươi có thích ta không?”

“Cái gì cơơơ?” (|||゚д゚)

Fohl kêu lên một tiếng kỳ lạ rồi nhìn chằm chằm vào tôi.

... Chắc là không rồi.

Bởi lẽ, tôi là kẻ không thể bảo vệ được đứa em quý giá của nó mà.

“... Tôi không ghét ông. Tôi tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ ghét người Atlas yêu.”

“Vậy... Ngủ ở đây đi.”

Tôi chỉ vào giường.

“Thật tình, ông bị cái gì vậy?”

Fohl rất miễn cưỡng nằm ngang trên giường.

Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc giường Fohl nằm, và đặt tay lên lưng thằng nhóc.

A, thằng nhóc có mùi như Atlas vậy... Có lẽ.

“HII!”

Fohl đột ngột nhảy dựng lên.

“Đột nhiên, ông làm cái gì vậy?”

“Ta chỉ muốn ngủ cùng với ngươi thôi mà.” (๑•́₃ •̀๑)

Chẳng rõ vì sao, tôi lại cảm thấy khuôn mặt con bé từ Fohl.

Điều đó khiến tôi cảm thấy có thể làm lại được chuyện đã qua.

“Ông! Hãy đợi một chút!”

Nói xong, Fohl với nét mặt xanh lè chạy ra khỏi phòng.

Sau một khoảng thời gian ngắn trôi qua.

“Naofumi-chan?”

“... Chuyện gì?”

Tôi không chắc có phải Sadina đã đi về sớm hay không, nhưng cô ta bước vào, với một bình rượu trong tay.

“Tôi đã nghe từ Fohl-chan rồi~... Uống thứ này, và hãy hăng hái một chút nhé.”

“Xin lỗi... Nhưng rượu không ‘xơ múi’ gì với ta cả.”

“A, đúng rồi nhỉ.”

Trước cô ta, những người khác cũng đã đến cố làm tôi vui.

Có lẽ dù là ở trong bất kỳ thế giới nào, người ta đều uống rượu để giải sầu.

Nếu có thể say được, tôi cũng muốn uống lắm.

“Vậy cậu sẽ làm chuyện ‘vui vẻ’ với Onee-san chứ?”

“... Phải rồi nhỉ.”

Atlas có bảo tôi đáp lại những ai nói yêu tôi...

Vậy thì tôi cần phải đáp lại Sadina, người luôn nói có tình cảm với mình.

“Naofumi-chan?”

“Sadina, cô thích ta chứ?”

“Thật đáng ghét. Tự nhiên hỏi Onee-chan chuyện hơi xấu hổ vậy. Đúng thế. Onee-san yêu Naofumi-chan~ Kyaa.”

Cô ta uốn éo, và trả lời có vẻ ngượng nghịu.

“Vậy à... Vậy biến thành dạng người đi, cởi khố ra, và nằm xuống đó.”

“... Naofumi-chan?”

Sadina vừa nghiêng đầu vừa ngồi xuống giường.

“Này này, dạng người.”

“A, vâng.”

Sadina giải trừ thuật biến thân, và trở về lại dạng Á Nhân.

Tôi tụt quần xuống, nắm vai của Sadina lúc cô ta đang cởi khố, rồi...

“Chờ đã, Naofumi-chan, STOP.”

Tôi bị đẩy nhẹ ra.

“Naofumi-chan, cậu vừa định làm gì đó?”

“Chẳng phải ta sắp làm điều cô luôn muốn sao?”

“... Khoan đã, Naofumi-chan. Ngồi xuống đó.”

“Không thể ngồi ở trên giường sao?”

“Được rồi, ngồi đó cũng được!”

Gì thế này?

Tôi cảm thấy tâm trạng của Sadina đang rất xấu.

“Hãy để tôi hỏi trước đã, Naofumi-chan. Vừa nãy cậu vừa mới bỏ qua nào là ‘bầu không khí’, ‘khúc dạo đầu’ và những thứ khác nữa, cậu không biết sao?”

“Biết không ư?”

Dù sao thì, cũng đã có rất nhiều Ero Game từng ‘qua tay’ tôi mà.

Sao mà không biết được chứ.

Thực ra, tôi còn biết nhiều thứ còn ghê gớm hơn mà Sadina có lẽ còn chưa biết nữa kìa.

... Tuy rằng đây chả phải là chuyện đáng tự hào gì.

“Nhưng, nếu cậu làm chuyện này với tôi, Raphtalia-chan sẽ tức giận cho coi.”

“... Có lẽ vậy. Nhưng ta nghĩ cần phải đáp lại nguyện vọng của Atlas.”

“Này nhé, Naofumi-chan. Mọi người đều rất yêu thích cậu. Nhưng Onee-san không nghĩ cậu nên đi vòng vòng làm chuyện đó được.”

“... Thật sao?”

Với vẻ mặt nghiêm túc đến bất thường, Sadina trả lời tôi.

Quả đúng là Sadina, luôn chú ý đến mọi hành động của tôi. Sau khi bình tĩnh suy nghĩ một chút, cuối cùng tôi đã hiểu ra.

“Naofumi-chan, tôi cũng vậy. Nếu Naofumi-chan muốn ‘vui vẻ’ với tôi thì tôi cũng sẽ chấp nhận. Nếu như cậu cảm thấy đau buồn đến không thể nào chịu nổi, thì tôi sẽ ‘an ủi’ cậu với tư cách là một người phụ nữ. Tuy nhiên, nhìn Naofumi-chan bây giờ thì cậu chỉ muốn tạo ra con cái thôi. Mặc dù cậu có lẽ sẽ không ‘tấn công’ Raphtalia-chan do lời hứa với tôi.”

“À ừm... Mặc dù ta đã nói với Raphtalia rằng hãy chờ ta, thế nhưng...”

“Vậy sao... Như vậy là cậu cũng có được một chút ít quyết tâm trong việc đó rồi đấy. Tốt lắm. Nhưng với Onee-san thì khác nhé. Vậy thì cậu đã hiểu mình đã làm những gì với Fohl-chan chưa?”

“Phần lớn.”

“Naofumi-chan. Bây giờ, cậu chỉ muốn tạo con cái với tôi mà thôi. Cậu không nghĩ như vậy là không đúng sao?”

“... Không đúng ư. Còn Fohl thì... À ừm...”

Đây không phải là... Điều Atlas mong muốn sao?

Có con với Khiên Hiệp Sĩ... Đó không phải là ước muốn của con bé à?

Dù tôi nghĩ mình có hiểu đôi chút.

Tuy rằng Fohl có nói rằng “tôi không có hứng thú với đàn ông”, nhưng có vẻ như nó vẫn còn định tiếp tục nữa.

“Này nhé, Naofumi-chan.”

Sadina mỉm cười, nắm lấy hai vai tôi, và bóp mạnh.

Hành động của cô ta có hơi giống với Raphtalia.

Tuy rằng họ không có quan hệ máu mủ, nhưng cô ta chính là người chị mà Raphtalia ngưỡng mộ.

“Có con, đó phải là kết quả của tình yêu, là kết quả, chứ không phải là mục đích. Quá trình cũng rất quan trọng. Ví dụ như là ‘yêu đương với Naofumi-chan rất vui vẻ’, hay là ‘cậu sẽ dỗ dành tôi trong khi tôi mang thai’ chẳng hạn. Thứ tôi nói chính là những chuyện như vậy.”

“Hmm... Khi cô nói như vậy thì tôi cảm thấy cũng đúng nhỉ.”

“Ngay cả khi Naofumi-chan ghét chuyện đó, nhưng cậu nghĩ rằng miễn cho đối phương cảm thấy vui, thì cậu ra sao cũng được hả?”

“... Ừm.”

“Thực lòng... Tôi chắc Atlas-chan không hề mong muốn điều đó tí nào. Nên bình tĩnh lại đi.”

Những lời của cô ta khiến đầu óc tôi bình tĩnh hơn được một chút.

Ngay cả khi chưa thấy được kẻ địch là như thế nào, tôi cũng đã lạc lối trong vòng xoáy hối hận được tạo bởi nỗi đau thương vô tận.

Và tôi đã... Tự ý quyết định “mong muốn của Sadina”.

... Đúng vậy. Dù nói thế nào thì Sadina cũng là con người cơ mà. Cũng như khi con tim tôi không thực sự muốn, và cô ta cũng không muốn, thì tôi ‘tấn công’ cô ta là sai trái.

Tôi cũng biết rõ cưỡng hiếp là tội ác.

Bởi vậy nên tôi định sẽ ‘hứa hẹn’ gì đó với cô ta, nhưng cô ta đã dùng lý do ‘tôi không giống với lúc bình thường’ để từ chối. Hơn nữa, đó cũng không phải là mong muốn của tôi.

Vậy... Tôi... Phải làm gì đây?

“Tôi biết cậu sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nếu tôi chấp nhận Naofumi-chan hiện tại, Naofumi-chan tương lai sẽ chỉ hối tiếc hơn mà thôi. Thế nên, lần này Onee-san sẽ từ chối.”

“... Vậy sao.”

“Tôi sẽ bảo Raphtalia-chan và những đứa trẻ khác, nên hãy nghĩ lại về việc cậu cần phải làm đi nhé. Và Onee-san cũng phải tự kiểm điểm mình vì đã nói những lời bất cẩn mới được.”

“...”

Lời nhắc nhở của Sadina lại khiến cho đầu óc tôi ‘mông lung’ một lần nữa.

Tôi lúc này, là không được rồi... Tôi hiểu rõ điều đó.

Sadina vì nghĩ đến tôi sau này nên mới cảnh báo tôi.

Nên để không có hối tiếc nào, tôi không thể ra tay với những ai yêu mình được.

Nếu không, tôi về sau sẽ hối hận.

Mà cũng giống như việc “tôi đã hối hận vì mình đã không làm”, nên đối với tôi quả thực là khó khăn.

Lẽ ra tôi đã có thể cho Atlas nhiều hạnh phúc hơn, thế mà...

Thay vì hối tiếc vì đã không làm, tốt hơn là nên làm rồi hối tiếc... Không, thế cũng không được.

“Naofumi-chan, nếu bảo bây giờ cậu nên ngay lập tức hãy hăng hái lên có lẽ là không thể được. Nhưng hãy từ từ đứng lên đi... Và một khi cậu đã hiểu rõ ý của Atlas và có quyết tâm sống tiếp. Thì tôi, Raphtalia-chan, những đứa trẻ làng... Và cả Fohl-chan nữa sẽ đáp lại cậu. Nhưng quyết tâm hiện tại của cậu là không được chút nào. Tuy rằng tôi yêu Naofumi-chan, nhưng nếu hiến dâng bản thân để cậu ôm ấp như vậy là một sự sỉ nhục đối với tư cách của một phụ nữ.”

Sadina vuốt nhẹ trên gò má tôi, rồi rời khỏi phòng.

... Tôi... Bây giờ, đang ở đâu?

Gánh chịu trách nhiệm... Quyết tâm...

Rát nhiều suy nghĩ quay cuồng trong tâm trí.

Tôi... Sau này tôi cần phải làm gì?

Giết kẻ đã làm thế với Atlas, đánh bại Đợt Sóng, đem hòa bình về cho thế giới... Rồi sao nữa?

Tôi chưa bao giờ có ý muốn được sống nốt quãng đời còn lại ở thế giới này.

Suy nghĩ đó đến giờ vẫn chưa hề thay đổi.

Đó có lẽ chính là điều mà Sadina đã nhắc nhờ tôi.

Với thứ quyết tâm ‘nửa vời’ như thế, còn định làm đối phương có bầu... Tôi đúng là cặn bã. Mà bản thân tôi thậm chí còn chẳng muốn điều đó nữa.

Những người có bầu với tôi mà còn vui vẻ được, chắc chắn không phải là những người ở trong làng của tôi.

Tôi nghĩ là bởi vì cô ta không muốn tôi bị xem như ‘ngựa giống’ nên mới từ chối tôi.

Khi nhận ra cô ta đã nghĩ cho tôi nhiều đến thế nào, tôi lại cảm thấy đau buồn hơn nữa.

Ban nãy tôi vừa làm cái gì vậy. Chẳng thể nào Fohl lại thích đàn ông được...

Còn tôi thì không thể nào thay thế được Atlas.

Mặc dù tôi cũng nghĩ rằng giữa hai đứa đó không thể có mối tình cảm anh em lệch lạc nào hết.

“... Ừ, ra là vậy.”

Tôi không thể áp đặt sự ích kỷ của mình lên những người trong làng.

Tôi phải sống xứng với kỳ vọng của những người tin tưởng vào tôi.

Nhưng trước đó, tôi phải có quyết tâm gánh lấy sinh mạng của họ trên lưng.

Giờ, Atlas đang cho tôi mượn sức mạnh trong vai trò là chiếc khiên của tôi.

Vậy khi quay về thế giới của mình... Điều gì sẽ xảy ra với con bé?

Tôi không biết... Nhưng chắc đó sẽ là tạm biệt.

Ý nghĩ quay về nhà, ý nghĩ ở lại với mọi người và đáp lại cảm xúc của họ, đan xen vào nhau.

Tôi không thể tìm ra được bất kỳ một câu trả lời nào, và cứ như vậy, một đêm đã trôi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play