*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đừng đùa nữa!”

Tôi hiểu Atlas đang cố nói với mình điều gì.

Và bởi vậy, tôi lắc đầu từ chối.

“Ngươi có hiểu mình vừa nói gì không?”

“Vâng... Em hoàn toàn hiểu. Dẫu vậy, em vẫn xin Ngài.”

Vẻ mặt con bé không giống như của người đang nói đùa.

Tôi nhìn về phía Fohl.

Thằng nhóc... Đứng im, và nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi thì đang muốn thằng nhóc nói cái gì đó, vậy thì tại sao ngươi vẫn im lặng và đứng nhìn thế hả.

Thằng nhóc nắm chặt nắm đấm của mình lại đến nỗi chảy cả máu, tại sao...

“Và, xin hãy cho em ích kỷ thêm một lần nữa.”

“Gì—”

Đưa ánh mắt từ Fohl về Atlas, con bé đang dốc hết sức còn lại để nhỏm người dậy và... Hôn vào môi tôi.

Nụ hôn đầu tiên từ một người con gái... Có vị của máu.

Như thể sức lực của mình đã cạn kiệt, Atlas ngã xuống lại.

Nụ hôn đầu tiên từ một người con gái Có vị của máu

“Em vẫn luôn muốn làm điều này. Cuối cùng thì... Mong ước của em đã thành sự thật.”

“Lúc như thế này rồi mà ngươi còn nghĩ đến chuyện tình yêu à...”

“Raphtalia-san.”

“A, vâng.”

Atlas gọi Raphtalia, người vẫn im lặng nhìn chúng tôi nói chuyện từ nãy đến giờ.

“Trận chiến mà chúng ta tuyệt đối không hề nhượng bộ cho nhau... Có vẻ như đã kết thúc rồi.”

“Không, chưa đâu... Vẫn còn sẽ tiếp tục nữa mà!”

“Ufufu... Raphtalia-san lại nói như thế rồi, tớ cảm thấy khá vui đấy. Tớ nghĩ là cậu cũng biết rồi, nhưng tớ rất ghen tị với Raphtalia-san. Dù có cố gắng đến đâu, tớ vẫn không thể trở thành số 1 của Naofumi-sama được, tớ biết chứ.”

“Vẫn chưa chắc mà! Trận chiến giữa chúng ta... Vẫn sẽ tiếp tục... Mãi mãi...”

Atlas mỉm cười khi nhìn những dòng lệ không ngừng tuôn của Raphtalia.

Rồi nói như thể con bé đã hiểu rõ tất cả.

“Cậu thật tốt bụng, Raphtalia-san. Tớ hiểu vì sao Naofumi-sama thích cậu rồi, thế nhưng, chỉ có một câu thôi, xin hãy lắng nghe tớ nói.”

“Không chỉ một câu thôi đâu, hãy nói thêm nhiều nữa đi. Cho dù phải nhường Naofumi-sama cho cậu một lần cũng được.”

‘Raphtalia-san, Naofumi-sama... Yêu thích con gái nhiều hơn so với Raphtalia-san nghĩ đấy. Là một người đàn ông bình thường. Vậy nên, xin hãy nhìn kỹ, và đối tốt với Naofumi-sama hơn một chút.”

“... Tớ hiểu rồi. Nhưng mà, tớ cũng muốn Atlas-san cũng như vậy. Vậy nên, xin đừng từ bỏ!”

Raphtalia khẩn thiết nói, nhưng Atlas đã yếu đến nỗi người nào ở chỗ nào cũng không thể nhận ra được nữa rồi.

Con bé còn ít thời gian như thế đấy... Hiện thực thật phũ phàng đang nói lên như vậy.

Cuối cùng, như thể nhận ra điều gì, Atlas quay về phía không có ai và nói.

“A... Phải rồi. Có lẽ nếu em được cùng ở bên Naofumi-sama và Raphtalia-san nhiều hơn thì tốt hơn rồi. Tại sao em lại không nhận ra một điều đơn giản như thế chứ... Nếu nghĩ vậy thì, em lại có thêm một điều ước không thể thành hiện thực rồi.”

“Cậu sẽ sống! Nếu là Naofumi-sama, chắc chắn ngài ấy sẽ chữa trị được cho cậu.”

“Aa!”

Atlas chầm chậm lắc đầu, yếu ớt còn hơn cả lúc trước.

“Naofumi-sama... Xin ngài hãy nhận ra.”

“Cái gì?”

“Em đã luôn nỗ lực để trở thành số 1 của Ngài. Thế nhưng... Điều ước đó không thể thực hiện được.”

“Ngươi đang...”

“Naofumi-sama, chính Ngài... Có lẽ cũng không nhận ra được bởi vì vết thương nằm sâu trong tim, nỗi đau mà ngài đã phải gánh chịu từ quá khứ. Nhưng xin hãy nhận ra. Rằng Raphtalia-san... Thích Ngài như một người khác giới. Cũng như em vậy.”

“Lúc này mà ngươi còn nói gì vậy chứ.”

“Chính bởi vì thời gian còn rất giới hạn, nên em biết Naofumi-sama sẽ lắng nghe em. Nên xin hãy tin... Khụ.”

Tôi cảm nhận thấy Atlas dần trở nên yếu hơn.

Ku.. Nếu tôi dùng thêm thuốc Yggdrasil và Revelation Heal nữa, biết đâu...

“Xin... Hãy hứa với em. Mặc dù em chỉ toàn yêu cầu những điều ích kỷ, nhưng hãy xem đây là yêu cầu cuối cùng từ em. Xin Ngài... Naofumi-sama, hãy nhận ra là có nhiều người thích Ngài. Và hãy đáp lại họ... Xin Ngài...”

“Được rồi. Ta biết rồi! Ta biết rồi, nên đừng cố gắng quá sức nữa.”

Thần linh trên trời... Làm ơn! Làm ơn hãy giúp con cứu giúp những người tin vào con.

Kể từ lúc được sinh ra, tôi chưa từng cầu xin một phép màu nhiệm nào.

Kể cả khi bị con Witch lừa gạt, bị xua đuổi, tôi cũng chưa từng ước ao van xin một điều gì.

“Ngài hứa... Rồi đấy... Có vẻ như em đã yêu cầu quá nhiều, thế nhưng xin nhờ Ngài...”

“Ta biết rồi... Ta sẽ thực hiện...”

“Ufufu... Được Naofumi-sama, coi trọng đến thế... Em... Rất... Hạnh phúc...”

Đang nói giữa chừng, Atlas đột nhiên im lặng.

“At... Las...?”

Tôi luống cuống lay con bé để làm cho con bé tỉnh táo, thế nhưng con bé không hề cử động. Nét mặt con bé vẫn giữ nguyên một nụ cười.

“Atlas-san!”

“ATLASSSSSSSSSSSSSSSSSS!”

Tiếng gọi của tôi... Không nhận được lời đáp.

Không biết mình đã đờ ra bao lâu.

Raphtalia đang khóc rất to, còn Fohl, thì chỉ yên lặng nhìn tôi.

“...”

Sinh mệnh của Atlas đã không còn ở nơi này nữa.

Thứ còn nằm lại nơi đây chỉ là...

Tôi thì thào với Fohl.

“Hãy căm hận... Ta đi.”

Đứa em gái đối với thằng nhóc còn quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân đã chết khi cố bảo vệ tôi, mà tôi lại không thể cứu được... Thằng nhóc có đầy đủ lý do để căm hận tôi.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi thì thào lời đó, Fohl liền túm lấy cổ áo tôi, và... Dừng lại.

“Căm hận à! Căm hận ông, để khiến ông dễ chịu hơn à!”

“Cá...”

“Atlas đấy! Atlas, đến tận giây phút cuối cùng, vẫn rất thích ông! Vì ông, mà đã lựa chọn hy sinh bản thân! Nên tôi... Sẽ không làm chuyện căm ghét hay căm hận ông! Và tôi cũng đã không thể cứu được con bé. Nếu vào lúc đó, tôi có thể ngăn con bé lại, thì đã không thành ra như vầy!”

“Nhưng...”

Những khả năng “giả sử” hiện lên trong tâm trí tôi.

Vào lúc ấy, tôi có thể ngăn con bé lại, Atlas sẽ không phải chết.

Vào lúc ấy, tại sao tôi không đáp lại cảm xúc của con bé.

“Vào lúc ấy, nếu không gặp nhau, Atlas... Sẽ không phải chết.”

Sau khi lẩm bẩm những từ đó, tầm nhìn của tôi bị đánh bạt sang ngang.

Chỉ sau khi bị đấm tôi mới nhận ra mình vừa bị Fohl đánh.

“Đừng có nói mấy lời đó, dẫu có là lỡ lời đi chăng nữa!”

“Thế nhưng, đó là sự thật—”

“Vào lúc ấy, nếu không gặp được ông, Atlas đã chết rồi! Tôi đã không thể có đủ tiền mua thuốc để kéo dài sinh mệnh cho con bé nữa rồi. Trong lần phát bệnh tiếp theo, con bé sẽ chết. Dẫu vậy... Chính vì ông mà con bé mới có thể tự do đi lại, và cãi cọ được với tôi! Tuy nhiên, lời ông vừa nói không thể nào tha thứ được!”

“Cho dù như vậy... Chuyện này...”

“Đừng làm ô uế niềm kiêu hãnh của Atlas thêm nữa!”

Fohl quay lưng lại với tôi.

Máu vẫn còn nhỏ xuống từ nắm tay nó.

Thằng nhóc đã đánh tôi, mà tôi thì lại cứng hơn cả thép. Nên chắc hẳn nó rất đau.

Những giọt máu nhỏ xuống mặt đất.

“Atlas đã nói rồi. Con bé bảo tôi hãy bảo vệ những đứa trẻ trong làng, coi chúng như Atlas. Tôi sẽ thực hiện di ngôn của con bé! Còn ông... Tôi không thể căm ghét Nghĩa Huynh (anh rể á: V) của mình được! Tôi không thể căm ghét ônggggggggggggg!”

Tiếng hét của Fohl vang dội khắp nơi.

Tiếng hét đó... Không biết là kêu gọi điều gì, nhưng có một luồng sáng chói bay ra từ ngôi đền và bao quanh Fohl.

Trong khoảnh khắc, ánh chớp chói lóa khiến ta phải nhắm mắt đó vụt tắt... Và trên tay Fohl hiện ra cặp Hộ Thủ.

trên tay Fohl hiện ra cặp Hộ Thủ

“Đó là...”

Cặp Hộ Thủ trên tay Fohl đó trông khá quen...

Cặp Hộ Thủ đó đã đáp lại tiếng hét từ tận sâu trong tim của Fohl?

Bị sắp đặt, hay chỉ là ngẫu nhiên, tôi của ngày hôm qua chắc chắn sẽ cười nhạo ngay.

Nhưng tôi của ngày hôm nay lại không có tâm trí nào làm vậy.

Tất cả đã quá muộn rồi...

“Chắn chắn tôi sẽ giữ lời hứa với Atlas! Tôi... Tôi sẽ bảo vệ dân làng!”

Fohl rời đi với đôi mắt đầy nước.

Là để bảo vệ những ai còn đang chiến đấu trên chiến trường.

Tôi... Tôi thì...

Tôi an ủi Raphtalia vẫn đang nức nở, và... Ngẫm nghĩ về lời trăn trối cô gái nhỏ để lại.

“Hãy để ta ở lại một mình.”

Tôi nâng cái xác rỗng của Atlas lên, và tôi... Thỉnh cầu Raphtalia, Rat, và những Trị liệu Sư.

“... Hiểu rồi. Nhưng đừng quên là chiến sự vẫn đang rất ác liệt đấy.”

“Ừ, ta biết rồi.”

Raphtalia và Rat gật đầu, rồi rời đi.

Với tâm trí mù mờ, tôi nhớ lại những ký ức với con bé.

Đêm đầu tiên con bé đến phòng tôi.

『Bởi vì ta là Khiên Hiệp Sĩ, việc duy nhất ta có thể làm là bảo vệ. 』

Tôi khinh bỉ cái vai trò của chính mình khi nói câu đó.

『... Em biết. Khi nhìn vào ngôi làng này, em thấy rằng mọi người đều đang được bảo vệ dưới đôi cánh của Naofumi-sama. 』

『Đôi cánh à...』

『Nếu Ngài chỉ toàn bảo vệ, mọi người sẽ, một ngày nào đó, rời tổ đi. 』

『Bất cứ ai muốn rời đi cứ rời đi, và ta vẫn sẽ bảo vệ ngôi làng này. 』

『Nhưng... Ai sẽ bảo vệ Naofumi-sama đây? 』

『Hả?』

『Em nghĩ vậy đó. Nếu Raphtalia-san là kiếm của Naofumi-sama, vậy em sẽ là khiên bảo vệ cho Naofumi-sama. 』

『Khiên hả... Làm việc đó không dễ đâu. 』

Mong ước đó đã được thực hiện bằng chính sinh mạng của con bé.

Điều đó nghĩa là tôi phải hoàn thành lời trăng trối của con bé.

Nếu tôi, kẻ không thể làm gì ngoài bảo vệ, không thể thực hiện mong ước đơn giản đó... Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được.

Đúng thế... Bất kể là ai khinh miệt tôi, dè bỉu tôi, tôi, kẻ không thể bảo vệ con bé, sẽ giữ lời hứa đó, tôi sẽ thực hiện lời hứa đó...!

“...”

Ngay lúc này, tôi sắp thực hiện điều cấm kỵ.

Tôi, kẻ đã mua sinh mệnh con người, bóc lột con người, chỉ trích những kẻ tội phạm, dùng chúng một lần rồi vứt, và cả cười nhạo trên nỗi đau khổ của kẻ khác.

Tôi nhìn vào thân xác của Atlas.

Nhìn vào cô gái nói yêu thích một kẻ như tôi.

Con bé chấp nhận mọi điều của tôi vô điều kiện.

Một cô bé như vậy, sắp bị tôi hấp thụ vào trong chiếc khiên.

Hoảng hốt, sợ hãi, tuyệt vọng, đau thương.

Đầu óc tôi quay cuồng với những cảm xúc như thế.

Tôi không thể ngăn cơ thể mình khỏi run rẩy.

Dẫu vậy, đây là việc tôi cần phải làm.

Nếu đã cầu khẩn đến vậy mà vẫn chẳng thể nhìn thấy điều kỳ diệu, nếu đã nhìn thấy sự bất công, mà vẫn nhắm mắt làm ngơ,... Thì Thần Linh không hề tồn tại.

Không, không hề tồn tại thần linh nào cả.

Không thể có được!

Nếu có một vị thần để cho chuyện này xảy ra, tôi sẽ không tha thứ cho vị thần đó.

Dẫu có là gì đi nữa, tôi cũng sẽ giết ông ta.

Bởi vì, chẳng phải là rất lạ sao?

Mọi chuyện đều vận hành suôn sẻ.

Tôi cũng để ý rất kỹ.

Chúng ta sẽ chiến thắng mà không cần có hy sinh!

Nếu không có luồng sáng đó, Atlas sẽ không chết.

Hiệp Sĩ là cái gì.

Thần linh là cái gì.

Đợt Sóng là cái gì.

Cái gì...

Ai... Ai lại muốn tới một cái thế giới vô lý như thế này chứ.

“Atlas... Ta nghĩ mình đã hiểu được phần nào lý do ngươi không muốn trở về với đất của thế giới này rồi.”

Thân xác của đứa bé gái không bao giờ có thể nói được nữa rất nhẹ.

Nhưng tôi vẫn sẽ giữ lời hứa của mình.

Tôi sẽ không phá vỡ chúng.

Tôi sẽ không trao con bé cho cái thế giới khốn nạn này.

“Ku...”

Thân thể con bé được hút vào chiếc khiên.

Cũng là thứ ánh sáng đó hiện lên mỗi khi tôi hấp một thụ một vật hay một con ma thú nào đó.

Curse Series. Wrath Shield, Blessing!

Blessed Series. Cưỡng chế giải phóng Khiên Từ Bi.

Đã đủ điều kiện giải phóng Soul Shield!

Cưỡng chế giải phóng Series Á Nhân. Chuỗi đã hoàn thành!

Cưỡng chế giải phóng Series Người dùng Nô Lệ! Chuỗi đã hoàn thành!

Cưỡng chế giải phóng Series Đồng Hành! Chuỗi đã hoàn thành!

Lời nguyền của Blutofer đã được giải trừ!

『Blessed Series』

Blessed Series là một Series vũ khí cực mạnh, chỉ được ban cho những ai có thể vượt qua được vũ khí bị nguyền rủa.

Nó tồn tại như một khiên mặc định, và cho người dùng năng lực chuyển hóa vũ khí.

Bonus trang bị sẽ thay đổi tùy theo Khiên chuyển thành.

Blessed Series

Khiên Từ Bi

Năng lực giải phóng...

Bonus Trang Bị:

Skill: Change Shield (Công), Iron Maiden, Khiên Lưu Tinh

Hiệu Quả Chuyên Dụng:

Sự Cám Dỗ của Từ Bi, Enchant, Chúc Phúc, All Resist, Spell Support

Chiếc Khiên Từ Bi đã được tạo thành và... Sinh ra từ con tim, cùng với cô gái mù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play