Đêm xuống, cũng gần đến thời điểm kết thúc mọi việc.
Do cảm thấy khá mệt nên tôi vươn vai chuẩn bị đi ngủ.
“Ngài chuẩn bị đi ngủ ạ?”
“Ừ, vì ngày mai ta cần phải dậy sớm.”
Tôi ngồi lên giường và cân nhắc xem sẽ gọi ai đến đảm nhận nhiệm vụ canh gác hôm nay... Không, chẳng phải Raphtalia cũng đang ở đây sao, tôi có thể giao việc đối phó Atlas cho con bé.
“Raphtalia, nếu Atlas đến đây, thì chắc chắn phải tống con nhóc đó ra ngoài đấy.”
“Vâng!”
Hăng hái ghê nhỉ.
Tôi cảm thấy Raphtalia có hơi khác so với thường ngày.
“... Sao em lại cởi áo ngủ ra vậy?” (•́ _ •̀)?
“Ể? Ah...”
Như thể đang muốn nude vì môi trường: V, Raphtalia bắt đầu cởi đồ một cách dứt khoát.
Tôi biết là trời khá nóng, nhưng cần thiết phải cởi hết quần áo sao.
Hửm? Tôi nghe có tiếng gõ cửa.
Không hiểu tại sao, nhưng tôi có dự cảm chẳng lành.
Tôi mở cửa.
“Yahho~, Naofumi-chan. Tôi với Atlas đến đây để ngủ chung đây.”
“Naofumi-sama, hôm nay em cũng sẽ ngủ nhờ ở phòng ngài lần nữa ạ.”
Một Sadina trông hơi say xỉn cùng với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt dẫn theo một Atlas tới thăm hỏi tôi.
Còn tôi thì lặng lẽ đóng cửa lại.
“Về nhà của mấy người đi!”
“Tại sao chứ~? Không phải thế này cũng rất tốt sao?”
“Đúng thế, Naofumi-sama. Chẳng phải cho đến ngày hôm qua thôi, em vẫn ngủ cùng phòng với ngài sao.”
“Là vì hiện tại đã có Raphtalia ở đây, nên mọi chuyện đã không còn như cũ nữa. Sadina, cô cũng đồng tội.”
“Ara~? Bị đuổi ra ngoài rồi.”
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Atlas và Sadina bắt đầu bàn luận với nhau.
... Còn Fohl thế nào rồi?
Mà tôi cũng chẳng muốn nghĩ cho sâu xa vào làm gì.
Nhưng tiện thể nói luôn, nó đã uống rượu quá chén rồi: V.
Nếu Atlas và Sadina là đồng minh, thì việc xử Fohl quả là dễ như bỡn.
Bởi vì thằng nhóc đó rất kém đối phó với em gái của mình.
“Trước tiên, chúng ta phải nắm bắt được tình hình...”
Tôi vô tình nghe thấy vài câu bàn luận nhưng không thèm để ý đến.
“Cái đó...”
“Trong trường hợp này, hãy ngủ cùng giường đi.”
“V-Vâng!”
Raphtalia thẳng lưng và gật đầu.
“Chúng ta không thể để mọi chuyện diễn ra đúng như mong muốn của Raphtalia-chan được. Nhưng trước tiên, chúng ta nên quan sát tình huống đã, Atlas-chan.”
Hai người kia có thể nhìn xuyên qua tường mà thấy chuyện xảy ra bên trong hay sao thế. Lúc tôi đang suy nghĩ như vậy, tôi nhìn thấy cả hai đang rướn cổ nhìn trộm từ cửa sổ vừa thảo luận.
Không hề nhiều lời, tôi kéo rèm cửa lại luôn.
“Fufufu, đừng nghĩ bấy nhiêu đây là đủ để ngăn trở bọn này nhìn lén nhá~!”
M-Mấy người phiền như quỷ ấy...
Bơ đẹp Sadina, tôi kêu Raphtalia leo lên giường.
“X-Xin phép ạ!”
Phản ứng lúc này của Raphtalia y hệt như lần đầu tiên tôi mời Imya đến ngủ chung.
Làm gì mà con bé khẩn trương thế?
Chẳng phải lúc trước chúng ta đã ngủ chung như thế này rất nhiều rồi hay sao.
À, và khi đó, con bé còn đái dầm nữa.
“Cuối cùng cũng được ngủ.”
Tôi nằm ngang và đặt tay lên đuôi của Raphtalia.
“Hii!? N-Naofumi-sama, sao ngài lại chạm vào đuôi em vậy?”
“Hử? Vì lúc ngủ ta thường hay chạm vào lông vũ của Firo, và lông của Imya cùng Kiel, nên theo bản năng mà anh tự giơ tay ra vuốt luôn.”
Gần đây, tôi thường hay xoa xoa một trong mấy đứa kia khi ngủ. Nên chắc là thành tật luôn rồi, mà là thói quen thì đúng hơn.
Giống như đi ngủ mà ôm gối ôm ấy.
“Ngài đã làm những chuyện như thế sao... Lúc em không có ở đây, ngài đã thay đổi rồi.”
“Cũng không hẳn là thay đổi nhiều đến thế.”
Tôi chầm chậm vuốt ve đuôi của Raphtalia. (RIP: V)
“Ah... Ư...”
Cái cảm giác giống như là sự kết hợp lại toàn bộ những ưu điểm của Firo và Kiel vậy.
Lông của con bé trở nên tốt thật, cũng rất mềm nữa.
Coi bộ tật xấu của tôi ngày càng nặng rồi. Nhưng cái cảm giác này đúng là tuyệt nhất.
“Haa... Haa...”
Hơi thở của Raphtalia trở nên gấp gáp. Có lẽ là vì không quen bị sờ vào đuôi.
Tôi kéo chăn lên đắp và nhắm mắt lại.
“...”
Gì thế này? Tôi có một cảm giác kỳ lạ giống y như lúc mà Atlas bò vào giường làm tôi không ngủ được.
Lạ thật. Firo, chó đóng khố, Imya và tất cả những nô lệ Á Nhân khác, tôi chưa bao giờ có loại cảm giác này với chúng. Nhưng với Raphtalia lại ngủ không được.
“Ah... Uu...”
Raphtalia đang run rẩy và không thể giữ bình tĩnh. Cứ mỗi lần tôi sờ đuôi, thì toàn bộ cơ thể của con bé lại giật bắn cả lên.
Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi vậy? Tôi cảm thấy buồn ngủ, nhưng lại không thể ngủ được. Cái cảm giác này làm tôi cảm thấy hơi bực bội.
“N-Naofumi-sama...”
“Hừm.”
Tôi ngồi dậy.
“Raphtalia, ta xin lỗi. Có vẻ như ta không thể ngủ với em được.”
“Ể!?”
Khi con bé kêu lên một tiếng để đáp lời, khuôn mặt của Raphtalia hơi đỏ lên trong chốc lát.
“Không hiểu tại sao, nhưng ta không thể ngủ được.”
“Fufufu, Naofumi-chan. Vậy thì, hai người bọn tôi có nên ngủ chung với cậu không?”
Giọng của Sadina phát ra từ phía bên ngoài cửa sổ.
Cái thể loại nguyên nhân kết quả gì đấy?
Mà các người còn ở ngoài đó hả? Đi về ngủ ngay đi.
“Tôi đã nghe hết rồi, Naofumi-chan. Lý do mà cậu từ chối Atlas-chan là vì cậu không muốn để Raphtalia-chan hiểu lầm, đúng chứ?”
“À...”
Trên thực tế, chỉ cần có gì thay đổi ở xung quanh là tôi sẽ thức dậy ngay.
Thế nhưng gần đây, cảm giác đó cũng không còn quá nhiều.
“Nếu Raphtalia-chan cho phép, bọn tôi có thể ngủ chung được rồi chứ gì. Vậy thì đến thời điểm của bữa tiệc thể xác rồi.”
“Cái quái gì mà bữa tiệc thể xác chứ!? Đừng có đùa!”
“Naofumi-chan, ban đêm mới chỉ bắt đầu thôi mà~!”
“Sadina-oneesan, chị có thể trật tự và về nhà đi được không!? Cả Atlas-chan nữa!”
Raphtalia mở tấm rèm ra và ném những lời đó vào cả hai đang gây rối.
Đúng thế. Đuổi họ đi đi.
Thời điểm thế này mà có thể nói một cách rõ ràng như thế quả là điểm mạnh của Raphtalia.
“Em đang nói gì thế? Chị chẳng phải là đồng minh của Raphtalia-chan sao? Và em rất muốn làm chuyện gì đó vui vẻ với Naofumi-chan mà, đúng không?”
“Phải đấy. Raphtalia-san. Chúng ta hãy cùng ngủ chung với Naofumi-sama nào.”
“Muốn lôi kéo em cũng vô ích!”
“Đúng đấy. Không cần phải ngủ chung giường cũng được. Nếu Raphtalia chỉ ngủ ở chiếc giường kế bên và canh chừng hai người, thì chẳng còn vấn đề gì nữa.”
Tôi một lần nữa kéo lại tấm rèm cửa sổ mà Raphtalia đã mở ra.
“Và vì vậy, Raphtalia, em có thể ngủ ở chiếc giường kế bên không?”
“Haa... Em hiểu rồi...”
Với một dáng vẻ vô cùng đáng tiếc, Raphtalia nằm lên chiếc giường bên cạnh.
... Được rồi, tôi cũng nên ngủ đi thôi.
Tôi đã nghĩ như thế trong khi nhắm mắt lại, thế nhưng...
“Sadina-oneesan... Em biết là chị đã lẻn vào phòng rồi.”
Chẳng biết từ lúc nào mà Sadina đã xâm nhập vào phòng của bọn tôi, còn bị Raphtalia phát hiện nữa.
Tỉnh dậy thật phiền phức, nên tôi vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.
“Thì ra là như vậy. Nếu như muốn chiếm được Naofumi-chan thì cần phải loại bỏ trở ngại to lớn có tên là Raphtalia-chan. Và Onee-san sẽ không chịu thua đâu.”
“Quân tiếp viện đã đến rồi đây!”
“Tốt thôi... Vậy thì em sẽ trở thành đối thủ của cả hai người! Naofumi-sama, xin đừng lo lắng và hãy cứ từ từ ngủ đi ạ.”
Với tiếng két do cửa đóng vang lên, cả ba rời khỏi phòng.
Tôi nghe thấy âm thanh ầm ĩ và sấm chớp ở phía bên ngoài căn nhà.
“Tại sao, Atlas-chan lại có thể sử dụng được Vô Song Hoạt Tính!?”
“Học được từ việc quan sát Rishia-san.”
“Chỉ nhìn thôi ư?”
“Naofumi-sama cũng có thể sử dụng được đấy!”
“Vậy tớ tu hành là vì cái gì đây trời!?”
“Chị sẽ không thua đâu!”
“Dù vậy, người có kinh nghiệm nhất ở đây vẫn là em! Kiếm Kỹ Lưu Phái Biến Huyễn Vô Song――!”
Mà, giao lại mọi việc lại cho Raphtalia tôi cảm thấy rất yên tâm.
Ngay cả Atlas cũng không thể đánh bại con bé cơ mà.