“Cô biết không? Cô vẫn luôn là người chị yêu quý trong suy nghĩ của Melty-chan. Và chỉ bởi vì một lý do đơn giản như vậy, cậu ấy vẫn luôn tin tưởng cô. Chẳng lẽ cô muốn phản bội cảm xúc đó của cậu ấy sao?”
Chuyển động của Witch hơi khựng lại giây lát, và Raphtalia dùng sức vung kiếm vào cô ta.
Chờ chút đã nào. Tôi khá chắc rằng ngay từ đầu Melty đã chẳng tin tưởng Witch chút xíu nào cả...
Mà có thể là cô bé đã nói về điều đó cho Firo và Raphtalia nghe khi tôi không có mặt ở đấy.
“Đợi――”
“Tôi sẽ không ngừng lại. Và Naofumi-sama cũng vậy. Naofumi-sama đã từng tin tưởng cô, coi cô như người đồng đội duy nhất. Ngài ấy đã tự thề với bản thân rằng sẽ luôn trân trọng cô. Mang một cảm xúc như thế, vậy mà... Cô đã chà đạp lên cảm xúc của ngài ấy.”
Ngay cả khi đang nói những lời đó, nhưng hành động của Raphtalia vẫn rất bình tĩnh, cả tôi cũng cảm thấy bất ngờ.
Cái này chắc chắn là vì bản thân con Witch không xứng để được nhận bất kì sự thương hại nào cả.
Và lúc này trong đầu tôi chỉ có một câu thôi, ‘Làm Tốt Lắm’.
“Cô có biết là có bao nhiêu người đã phải gánh chịu đau khổ, dằn vặt và rơi vào hố sâu tuyệt vọng chỉ vì những hành động của cô không?... Những điều mà tôi đang làm đối với cô lúc này chẳng bằng một phần so với nỗi đau mà Naofumi-sama đã phải chịu đựng đâu.”
Cuối cùng, khi trên cơ thể Witch đã hoàn toàn có rất nhiều vết thương. Sau đó, Raphtalia bước lùi về phía sau để kéo dài khoảng cách.
“Và bây giờ thì cô sắp sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì đó, phải không? Đi mà nhờ đám người của cô dùng ma pháp chữa trị đi. Và sau đó tôi sẽ cho cô nếm nhiều đau đớn hơn nữa.”
Raphtalia đầy tự tin khiêu khích Witch.
Phản ứng lại điều đó, mặt con Witch đỏ lên như muốn nổ tung, và ả ta gân cổ lên hét.
“Con khốn! Mày nghĩ đang nói chuyện với ai vậy hả!? Mày đang làm bị thương người vĩ đại sắp trở thành Nữ Hoàng của đất nước này đấy!”
“Làm như tôi quan tâm lắm ấy. Và còn nữa, Melty mới thật sự là Nữ Hoàng tương lai của đất nước này. Còn cô thì không. Chỉ là một mạo hiểm giả... À không, thay vào đó là một kẻ bán nước mới đúng chứ nhỉ.”
“Giờ thì, không cần biết là ma pháp hỗ trợ hay ma pháp chữa trị, hãy nhờ họ niệm bất cứ loại nào cô muốn. Tuy vậy, tôi vẫn sẽ tặng cho cô vết thương như vậy.”
Dùng ánh mắt như thể muốn giết người, con Witch trừng mắt nhìn Raphtalia và tặc lưỡi.
“Hay có lẽ là cô sẽ lại chuẩn bị dùng thủ đoạn bỉ ổi nào nữa?”
“CON NHÃI KHHỐỐỐNN KIẾẾPPP!!!!”
Nhận được ma pháp hồi phục, và những vết thương đều lành lại. Con Witch vung loạn thanh kiếm của mình về phía Raphtalia.
Nhưng Raphtalia đã nhìn thấu đòn tấn công của cô ta, và tránh một cách dễ dàng.
Thậm chí đám bị tẩy não đi theo sau con Witch, cũng nhìn ả ta vung kiếm tầm bậy như nhìn một con bệnh.
Nhưng con điên đó vẫn chẳng biết đâu là điểm dừng.
Tỏ vẻ như đã mất tự chủ bởi cơn giận dữ, ả ta bắt đầu niệm ma pháp.
“Dreifach ・ Hellfire!”
Ả ta niệm ma pháp một cách nhanh chóng. Và gần ngay lúc đó, Raphtalia đâm một đòn Feint vào ả.[1]
“Biến Huyễn Vô Song Kiếm Kỹ, Viên!”
Chỉ một đòn như vậy đã làm tan biến mất ma pháp tất sát của Witch.
Con Witch sửng sờ trong một thoáng chốc, nhưng ả ta ngay lập tức hồi phục lại và ném ra con dao găm.
Ỷ vào năng lực phán đoán cùng coi thường người khác là sở trường của ả ta.
Raphtalia ngửa về sau để tránh con dao và Witch mất đi ‘tuyệt chiêu bí mật’ của ả.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. Và đó cũng là một trong những điểm mạnh của Raphtalia.
Ngay lúc tránh đi con dao găm, Raphtalia liền duỗi tay tóm lấy nó ngay lập tức.
Sau đó con bé chĩa nó về phía con Witch. (Trans: Raph ngầu lòi J)
“... Đây là cái gì vậy? Tôi có thể nhận ra rằng đây không phải là vũ khí mà cô không quen dùng trong chiến đấu, thế nhưng mà cô vẫn ương ngạnh cố dùng nó để tấn công tôi. Chẳng phải nó quá rõ ràng sao?”
“Chậc!!”
Không trả lời câu hỏi của Raphtalia, Witch giơ tay lên và lớn tiếng tuyên bố.
“Tất cả mọi người! Hãy cùng lao lên xử tử kẻ thân tín của gã Khiên Ma Vương đáng ghê tởm này đi!”
“... Tôi biết thế nào cũng như thế này mà!”
Thế nhưng Witch đã không hề chú ý đến việc đó.
Rằng Raphtalia đã niệm ma pháp được một lúc rồi. Và đuôi của con bé đã hơi xù lên.
『Vừa đủ căn nguyên của sức mạnh, tôi ra lệnh. Lần nữa đọc hiểu được lý lẽ. Hãy khiến cho tất cả những kẻ đó không nhận ra được ta.』
“All・Trick Mirage!”
“Hô Hô Hô! Làm như ta sẽ nghiêm túc với kẻ thân tín của tên Ma Vương ấy!”
Với điệu cười đắc thắng, Witch lùi về sau và nhường Raphtalia cho đám tay sai của ả.
Nhưng đó lại là nơi mà kế hoạch của ả ta sụp đổ.
Toàn bộ ma pháp theo lệnh dùng để hỗ trợ cho ả bất thình lình phóng vào người Witch.
Một trận mưa ma pháp không ngừng trút xuống đầu ả ta, và Raphtalia bắt đầu nhận được ma pháp hỗ trợ, mặc dù trên người chẳng có lấy một vết thương nào.
“... Các ngươi! Tại sao các ngươi lại tấn công ta!? Đừng có đến đây, tránh xa ta ra! Tại sao chứ!? Lũ nguuu xuẩnnn!”
Có vẻ như không ngờ được rằng mấy tên thuộc hạ bị tẩy não tấn công ngược lại cô ta, Witch vừa ngạc nhiên vừa gọi lớn.
“Vì sao à? Cũng chẳng thể nào khác được. Bởi vì trong mắt mọi người ở đây chỉ đơn giản là hình tượng của cô và tôi bị đổi chỗ mà thôi.”
“Ngư- Ngươi! GYAAAAAAAAAH!”
Tiếng hét của Witch bị nhấn chìm tắt bởi đàn người đang bâu lấy xung quanh ả ta.
Cả kế hoạch hoàn mỹ của cô ta đã hoàn toàn bị phá hủy chỉ bởi một mình Raphtalia.
Đó là một kết cục phù hợp cho con mụ phù thủy xấu xa.
Trong lòng tôi tràn ngập sự thích thú.
Chỉ có tiếc nuối duy nhất là không thể tự tay mình xử lý con khốn đó.
Mặc dù tôi không chắc là mình có thể khiến con Witch thê thảm hơn thế nhiều hay không.
“Tuy tôi không biết chính xác cô đang suy tính gì, nhưng buổi trình diễn sẽ bế mạc tại đây.”
Đám bị tẩy não la ó chúc mừng chúng đã chiến thắng.
Có vẻ như chúng vẫn chưa nhận thức được rằng cách mạng của chúng đã thất bại.
Raphtalia dường như hơi ngạc nhiên. Con bé diễn vai Witch, và bước về phía trước.
“Ta sẽ tự mình bắt Nữ Hoàng. Mọi người, trói kẻ thân tín nhất của Khiên này lại! Hãy bịt miệng và tra tấn cô ta, đừng để cô ta bỏ chạy. Sau đó, mọi người hãy chờ đợi ở bên trong lâu đài. Đây là ――”
Đám người xung quanh tiếp nối câu nói chưa hoàn thành của Raphtalia.
“Bởi vì Cách Mạng Chính Nghĩa của chúng ta!”
Tràng chúc mừng kết thúc, và Raphtalia chỉ huy đám Zombie Chính Nghĩa ồ ạt đi vào lâu đài.
Vào bên trong, con bé hủy bỏ ma pháp, và như vậy đi đến chỗ Nữ Hoàng.
Hóa ra là Raphtalia đã bắt trói đám thuộc hạ của tôi, và nhốt cả lũ ở phía sau bức tường băng.
Trước đó, do vẫn chưa biết được cách giải trừ tẩy não, nên Raphtalia chỉ còn cách nhốt chúng lại.
Mà, hệ thống chỉ huy của đám người bên trong thành do bị tẫy não nên rất hỗn loạn. Việc trốn thoát quá khó khăn, và nhiều người bị tẩy não tưởng là người mình đã dựng nên bức tường băng để bảo vệ họ khỏi đám người Khiên Ma Vương tấn công.
“Sau đó, cùng với sự trợ giúp Raphtalia-san, chúng tôi đã trốn ra khỏi lâu đài, và mang theo những người vẫn chưa bị tẩy não đi cùng.”
“Thì ra là vậy...”
Những ngày cuối cùng của Witch. Tôi muốn được nhìn thấy chúng.
Nếu tôi sử dụng Portal để bay đến đây thay vì rượt đuổi Gã Mặc Giáp, thì chẳng phải là tôi có thể gặp mặt mọi người sao?
Tôi có cảm giác như mình đã có một lựa chọn cực kỳ sai lầm.
Nhưng chúng tôi đã chế ngự và bắt được Itsuki, nên tôi nghĩ đó cũng có thể là một kết quả tốt nhất.
“Sau đó, bọn em thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Raphtalia, em có thể phân biệt được người bình thường với người bị tẩy não không?”
“Có thể ạ, chỉ cần để nhìn vào mắt họ là được.”
Thế à. Vậy ra ánh mắt của con bé tốt hơn hẳn những người bỏ dở và trở về sớm từ đợt huấn luyện.
À, mà có lẽ Rishia cũng có thể có khả năng này nhỉ. Tôi chưa hề hỏi con bé về chuyện này.
Con bé không hề nói nhiều, và chắc có lẽ cũng sợ tôi sẽ “thẩm vấn” đây mà.
Nhưng có lẽ Rishia hiện tại có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
“À, đúng rồi. Em có thấy Lão Già của Cửa Tiệm Vũ Khí không?”
“Em có gặp. Và cũng đã giao những người di tản lại cho ông ấy. Chắc có lẽ lúc này họ đã di chuyển đến làng Ryuut rồi ạ.”
Thế à. Vậy chắc ông ta vẫn ổn.
“Giờ nghĩ lại thì. Em có nhìn thấy một đám mây bụi bay vào thành phố ngay khi bọn em rời đi...”
“À, đừng lo. Chuyện đó sẽ được giải quyết sớm thôi.”
Witch có lẽ đã bị biến thành Zombie và bị hắn húc phải rồi cũng nên.
Đó sẽ là một cảnh tượng khá là thú vị đây.
Rishia có lẽ sẽ tìm thấy cô ta mà nhỉ.
“Naofumi-sama, ngài lại cười nữa rồi.”
“Thật hoài niệm, lâu rồi không nghe câu đó.”
“Cũng lâu rồi không gặp, và ngài vẫn chẳng thay đổi chút nào cả.”
“Bản tính của con người không thể dễ dàng thay đổi như vậy đâu... Mà không, nói như vậy cũng không đúng.”
Nhìn vào Raphtalia và Fohl, tôi thấy điều đó không hề đúng tí nào.
Lúc được tôi tìm thấy lần đầu tiên Raphtalia vẫn chỉ là một cô bé nhỏ, nhưng giờ đây cô bé gần như đã là một người trưởng thành.
Lúc trước Fohl chỉ là một thằng nhóc ngỗ nghịch và hỗn xược, thì giờ đây nó đã trường thành một cách đáng kinh ngạc.
Xem ra là chúng ta có thể thay đổi. Và không chỉ là nói về bề ngoài.
“Firo buồn ngủ.”
“Phải rồi nhỉ. Ta cũng có chút mệt mỏi rồi. Raphtalia, em nghĩ là mình còn phải đi tập huấn trong bao lâu nữa?”
Nhìn thấy tình hình đã được giải quyết, sự mệt mỏi đang bắt đầu lan ra khắp người tôi.
Cơ mà, giờ nghĩ về nó thì vấn đề ở thị trấn vẫn chưa hề được giải quyết.
Tôi có nên ngắt quãng công việc của Rishia lại không nhỉ?
“Cũng sắp đến lúc kết thúc rồi. Thêm một tuần nữa chắc là đủ.”
“À, hiểu rồi. Vậy bọn anh sẽ đi đón Rishia, rồi sau đó sẽ trở về thị trấn ở lãnh thổ của anh và dọn dẹp đám người bị tẩy não. Còn mọi người định sẽ làm gì?”
“Mà ngài có chắc là lâu đài sẽ ổn không vậy?”
“Để xem nào... Bọn anh đã chế ngự được lũ Zombie, vậy nên có thả rong chúng một thời gian thì chắc cũng không có vấn đề gì. Vậy anh có thể giao nơi lại cho em được chứ?”
“Vâng ạ.”
“Được rồi. Vậy nếu ngài không phiền thì cho tôi mượn Raphtalia-san trong vài ngày tới nhé?”
Nữ Hoàng cắt ngang vào cuộc nói chuyện của bọn tôi.
Tôi chuyển ánh mắt qua Babaa, và bà ấy gật đầu.
“Được rồi. Sau khi giải quyết chuyện ở thị trấn, chúng tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian, và sau đó sẽ đưa Rishia tới. Tôi tin tưởng bà có thể giữ vững được tình hình cho đến lúc đó.”
“Cứ để việc đó cho chúng tôi.”
“Vâ~ng.”
“Onii-sama, xin hãy đi đi ạ.”
“Aah, Atlas! Atlas!” (Trans: Atlas phũ vãi, nhưng anh thích thế, thằng Fohl đàn bà vl:3)
Atlas hất Fohl đi, và nhảy lên lưng Firo.
Tôi cũng theo đó nhảy lên lưng Firo và con bé hùng hổ chạy đi.
Tôi hiểu rồi. Vậy là Raphtalia sẽ chỉ phải rời đi trong một khoảng thời gian ngắn nữa thôi.
Và sau đó, khi chúng tôi trở lại Thành Phố Lâu Đài...
“Fueeeeeeeeeeeeee! Tại sao Witch-san lại ở đây nữa vậyyyyyyy!”
Chúng tôi nghe thấy tiếng hét thảm vang vọng khắp cả thành phố.
Và như thế, bức màn của vụ tai họa tẩy não đã bất ngờ khép lại.
Không thể nói là tôi không thu hoạch được gì từ vụ việc này.
Kukuku... Thậm chí chúng tôi còn tóm được cả ả Witch nữa chứ.
Tôi cảm thấy còn hạnh phúc hơn cả lần được Okaa-san với Otou-san tổ chức cho một bữa tiệc sinh nhật sau khi tôi đặt dấu chấm hết cho thời kỳ làm thiếu niên bất lương của thằng em nữa.
Cái phép ẩn dụ đó hình như có chút vấn đề...
Mà sau đó không biết Nữ Hoàng sẽ làm gì đây nhỉ?
Liệu bà ta có hành hình con khốn Witch không khi mọi chuyện đã ổn định lại? Mà thôi, tôi cầu nguyện để được thấy cái ngày đầu con khốn Witch bay khỏi cổ.
Chú thích
[1] Feint là đòn lao người về trước và đâm nhanh trong Fencing (Đấu Kiếm) của Châu Âu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT