Tôi nói với Atlas, người đang nằm trên giường của Raphtalia cứ như thể đó là chuyện bình thường, và một Sadina đang say quắc cần câu rồi tôi để cho Firo ngủ ở trên giường tôi.
“Ehehe~... Chủ Nhân đang vuốt ve Firo~”
Firo trong dạng người đang bám vào tôi và nói thế.
“Hiểu rồi chứ, Firo?”
“Vâng. Nếu Atlas-chan cố bò vào giường của Chủ Nhân, Firo sẽ có nhiệm vụ đuổi cậu ấy ra.”
“Chuẩn. Và nếu nhóc lộn xộn, ta cũng sẽ đuổi nhóc đi luôn.”
“Un, hiểu rồi!”
Nếu tôi phải có một sự hợp tác kỳ lạ với ai đó thì lý tưởng nhất chính là khi chỉ hưởng ưu đãi một chiều.
Dù gì thì Firo cũng đã phải trải qua nhiều chuyện. Nên ít nhất tôi cũng phải an ủi con bé một chút.
Tôi cũng cần phải tăng lại Lv, vốn đã bị giảm xuống Lv 41 cho con bé, nên chính bản thân Firo cũng cần phải có động lực nữa.
“Aa, Naofumi-sama. Tại sao ngài lại phải thử thách em thế chứ?”
Atlas hỏi với giọng chán nản.
Ngươi muốn ngủ chung với ta đến vậy sao? Tôi thật chẳng hiểu nổi cảm giác của con bé này nữa.
“Firo-chan được ngủ chung với Naofumi-sama. Em... Ghen tị quá.”
“Ngủ chung với taー”
Ta không phải là cái tên Motoyasu!
Nếu tên đó mà cùng với Firo trong tình huống như thế này, chắc chắn hắn sẽ biến thành một tên tội phạm cho coi.
Rốt cuộc thì tên vô dụng đó lại chẳng hề xuất hiện khi Firo gặp nguy hiểm.
Lần sau gặp hắn, tôi sẽ bắt hắn nghe phàn nàn một trận.
Khi đang xoa đầu của Firo, người đang vui vẻ dựa vào tôi, thì tôi nghe có tiếng gõ cửa.
“Có chuyện gì?”
“Xin thứ lỗi, Khiên Hiệp Sĩ.”
... Cứ như là chuyện đương nhiên, Gaelion mở cửa bước vào.
Tôi rất ngạc nhiên khi thấy sau đó Rat cũng vào theo.
Không có Taniko đi cùng à? Có chuyện gì sao?
“Oi. Con gái ngươi không đi cùng ngươi à.”
Tôi không rõ Taniko là con ruột hay con nuôi, nhưng nhân vật quan trọng đó hiện không có ở đây.
“Ta đến đây sau khi đã chắc rằng con bé đã ngủ say.”
“Tôi đang nghiên cứu trong phòng thí nghiệm thì đột nhiên bị mời đến đây. Khi được bảo rằng tôi cũng nên đến đây nghe câu chuyện cùng với ngài Bá Tước... Tôi đã rất ngạc nhiên.”
À, cũng đúng thôi.
Gaelion đột nhiên dùng tiếng người để gọi cô ta mà.
“Cô là Sadina-san, đúng không? Ta rất ngạc nhiên khi trông thấy sự biến hình của cô.”
“Ara~, Onee-chan cũng rất ngạc nhiên đấy~.”
Sau đó, Atlas cũng tham gia vào.
“Chắc Atlas đã biết trước điều đó rồi.”
“Đúng vậy. Em đã luôn biết mà. Bên trong Gaelion-chan luôn có một ai đó nữa.”
“Ah. Nếu vậy, sao ngươi chẳng bao giờ nói điều đó?”
“Lúc đầu, em cũng không chú ý lắm, nhưng kể từ khi khí mang điềm gở đó thoát ra khỏi Gaelion thì em mới tin chắc được điều đó.”
“Hmm...”
Chỉ vì thấy không cần thiết mà con bé này không nói sao? Nói đi chứ!
“Như thể đang ẩn nấp, ông ấy chỉ đang ngủ say bên trong Gaelion-chan thôi, nên cũng không cần thiết phải đánh thức ông ấy dậy.”
“Fumu... Đúng thật là tộc Hakuko, có thể nhìn thấu được trạng thái của ta.”
“Muu...”
Firo nhìn trừng trừng Gaelion.
“FiloRial Nữ Hoàng kế nhiệm đúng không? Bởi vì ngươi ăn mảnh hạt nhân của ta nên mới trở nên như thế này đây. Con nhóc ngu ngốc.”
“Trả lại cho Firo điểm kinh nghiệm đây.”
“Fumu... Chẳng còn cách nào khác. Dù sao hơn phân nửa đã hòa lẫn với ta rồi, nên ngươi hãy cố mà chịu đi.”
Vừa khi tôi đang nghĩ chẳng biết Gaelion sẽ làm gì thì nó hít sâu một hơi.
Sau đó, nó nhổ ra một vật lớn có hình dáng như một viên kẹo.
“Nếu ngươi liếm nó, một ít điểm kinh nghiệm sẽ quay trở về. Nên hãy im đi.”
“Muuu...”
Firo nhìn vào viên kẹo do Gaelion nôn ra ở trong tay và lên tiếng kháng nghị.
Hmm, lấy lại được một ít...
“Vậy ngươi muốn nói gì với ta? Về những hành động của ngươi lúc trước à?”
“Về nhiều thứ. Về chủ nhân thực sự của cơ thể này, chẳng hạn, đó là của Gaelion mà ngươi biết. Ngày nào đó, khi nó trưởng thành, trí não của bọn ta sẽ hợp thành một.”
“Bắt buộc phải thế sao?”
“Có lẽ là vậy. Chủ nhân của cơ thể này cũng muốn như thế. Kể từ lúc ngươi ấp trứng, Khiên Hiệp Sĩ.”
“Vậy à.”
Ngẫm lại thì, tôi từng có những giấc mơ lạ lùng. Dù không nhớ rõ lắm, nhưng tôi tin rằng giọng nói đó là của tên này.
“Ngay từ ban đầu, tâm trí của bọn ta đã dần dần hợp lại thành một rồi. Cái khoảnh khắc mà bọn ta ăn cái mảnh hạt nhân đó, sự thù hận của ngươi đã làm bọn ta mất kiểm soát và gây nên vụ việc vừa rồi.”
“Vậy việc ngươi bay về nơi đó là do...”
“Theo những gì ta nhớ được thì nó sẽ bay đi xa hơn nữa kìa. Tại đó, nó hấp thụ năng lượng từ vùng đất bị ô nhiễm; Có vẻ nó cần phải dự trữ năng lượng trước khi bay đi tìm giết những kẻ mà ngươi muốn xóa sổ nhất.”
“Những kẻ mà ta muốn xóa sổ?”
“Những kẻ mà ngươi căm hận hơn bất kỳ ai... Ta nói như vậy đã dễ hiểu hơn chưa?”
Ồ. Là vậy sao?
Vậy là nó định bay đi tìm Witch và Trash?
Dù là gián tiếp, nhưng cơn phẫn nộ của tôi chắc hẳn là đủ để phá hủy cả đất nước này.
Tình hình sẽ rất tệ nếu nhìn theo nhiều hướng.
“Tuy ta có thể kiểm soát cơ thể này, nhưng chẳng thể quá lâu được. Vậy nên ta cần phải giải thích mọi thứ thật đơn giản và nhanh chóng.”
Hmm... Nói ngắn gọn, do Gaelion hiện có 2 nhân cách, mà mode Gaelion trẻ con lại chiếm hầu hết thời gian, nên chỉ trong một số trường hợp nhất định mà mode Gaelion này mới xuất hiện.
“Chờ chút. Sao mà một con rồng đã chết lại có thể lưu lại ý thức chứ?”
“Chỉ một phần thôi. Loài của chúng ta có thể xem như là bất diệt.”
“Bất diệt... Chủng loại thuần huyết!? Ngươi đã tạo dựng lãnh địa ở sâu trong ngọn núi đó sao? Loài thuần huyết đó?”
Rat hỏi Gaelion, trông cô ta như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó kinh tởm lắm vậy. À thì, cô ta vốn ghét rồng mà.
“Dù có nói thế nào thì ta đúng là thuộc chủng tộc rồng thuần huyết đó.”
“Hm... Sao được chứ. Ren, Kiếm Hiệp Sĩ lẽ ra đã giết ngươi rồi?”
Vậy chắc hẳn tên này bị Ren giết lúc cậu ta ở khoảng Lv 40.
Hơn nữa, trong cuộc chiến lúc đó thì không có khả năng Ren đã biết được phương pháp trở nên mạnh hơn từ những Anh Hùng khác được.
Điều đó có nghĩa là, Gaelion nguyên thủy khá yếu.
“Đành chịu thôi. Ta là mảnh vỡ yếu nhất của Long Đế mà.”
“Hả?”
~~ Là người yếu nhất trong Tứ Thiên Vương?
Đột nhiên tôi nhớ lại cụm từ nổi tiếng ấy.
Tôi không nghĩ sẽ có ai đó nghe lời than vãn của tôi nhưng...
Con Rồng yếu nhất lại khoác lác về sự yếu kém của chính mình!
“Mảnh vỡ của Long Đế?”
“Có vẻ như ngươi không biết tí gì về sinh thái của loài rồng nhỉ. Cho phép ta giải thích. Mà không. Có lẽ sẽ nhanh hơn nếu nếu ngươi hỏi trực tiếp cô Miko kia kìa.” [1]
Gaelion nói thế và chỉ tay vào Sadina.
“Miko?”
“Theo như tôi biết thì đó là những cô gái nhận được gia hộ của Long Đế phải không?”
“Đúng ~ vậy. Tôi là một Miko~. Đó là lý do onee-san biết dùng Long Mạch Pháp đấy~~”
Xòe bàn tay ra rồi nắm lại, Sadina trả lời. Hành động cứ như điều đó chẳng có gì là lớn lao cả.
Và tôi cảm thấy cô ta cũng không hứng thú với nó lắm.
“Tôi có nghe là rất lâu rồi, FiloRial Nữ Hoàng-sama đã bắt Long Đế phải phân tán những mảnh hạt nhân đi khắp nơi.”
“Ồ...”
Vậy nói cách khác, nó bị tiêu diệt.
Có vẻ như lý do là bởi cuộc tranh giành phe phái giữa chúng với loài FiloRial.
“Tuy nhiên sinh mệnh lực của loài rồng rất mạnh mẽ... Thủy Tổ của loài Rồng vốn dĩ chỉ là một tồn tại duy nhất, tất cả những nhóm động vật khác mang dòng máu rồng đều là con lai cả. Chỉ loài rồng thuần chủng mới được gọi là Long Đế. Do có khả năng giao phối với những loài khác nên con cháu của chúng gia tăng. Và khi có hiểm họa tuyệt diệt, chúng luôn cố gắng tìm mọi cách để sinh tồn.”
“Loài sinh vật ngoan cố. Y như loài gián.”
“Đó là lý do vì sao mặc dù bị rải rác thành nhiều mảnh nhưng vẫn còn sống à. Có nhiều khả năng là Gaelion-chan được kế thừa một trong số những mảnh vỡ của Long Đế khi xưa.”
“Fumu, về đại thể, nói thế cũng không sai. Do ta biết ta yếu nhất nên để tránh bị hấp thụ bởi những mảnh vỡ khác, ta đã đến sống ở khu vực gần con người.”
Bởi vì nó bị tẩy chai do quá yếu nên nó đã luôn trong trạng thái ngủ đông như một con gấu.
Càng nghe những lời nó nói, tôi càng thấy con rồng này đúng là thảm hại.
Thế mà giọng điệu của con rồng này vẫn hống hách được như vậy. Đó đúng là điều tệ nhất.
“Những gì tôi nói sau đây rất chi quan trọng. Bọn thuần huyết chiến đấu với nhau để giành mảnh vỡ của Long Đế. Cứ thế, chúng chiến đấu trong hàng trăm năm với hy vọng sẽ được hồi sinh.”
“Ngẫm lại thì... Em cũng có nghe những mẩu chuyện về việc những Anh Hùng trong truyền thuyết giống như Naofumi-sama đã đánh bại Long Đế lúc được hồi sinh.”
“... Việc đánh nhau để tranh giành những mảnh vỡ đó đã dẫn tới những trận chiến sống còn, cuối cùng những thế hệ tiếp đó mất đi khả năng sinh sản.”
“Nếu ngươi không muốn bị nhắm tới, hãy đưa mảnh vỡ đó cho ta.”
“Chính vì không thể làm như vậy nên ta mới phải bỏ trốn. Quả như dự đoán, chẳng có con nào mang mảnh vở của Long Đế mò đến nơi gần con người ở để tìm kiếm cả. Ngoài ra, nếu có kẻ nào tập hợp được những mảnh vỡ thì sớm muộn gì chúng cũng bị chia tách trở lại.”
Bi ai thayー
Thế chẳng phải tự bản thân Long Đế này là một kẻ thất bại sao?
“Đó là tất cả những thông tin mà tôi biết~.”
“Vậy để ta bổ sung. Chính vì ta thừa kế một mảnh vỡ của Long Đế, thế nên bây giờ ta mới tồn tại được. Lúc đầu, ta đã dự định sẽ tìm một thân xác nào đó để trú ngụ, nhưng trong tình hình này, việc đó khiến ta không thể kiểm soát được lý trí.”
Tóm lại, Ren và những kẻ khác chỉ xem kiếp trước của Gaelion như là nguồn tài liệu.
Bọn họ chẳng hề biết rằng có mảnh vỡ của Long Đế bên trong cơ thể đó.
Và ma lực của mảnh vỡ đó đã tái tạo lại cơ thể và bắt đầu hoạt động để rồi bị tôi và Firo hạ gục.
Kết quả là phần mảnh vỡ của Long Đế đó bị hấp thụ vào cái Khiên và chuyển sang cho quả trứng rồng. Và lẽ ra đã được hồi sinh hoàn toàn... Nếu không bị sự thù hận ẩn trong cái Khiên của tôi làm mất kiểm soát.
Quá mức tệ hại.
Đánh giá của tôi về tên này còn thấp hơn trước nữa.
“Mà, ta ổn rồi. Thật tốt là ngươi đã cứu Windia. Và ta chân thành cảm ơn vì đã nuôi dưỡng con bé trở nên tuyệt vời như vậy.”
“Windia? Nhớ lại thì, ngươi từng hô cái tên đó, đó là ai thế?”
“Hử? Không thể nào. Đừng nói với ta rằng ngươi nuôi dưỡng con bé mà lại chẳng biết nó tên là Windia đấy.”
“Là con nhóc ngớ ngẩn cuồng ma thú đấy à? Con bé có tên như vậy sao?”
“Khoan, khoan. Bá Tước. Chẳng lẽ ngài chẳng hề biết tên của những đứa trẻ sống trong làng này sao?”
“Một số ta biết, còn lại thì không.”
Nhờ Raphtalia mà tôi biết những cái tên như Kiel, Fohl, rồi Atlas và vài đứa khác.
Ngoài đám đó ra, tôi chả rõ. Bởi vì chẳng cần phải gọi tên tôi cũng có thể phân việc cho chúng mà.
Và nghĩ kỹ lại, có rất nhiều đứa tôi chả biết tên.
Đến cả Nữ Hiệp Sĩ mà tôi hay nói chuyện tôi còn chẳng biết tên nữa là.
“Bá Tước này, vậy ngài thường gọi Windia là gì?”
“Có lẽ chỉ là Taniko.”
“Tại sao chứ!?”
“Nickname nghe tuyệt thật đấy~. Còn tôi là Khố à? Hay là Béo Ú? H・a・y・ l・à Người Yêu Trẻ Con?”
Sadina làm một tư thế khá ‘quyến rũ’ và hỏi tôi.
Nếu cô ta chuyển sang hình dạng con người, chuyện này sẽ loạn hơn nữa.
“Nếu ta nhớ chính xác thì trước đây cô có tự giới thiệu rồi, và vài đứa nô lệ có gọi tên của cô nữa. Nhưng bản thân ta lại chưa từng gọi tên cô bao giờ.”
“A~... Quả đúng là như vậy~ Hầu hết trường hợp ngài chỉ đơn giản gọi ‘ngươi’ hay ‘đằng kia’ thôi.”
“Này Naofumi-chan, cậu đã gọi những ai bằng biệt danh thế? Nói cho onee-san nghe đi.”
“Phụ Trách Bữa Ăn, Chú của Imia, Babaa, và còn nhiều nữa.”
“Aa, nghiêm trọng đây~. Naofumi-chan không thấy khó chịu nên có lẽ cũng chẳng sao. Nhưng cậu không nên gọi người ta bằng những cái tên đó chứ.”
“Babaa không ổn à!?”
“Tôi chả biết cậu muốn nói tới ai.”
“Bà Cố Vấn Chiến Đấu.”
“Ồ... Bà ấy đúng thật là obaa-chan.”
“Naofumi-sama, vậy còn em với onii-sama thì sao?”
“Atlas thì vẫn là Atlas. Còn Fohl thì dạo gần đây, ta gọi nó là Alps.”
“Tại sao lại thế, Bá Tước? Tôi không tài nào hiểu nổi ngọn nguồn cách đặt tên của ngài nữa.”
“Chuẩn không cần chỉnh.”: V
Tôi chỉ dựa theo tiêu chuẩn của những bộ anime của thế giới của tôi thôi. Nếu muốn hiểu tại sao, cứ đi mà hỏi những tên Anh Hùng khác ấy.
Dẫu là như vậy, nhưng cũng không thể nói chắc là thế giới của những tên đấy cũng có những bộ anime đó.
“Còn Firo ~?”
“Nhóc muốn nghe à?”
“Hm~...”
“Nhân tiện, Gaelion, ngươi là Ping-Pong Dash.”
“Nó còn dài hơn tên của ta. Vì sao ta lại có cái tên đó chứ?”
Ping-Pong Dash ngạc nhiên kháng nghị lại.
Tôi băn khoăn không biết con Ping-Pong Dash nào mới là kẻ chơi trò đó.
Mà... Cái tên mới này thật khó dùng quá.
“Được rồi, nói chuyện vậy là xong. À, ta có nghe nói rằng... Con bé đó là con ruột ngươi?”
“Không hẳn là vậy.”
“Chẳng lẽ ngươi đã bắt cóc con bé với ý đồ ‘xâm phạm’ nó à? Thật đáng khinh.”
Cũng không lạ nếu Taniko như vậy là do sự chấp nhận mù quáng của con bé với loài rồng.
Khi tôi còn nhỏ, tôi đã có nghe những câu chuyện nói loài rồng là chủng tộc cao quý và uy nghi như thế nào. Chẳng lẽ con nhóc Taniko định sẽ cưới một con như vậy sao?
Cứ cho là Gaelion không nghĩ như vậy, nhưng chắc chắn đó chính là loạn luân.
Mấy kiểu như thế này thường là kiếm một cái cớ, và cuối cùng thì cứ bám dính vào cái hứa hẹn nào đó.
“Tên khốn, sao ngươi dám nói như vậy! Ta sẽ giết ngươi! Windia vẫn còn nhỏ ――” (Thế lớn thì sao: V)